Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 176: Học vẽ phù lục – 3
Lâm Khinh kinh ngạc, sao Tạp Khắc lại ngã ngựa?
Phong Huyết trả lời.
“Nghe nói lão làm mất một vật rất quan trọng trong giáo phái cho nên bị tước hết chức vị rồi đuổi đi. Đấy là hình phạt nhẹ nhất rồi, nghe nói giờ lão cùng phu nhân và nhi tử sống khá tốt, tại vì phu nhân nhà họ còn có sản nghiệp riêng.”
Lâm Khinh nhớ Mỹ Dư có một thương hội liên quan đến buôn bán ma thú. Nghe nói ba người đó không nguy hiểm đến tính mạng y liền thở phào nhẹ nhõm.
Chắc Tạp Khắc bị liên luỵ khi bị Lam Túc cưỡng ép lấy đi Tam hồi hạp.
Lâm Khinh vẫn nhớ Mỹ Dư từng thương yêu mình thế nào, cũng như lão cha Tạp Khắc sẵn sàng đưa cho Lam Túc món đồ quan trọng như Tam hồi hạp để cứu y, chứng tỏ lợi ích giáo phái không bằng nhi tử của mình. Mặc dù Lâm Khinh rất rõ ràng người họ cứu là Tạp Phỉ con trai họ nhưng phần tình cảm này y không bao giờ quên.
Lâm Khinh ý vị sâu xa nhìn Phong Huyết.
“Cảm ơn ngươi.”
“Không có gì? Sao đột nhiên ngươi hỏi Tạp gia? Ngươi quen họ à?” Phong Huyết bình thường ít nói nay lại gặng hỏi.
“Không. Ta tình cờ quen biết Mỹ Dư phu nhân thôi.”
Tiêu Lan ở bên cạnh đột nhiên cười trêu.
“Ngươi hỏi kỹ vậy là vì Giai Giai đúng không?”
Lần này đến lượt Lâm Khinh kinh ngạc. Sao lại liên quan đến Giai Giai rồi?
“Giai Giai?”
“Đúng vậy, dạo gần đây Phong Huyết có ý với cô nàng ghê gớm Giai Giai kia, nhưng mà nghe nói cô nàng có hôn ước với công tử Tạp gia, khi Tạp gia gặp chuyện vẫn không rời không bỏ. Hắn ta không chiếm được nên ấm ức lắm.
Lâm Khinh nhìn Phong Huyết. Sao y nhớ rõ lần trước ở trong Vấn Thiên tháp gã ta còn luôn kè kè bên Tiêu Lan cơ mà. Sao lại thích Giai Giai? Có chuyện gì xảy ra?
Thôi, chuyện của người ta y cũng không tiện hỏi, chỉ cười trêu.
“Chỉ cần chưa chính thức trở thành đạo lữ thì vẫn sẽ có cơ hội.”
Không ngờ Lâm Khinh nói câu này xong. Ấy thế mà Phong Huyết lại đỏ mặt, khẽ ừm một tiếng thật nhỏ.
Đúng là thế gian không ai qua nổi ái tình.
Ti Lam thì vẫn luôn chú ý đến Lâm Khinh, vừa ăn xong đã nhanh nhẹn đi trả tiền rồi rủ rê y đi dạo.
Lâm Khinh lập tức đồng ý, đằng nào về căn phòng kia cũng chẳng làm được gì, y còn phải đi mua một ít tài liệu hệ Hoả nữa.
Ba người kia cũng không có ý kiến.
lâm Khinh vận dụng một ít ma khí thanh tỉnh nốt chỗ rượu còn sót lại rồi cả bọn mới lên đường.
Nói là lên đường vì khu phố chuyên mua bán tài liệu ở khá xa, cả bọn thuê một con ma thú rồi ngồi trên lưng mặc nó dẫn đi.
Cưỡi ma thú là một phong vị đặc biệt ở Ma linh giới. Nơi đây ma thú đầy đường, ma tu tuỳ ý đấu pháp, không hề có quy củ gì đáng nói.
Cả năm người đi nửa canh giờ mới đến nơi. Nơi đây là một khu phố thẳng đứng, hai bên là lầu các chen chúc nhau, mỗi một căn lầu lại có một tấm biển, ma tu đi lại đông đúc trên đường. Ở ngoài hiên những toà lầu này là một số gánh hàng rong bán những món đồ ăn bổ sung ma lực, những gánh hàng này màu sắc sặc sỡ đối lập với những căn lầu làm bằng hắc thạch đen kịt, làm nơi đây nổi bật hơn hẳn những địa phương khác.
Nhìn qua còn rất có phong vị.
Lâm Khinh đi được một đoạn thì nhìn thấy tấm biển đề chữ rất nên thơ: Tịnh hương các.
Trông cửa tiệm này có vẻ lớn hơn các cửa tiệm xung quanh, lòng hiếu kỳ nổi lên, y dẫn đầu bước vào đó.
Vừa vào tới nơi đã ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đón, vừa bắt đầu đã nói liến thoắng:
“Các vị tiểu thư công tử, bổn tiệm nổi tiếng là đầy đủ tài liệu nhất Thiên Thánh thành, da ma thú, ma dược, dược tề, pháp bảo, vũ kỹ, công pháp thứ gì cũng có, hơn nữa bổn tiệm còn đang giảm giá hai phần toàn bộ tầng một với tầng hai. Xin mời quý khách đến thăm quan.”
Lâm Khinh nghe thấy lời quảng cáo thì bật cười, lại còn giảm giá nữa chứ, y mỉm cười bình tĩnh đi vào.
“Được. Ngươi hãy mang hết cho ta vài loại đồ vật có tính hoả ra đây.”
Tiểu nhị thấy người nói là vị công tử áo đen có khuôn mặt đẹp nhất trong bốn người, ba ngàn sợi tóc tơ buông lơi, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt nhìn còn rất trẻ là biết người này có hậu trường, gã càng thêm đon đả.
“Vâng. Xin mời công tử lên tầng hai, ở đó có đồ vật công tử cần.”
Ti Lam nhanh nhẹn kéo Lâm Khinh lại:
“Lâm Huynh muốn tìm tài liệu có tính hoả để làm gì? Ngươi muốn luyện chế pháp bảo sao?”
“Không, dạo gần đây ta đang có hứng thú với mấy thứ này thôi. Mọi người cứ tự nhiên đi.”
Lâm Khinh bình tĩnh đáp rồi mặc kệ bọn họ, đi theo tiểu nhị lên lầu hai.
Tên tiểu nhị biết nhìn hàng giới thiệu cho Lâm Khinh một đống da lông ma thú mang tính hoả, một vài cây dược liệu mang tính hoả, một vài loại đá mang tính hoả, toàn là mấy thứ đắt đỏ. Cuối cùng Lâm Khinh chọn mua sợi lông của Miêu kỳ lân. Miêu kỳ lân này là một loại ma thú cấp ba khá hiếm, lông của nó không mềm mại như lông mèo bình thường mà khá cứng cáp, hơn nữa mỗi một con chỉ có một trăm cái lông thôi.
“Của công tử là năm ngàn sáu trăm ma thạch hoặc năm mươi sáu viên sinh tử cao.”
Cả tiệm chỉ còn có bốn trăm sợi lông. Lâm Khinh lập tức hào phóng mua cả.
Bên cạnh Lâm Khinh lúc này chỉ còn Ti Lam. Hắn ta muốn giành trả tiền nhưng Lâm Khinh không đồng ý. Dù sao ma thạch và Sinh tử cao của y từ lần trước ở đây cũng còn đầy. Sau này về Nhật Nguyệt đại lục cũng không cần đến thứ này.
Hơn nữa y không muốn nhận ân tình của ai cả.
Dứt khoát trả xong ba mươi sáu viên Sinh tử cao. Lâm Khinh lại bắt đầu đi ngắm nghía xung quanh.
Cuối cùng y quyết định mua một ít dược liệu về. Dược liệu ở Ma linh giới này cực rẻ so với đại lục, căn bản là do nơi đây không có đan dược mà chỉ có dược tề. Dược tề chỉ có thể dùng một số loại dược liệu đặc thù, những dược liệu cơ bản làm dung môi đa phần chỉ mang về cho ma thú ăn.
Sau khi mua sắm một đống dược liệu. Lâm Khinh còn mua một sợi dây không rõ chất liệu để đeo viên ngọc chứa linh hồn của sư phụ lên cổ. Sau vụ mất nhẫn lần trước, y không yên tâm để vật quan trọng như vậy trong nhẫn trữ vật.
Còn Vấn thiên tháp, tạm thời cứ để đó đã. Y còn chưa ngả bài với Phương Chu về không gian.
Lâm Khinh còn định đi thăm thú vài nơi nữa nhưng vừa bước ra đến cửa thì nhìn thấy Dạ Huyền đứng khoanh tay dựa lên cửa, ra vẻ đã đợi người khá lâu rồi. Lâm Khinh lập tức bày ra vẻ cảnh giác, khí tức quanh thân cũng trở nên gai góc.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Dạ Huyền cũng không mặt nóng dán mông lạnh nữa, lạnh lùng đáp.
“Đón ngươi. Giáo chủ cho gọi.”
“Ta còn muốn mua đồ, tí tự về được. Ngươi cút đi cho khuất mắt ta.”
Lâm Khinh nói xong lập tức kéo Ti Lam đang run rẩy ở đằng sau đi, Ti Lam lúc này mới hồi hồn, bấm vài cái vào tay Lâm Khinh rồi run rầy đối mặt với Dạ Huyền.
“Chào… chào Dạ đường chủ.”
Dạ Huyền không nói gì, chỉ khoanh tay đứng chắn ở cửa, tỏ rõ nhất quyết phải đem người về. Lâm Khinh thẹn quá hoá giận đẩy hắn ra rồi đi thẳng.
Quả thật bây giờ Lâm Khinh không muốn nói bất cứ câu nào với Dạ Huyền nữa.
Dạ Huyền vẫn lạnh lùng đi theo, trong mắt không rõ ý tứ. Ti Lam và ba người kia nhìn thấy cảnh này thì vội vàng cáo từ:
“Hôm nay chơi đến đây thôi. Về sau có dịp chúng ta dẫn huynh dạo chơi Ma linh giới. Bây giờ chúng ta phải về rồi.”
Đúng kiểu bằng hữu thân thiết, gặp nạn liền tự mình chạy.
Lâm Khinh nghe vậy cả người uể oải, miễn cưỡng đáp:
“Được. Các ngươi về đi.”
Ti Lam còn nhìn Lâm Khinh một cách luyến tiếc, hắn chần chừ rồi khẽ truyền âm vào tai Lâm Khinh.
“Lâm huynh. Hai ngày nữa hẹn ở tửu lâu vừa rồi, ta có chuyện muốn nói.”
Lâm Khinh nhìn hắn, trên mặt không có biểu hiện gì, truyền âm lại. “Ừm.”
Sau khi mọi người đi hết Dạ Huyền vẫn cứ đi theo sau Lâm Khinh làm y phát cáu, cuối cùng y gắt lên.
“Được. Về thì về. Nhưng mà ta tự về. Ngươi cút đi.”
Dạ Huyền bất đắc dĩ nhượng bộ, đi thuê một con ma thú cho Lâm Khinh rồi mặc y đi một mình. Đi về trước.
Lâm Khinh còn lâu mới nghe lời. Thấy hắn vừa khuất bóng lập tức rẽ vào một cửa tiệm.
Giờ không còn ai cả, y muốn mua một vài thứ quan trọng.
Lâm Khinh vào tiệm không nói nhiều, lập tức kéo tiểu nhị lại thì thầm vào tai gã. Tiểu nhị giật mình, cuối cùng chần chừ.
“Cái này để ta phải đi hỏi quản sự đã.”