Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 12: Lần đầu tiên luyện đan
Lâm Khinh bắt đầu những chuỗi ngày đi sau mông Phùng sư phụ học việc, nếu không hỗ trợ xử lý dược liệu cho sư huynh thì cũng đi sắp xếp dược liệu theo đan phương cho sư phụ, may mắn hơn thì được ngồi cạnh sư phụ ghi chép tỉ lệ Linh dược cần dùng lúc luyện đan. Thỉnh thoảng sư phụ mới dạy cho y cách vận dụng Linh lực vào luyện đan nhưng điều đó cũng khá là bổ ích.
Sau hai tháng làm dược đồng. Lâm Khinh rốt cuộc được cầm tờ đan phương đầu tiên để tập luyện.
Đan dược cấp một – Tích cốc đan.
Lâm Khinh tuy ăn đan dược này rất nhiều lần nhưng bây giờ mới được đích thân luyện chế. Sư phụ cũng đã cho y đứng xem khá lâu rồi, về cơ bản các bước luyện đan y cũng đã nắm chắc.
Hôm nay Lâm Khinh được sư huynh phân cho một đan lô và mười phần dược liệu luyện Tích cốc đan rồi chỉ để y và một nữ dược đồng ở đó. Người này cũng mới nhập sơn giống y, hiện tại đang làm nhiệm vụ phụ việc ở đan phòng để kiếm điểm cống hiến.
Công việc xử lý dược liệu này cũng khá đơn giản, nữ dược đồng chuẩn bị xong rồi lui ra để lại một mình y ở lại.
Lần đầu luyện đan của Lâm Khinh có vẻ hỏng bét. Y cũng nhìn theo sư phụ mà làm nóng đan lô rồi bỏ từng loại Linh dược theo thứ tự và tỉ lệ ghi sẵn vào. Bắt đầu ổn định tâm trí, rồi đưa linh lực chậm rãi hoà tan Linh dược.
Nhưng có lẽ tia Linh lực mà Lâm Khinh đưa vào chưa được khống chế tốt, nó hơi mạnh mẽ quá mức. Mắt thấy Linh dược chưa tan ra mà lại sắp đổi màu, y bắt đầu luống cuống.
Lúc này linh lực của Lâm Khinh đưa vào đã bắt đầu chạy loạn rồi đấu đá nhau trong đan lô. Quả nhiên chỉ một lát sau, y không thể kiểm soát được luồng linh lực này nữa, đành thu tay về.
“Bụp…!!!”
Lâm Khinh nhìn dược liệu biến thành một đống đen xì trong đan lô mà chán nản.
Sau bốn lần thất bại thảm hại, Lâm Khinh có chút không tự tin nữa.
Quan trọng là Lâm Khinh biết rõ mình sai ở đâu, thế nhưng y vẫn chưa thể khống chế thuần thục dòng linh lực trong cơ thể và độ lớn nhỏ của Địa hoả, cảm giác của y luôn thiếu một chút.
Y quyết định tạm thời ngừng lại để điều chỉnh lại tâm trạng, y tự nhủ mình không thể nôn nóng được, Lưu Sư huynh mất năm năm mới luyện được đan dược cấp hai. Bây giờ y mới luyện đan hỏng có bốn lần, chưa thể nói lên điều gì cả.
May mà Lâm Khinh không nghĩ đến Mạnh sư huynh chỉ có sáu năm đã trở thành luyện đan sư cấp bốn rồi, nếu không khéo y đã mất hết mấy phần ý chí vừa gom được.
Đến khi Lâm Khinh bắt đầu tiếp tục luyện đan, tâm cảnh y đã trở nên vững vàng hơn khá nhiều. Lần lượt đem dược liệu cho vào đan lô theo đúng tỉ lệ ghi trên đan phương, y bắt đầu từ tốn đưa một tia Linh lực tiến nhập vào để hoà tan dược liệu…
Lần này, Linh lực của Lâm Khinh được khống chế thật vững vàng, nhẹ nhàng khuấy đảo đám dược liệu. Địa hoả cũng được Lâm Khinh điều chỉnh cho thật thích hợp. Một nén hương sau, Lâm Khinh thấy tất cả dược liệu đã bị hoà tan thành chất lỏng, mùi Linh dược bay lên thơm ngát.
Đã đến lúc ngưng đan. Lâm Khinh bấm niệm pháp quyết để dòng linh lực bắt đầu xoay vòng để cô đọng dược liệu lại và chải vuốt thành đan.
Nửa canh giờ trôi qua, Lâm Khinh cảm thấy linh lực của y sắp cạn kiệt rồi. Mắt thấy đan dược sắp thành, lúc này mùi thơm đã đạt đến Tích cốc đan bình thường y hay ăn.
Y khá là hưng phấn, chuẩn bị thu Địa hoả lại, kết quả là do phân tâm, ngọn lửa y đang khống chế tốt hơi bùng lên, Lâm Khinh nhanh chóng tắt lửa đi nhưng không kịp nữa rồi.
Ngửi thấy một mùi khét khá là đặc trưng, Lâm Khinh sắc mặt cũng muốn đen lại, y vò đầu kêu:
“Ôi, đan dược của ta…!!!”
Lâm Khinh mở nắp lô ra kiểm tra thành phẩm của mình, trong đan lô, nằm chiễm chệ ba viên đan dược tròn xoe, thay vì trắng toát, thơm phức thì lại chỗ trắng chỗ đen, còn có mùi hơi khét.
“Đan này mà ném cho yêu thú ở Vạn thú cốc khéo chúng nó cũng không thèm ăn.” Lâm Khinh vẻ mặt đau khổ nghĩ.
Cuối cùng, sau một lần thất bại nữa, y nghỉ ngơi một lúc rồi luyện đến phần Linh dược thứ bảy, lần này thì Lâm Khinh đã thành công. Y có phần kích động nhìn chăm chú vào đan lô, nằm ở đáy lô là ba viên Tích cốc đan cấp một trắng tinh, thơm ngát.
Viên Đan dược cấp một này có thể chống đói mười ngày. Bình thường cần ba điểm cống hiến mới đổi được một viên.
Nhưng mà luyện xong thì Linh lực của y cũng cạn kiệt luôn rồi, Lâm Khinh mệt mỏi ăn một viên Hồi khí đan rồi nằm vật ra nhà.
Hoá ra luyện đan cũng vất vả như vậy. Ba viên Đan dược đầu tiên này Lâm Khinh quyết định phải giữ lại làm kỷ niệm.
Tiếp theo đó việc luyện đan của Lâm Khinh thuận lợi đến không ngờ, có lẽ đã quen tay. Ba phần Linh dược còn lại y đem luyện hết thành chín viên Tích cốc đan giống hệt nhau.
Trong quá trình này, cảm giác của Lâm Khinh được vận dụng đến triệt để, việc sử dụng Linh lực cũng thành thục hơn rất nhiều, điều này làm y mừng như điên.
Lúc này đã qua bảy ngày kể từ khi y đi vào đan phòng rồi. Bảy ngày hỏng mất sáu phần dược liệu mới luyện được mười hai viên Đan dược và ba viên Phế đan.
Hớn hở đi khoe thành tích của mình, Phùng lão sư cũng tỏ ra rất vui vẻ, sáu lần thất bại, bốn lần thành đan, chứng tỏ tư chất của đứa trẻ này cũng khá tốt.
“Tốt lắm, vậy ngươi hãy mang hai mươi phần Linh dược này về động phủ mà luyện tập, luyện tốt có thể đem đan dược đổi điểm cống hiến.”
“Ngươi phải biết rằng. Tích cốc đan mỗi một viên đổi được ba điểm cống hiến lận.”
“Còn nếu luyện hỏng, chỗ Linh dược này ta đã ký nợ giúp ngươi rồi, chỉ mất năm mươi điểm cống hiến thôi. Cứ trả nợ dần dần.”
Phùng lão chưa khen được mấy câu đã sai dược đồng đưa cho Lâm Khinh hai mươi phần dược liệu rồi đuổi y đi.
Lâm Khinh: “…”
Vừa ra khỏi đan phòng, gặp Lưu sư huynh, vị đại sư huynh này còn khen hắn giỏi, rồi hớn hở khoe rằng ngày trước hắn đã mất nguyên một tuần và mười tám phần đan dược mới luyện ra được viên Tích cốc đan đầu tiên.
Nghe vậy Lâm Khinh cảm thấy tâm tình nát bét của y đã được an ủi phần nào… Phải rồi. Ai nghe mình đang nợ một đống điểm cống hiến mà tâm trạng vui vẻ được cơ chứ.
Mang tâm trạng rối rắm về tới động phủ, Lâm Khinh cho mình một thuật pháp Thanh Thủy quyết cho cơ thể sạch sẽ rồi phi thẳng vào không gian ngâm mình trong Linh đàm tu luyện.
Bao nhiêu mệt mỏi sau khi được linh khí gột rửa đã không còn. Những dòng linh khí này quá mức tinh khiết và ôn hoà, làm Lâm Khinh hấp thu mà không muốn ngừng lại. Nhưng Lâm Khinh nghĩ đến điểm cống hiến còn đang nợ, đành cắn răng bò ra khỏi Linh đàm và trở về động phủ luyện đan.
Bầu trời ở Nhật Nguyệt đại lục không xanh thẳm như ở trái đất mà là màu xanh lẫn sắc tím, mặt trời dường như tản ra ánh sáng nhu hoà khắp nơi, luồng ánh sáng này chiếu vào người không có cảm giác nóng bỏng gay gắt mà còn rất dễ chịu.
Rất tiếc Lâm Khinh không có cơ hội thưởng thức điều đó, y đang vùi mình trong động phủ luyện đan.
Mười ngày trôi qua, động phủ của Lâm Khinh mới trở nên im ắng, người ở bên trong thì đang ngồi kiểm kê đan dược.
Lần luyện đan này của Lâm Khinh khá thành công, hai mươi phần linh dược Lâm Khinh làm hỏng mất ba phần, còn lại Lâm Khinh luyện được năm mươi mốt viên Tích cốc đan, bị Lâm Khinh ăn một viên còn lại năm mươi viên.
“Năm mươi viên, mỗi viên ba điểm cống hiến, vậy là trừ đi năm mươi điểm cống hiến đang nợ , ta kiếm được một trăm điểm cống hiến lận. Tích cốc đan nộp về môn phái còn được trả một hạ phẩm linh thạch nữa. “
“Mười ngày, y kiếm được một trăm điểm cống hiến và năm mươi hạ phẩm linh thạch. Một ngày là mười điểm cống hiến và năm hạ phẩm linh thạch …”
“Sao ta thấy có gì sai sai?”
“Vậy thì cũng có hơn y đi làm hai nhiệm vụ môn phái ngày trước mấy điểm đâu. Từ giờ ta phải tăng tốc lên thôi.” Lâm Khinh sau một hồi cảm khái thì cũng nhận ra nghề luyện đan này cũng khá là giàu. Bởi vì mỗi loại đan dược lại ứng với điểm cống hiến khác nhau, mà Tích cốc đan này là loại cùi bắp nhất rồi. chỉ cần sau này y có thể luyện ra đan dược cấp hai như Tụ khí đan hay đan dược cấp bốn Trúc cơ đan nữa…
Nghĩ đến đây Lâm Khinh lại nản, thôi y cứ an phận luyện đan dược cấp một đi đã.
Đã nửa năm từ ngày gia nhập tông môn, Lâm Khinh chính thức trở thành Luyện đan sư cấp một. Y bái được một vị sư phụ tốt bụng làm thầy, làm quen được vài bằng hữu, sở hữu một không gian bảo mạng. Kể từ khi đến dị giới này, nhân sinh của y trở nên đa dạng và có ý nghĩa hơn nhiều…
Sau mười ngày bế quan luyện đan, Lâm Khinh mới bước ra khỏi động phủ, bây giờ y chưa vội đi đổi điểm cống hiến, mà y cần đi tìm một vị sư huynh đã lâu không gặp.