Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 174: Học vẽ Phù lục - 1


Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 174: Học vẽ Phù lục – 1

“Ta cho ngươi mười ngày. Mười ngày phải có câu trả lời cho ta. Nên nhớ Lý Hạo Dương ta không thích kẻ hay kỳ kèo!”

Mắt Lam Túc đã chuyển sang tím thẫm, sát khí trên người trong mắt thường có thể nhìn thấy đang tràn ra liên tiếp, hắn đang định nói gì đó thì mặt gương nhanh chóng biến mất.

Xung quanh tức thì sôi trào. Khi Lâm Khinh mất tích, Lam Túc đã cấm các trưởng lão được nói ra ngoài. Giờ mặt gương khổng lồ xuất hiện chình ình giữa sơn môn, chỉ cần không ai mù đều có thể nhìn thấy.

Rất nhanh chóng toàn bộ tông môn đã biết phu nhân tông chủ của bọn họ đã mất tích.

Bấy giờ ngay sơn môn Thiên Huyền tông, người tụ tập đã đông nghịt nhưng không một ai dám tiến đến gần Lam Túc. Tiếng bàn luận khe khẽ vang lên xung quanh, nhưng khi thấy ánh mắt đáng sợ của tông chủ thì lập tức im bặt lại, mọi người lũ lượt tản ra ai về nhà nấy.

Lam Túc nhìn tên sứ giả đang run lẩy bẩy trước mặt. Tức giận hất tay lên hoá hắn thành một đoàn sương máu.

Bình thường Lam Túc chưa bao giờ giết người vô tội, nhưng bây giờ ai cũng biết hắn đã đến cực hạn rồi, chỉ cách mất lý trí có một đoạn.

Cùng lúc này, ở trong một động quật vô danh nằm trên Thiên Lam phong có một truyền tống trận đang bắt đầu khởi động, hào quang sáng đến mức không ai nhìn thấy bị truyền đi là cái gì. Sự việc xảy ra nhanh chóng đến mức giống như là một ảo giác.

Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ cho rằng có quỷ. Vì trận pháp Lam Túc bố trí bên ngoài người tu vi bằng hoặc dưới hắn chắc chắn không vào được.

Vậy thì ai là người khởi động truyền tống trận???

Toàn bộ Thiên Huyền tông đều trở nên hỗn loạn, sắp đến đại hội các tông môn mà xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này. Hơn nữa Lâm Khinh lại là một trong mười hai tu sĩ đi thi đấu. Suốt mấy ngày, mọi người đều công khai hoặc lén lút tranh luận về việc đó nhưng mà không có kết quả.


Hơn nữa việc này còn dính đến Huyễn phù thần trận. Đây không phải là chuyện của riêng Thiên Huyền tông nữa rồi.

“Các ngươi nghĩ xem Lam tông chủ có vì đạo lữ của mình mà phá bỏ Huyễn phù thần trận không?”

Đệ tử đứng bên cạnh khinh bỉ nhìn hắn, nói:

“Ngươi nghĩ Huyễn phù thần trận là của nhà chúng ta à? Toàn bộ Tu chân giới ai sẽ đồng ý chứ??? Tông chủ cũng đâu thể một tay che trời?”

“Ta cũng nghĩ thế. Lâm Khinh kia chết chắc rồi.”

“Tội nghiệp, làm tông chủ phu nhân cũng không sung sướng gì.”

Mọi người vẫn bất chấp mà bàn tán khắp tông môn, dần dần những lời đồn về Lâm Khinh càng ngày càng ác liệt, có xu hướng lan truyền khắp tu chân giới.

Chỉ trong vài ngày, toàn bộ Nhật Nguyệt đại lục từ lão quái đến trẻ con ai nấy đều biết đạo lữ của tông chủ Thiên Huyền tông rơi vào tay ma tu. Phải phá vỡ Huyễn phù thần trận để đánh đổi.

Lâm Khinh mà bọn họ đang đồn đại không những không chết mà còn đang sống rất tốt, mấy ngày hôm nay y hết ăn lại ngủ, hết ngủ rồi lại ăn chán muốn chết, lớp mỡ ở bụng sắp tăng lên một tầng rồi.

Muốn tu luyện thì sợ nhất cử nhất động bên ngoài nên không dám, thành thử Lâm Khinh quyết định chỉ ở trong phòng tìm hiểu về phù lục. Nhờ có Phương thúc, cái vòng tay của Dạ Huyền lập tức biến thành món đồ chơi. Linh lực của Lâm Khinh đã trở về y như cũ.

“Phương thúc. Người nói xem chỗ này tại sao lại phải vẽ chữ Li?”

Phương lão đã biến về dạng linh hồn suốt hai ngày nay phải ngồi chỉ điểm cho thằng nhãi ranh một ít kiến thức cơ bản về phù lục, rất may lão là luyện khí sư nhưng cũng đã từng chơi qua cái này.

“Ta thấy ngươi không lo lắng gì tình hình bên ngoài nhỉ?”

Lâm Khinh dùng linh lực truyền vào mặc bút rồi điểm một nét cuối cùng lên tấm phù, khẽ nhún vai.

“Lo lắng có mài ra mà ăn được không? Với lại con cũng rất tin tưởng Lam Túc.”

Tin tưởng Lam Túc nhất định sẽ đến cứu y. Giờ y cứ bình tĩnh ngồi đợi, si tâm vọng tưởng trốn thoát khỏi đây là việc không thể.

Phương lão cũng chẳng biết nói gì với trường hợp này nữa. Nghe Lý Hạo Dương nói lão cũng đoán được là gã muốn phá đi Huyễn phù thần trận.

Nhưng quả thật trận này đâu dễ phá. Nếu không cũng chẳng được gọi là Nhật Nguyệt đệ nhất trận.

Sự việc vạn năm trước lão cực kỳ mơ hồ, thời gian đó lão còn đang tập trung luyện chế Vấn thiên tháp. Luyện thế nào mà lại đem mình nhốt lại bên trong, thậm chí còn lưu lạc sang Ma linh giới. Suốt vạn năm ở đây lão gần như không biết tin tức bên ngoài, chỉ một lòng luyện khí.


Giờ đây lưu lạc đến mức phải nhờ một thằng ranh con luyện chế lại thân thể. Quan trọng là Lâm Khinh tu vi còn quá yếu, chưa thể giúp lão điều gì cả.

“Hừ. Thôi cùng lắm ta cho ngươi mượn Vấn thiên tháp. Ngươi cứ trốn vào đó thì ai làm gì được chứ?”

Lâm Khinh không để ý về an nguy của mình lắm, y còn có không gian đây này, nơi đó còn an toàn hơn Vấn thiên tháp. Nhưng ngẫm nghĩ Phương lão cũng chỉ muốn tốt cho mình, y cất giọng an ủi.

“Thúc cứ yên tâm, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Yên tâm mệnh con tốt lắm, chưa chết được.”

Lâm Khinh lấy từ trong nhẫn ra một sấp giấy và chu sa, tiếp tục bắt tay vào học tập.

“Bây giờ thì thúc hãy chỉ cho con vẽ cái phù này nhanh nhanh.”

Phương Chu thân là luyện khí sư đệ nhất đại lục không còn cách nào khác lại nghiến răng nghiến lợi ngồi dạy thằng nhãi ranh này vẽ vài cái phù cấp một vớ vẩn.

Nhưng mà việc Lâm Khinh suốt một tuần không ra khỏi phòng làm hai tên nô bộc cực kỳ lo lắng, bọn chúng đứng ngoài đợi chán chê đành phải đem việc này báo cáo lên trên, cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh mới.

Lâm Khinh rất có năng khiếu vẽ phù, hơn nữa thần thức của y khá mạnh nên mới có một tuần đã có thể tập toẹ vẽ phù cấp hai, đến Phương lão còn phải kinh ngạc về tốc độ tiến triển này.

Hôm nay hai người đang nghiên cứu về Hoả cầu phù, một loại phù cấp hai khá thông dụng, nhưng rất tiếc là hoả cầu phù này lại cần dung môi, nếu không có vật tính hoả thì kể cả vẽ ra sao cũng không thể thành công.

Đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

“Công tử. Giáo chủ có lệnh công tử có thể tuỳ ý đi lại trong thành.”

Lâm Khinh đang không biết tìm kiếm tài liệu tính hoả ở đâu nghe thấy vậy thì mắt sáng lên, vội vàng đứng lên.


Y muốn đi ra ngoài.

Biệt phủ này rất rộng lớn, Lâm Khinh đi vòng vèo một lúc thì quên luôn đường về phòng, y đành chấp nhận để hai tên nô bộc dẫn đường. Vừa ra đến cửa thì quay sang nói với bọn chúng:

“Các ngươi về đi, ta muốn đi dạo một mình.”

Hai vị nô bộc vờ như không nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi đi đằng sau, Lâm Khinh đang đóng giả một tên yếu đuối bị phong ấn linh lực nên không tiện phát tác, chỉ có thể nói lý.

“Ta đã bảo là ta muốn đi một mình mà, ngươi thấy ta một thân linh lực cũng không còn, làm sao có thể đi đâu xa chứ?”

Lúc này hai tên nô bộc mới nhìn nhau, cuối cùng tên cao lớn hơn mới nói:

“Chính vì công tử không còn sức mạnh thì chúng ta mới phải ở đây để bảo vệ công tử. Yên tâm, chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của công tử.”

Lâm Khinh nhìn tu vi một tên là Ngưng nguyên kỳ cao giai, một tên là Ngưng nguyên kỳ trung giai thì miệng giật giật. Bằng vào tu vi này, y chỉ cần búng tay cái là bọn chúng đi đời nhà ma, ở đó mà bảo vệ.

Đang định gắt lên thì phía bên trái có tiếng gọi, người tới có vẻ khá phấn khích, giọng nói không giấu được nôn nóng.

“Lâm Huynh. Có phải là huynh không?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.