Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 47: Phòng Ngừa Chu Đáo
Editor: Yuu
Bên ngoài Xuân Hi điện lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai cung nhân dẫn Sở Vương Chu Tầm, đang vội vàng đi đến Xuân Hi điện.
Sắc mặt Chu Tầm nghiêm trọng, một bên đi nhanh, một bên suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
Còn chưa đến chính điện, mới đi đến ngã rẽ đã gặp Kỳ vương Chu Hoài cùng Lạc Trăn.
Hai bên gặp mặt, sửng sốt đồng thời dừng bước.
“Các ngươi đây là…” Chu Tầm nhìn Lạc Trăn mặc cung trang xinh đẹp, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, hỏi cung nhân, “Đây là chủ ý của Lão Ngũ sao? Bận thành bộ dáng của nữ tử Đông Lục để phụ hoàng giơ cao đánh khẽ sao?”
Lạc Trăn trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Chu Hoài rủ mắt, nhẹ giọng biện bạch nói, “Ngày thường thấy phụ hoàng rất nghiêm khắc với chúng ta, ngược lại khi đối mặt với những nữ nhân xinh đẹp thì thần sắc lại hòa hoãn hơn rất nhiều…”
Chu Tầm ầm ĩ cười ha hả, “Lão Ngũ a Lão Ngũ, ngày thường ngươi không tranh sự gì, không thể tưởng được ngươi lại còn chú ý tới những điểm này.
Vì bảo toàn tính mạng của Lạc Quân, ngươi cũng thật phí nhiều tâm tư a.
—— khó trách phụ hoàng mấy ngày trước bảo ta rằng ngươi tiến bộ rất nhiều.”
Hắn dùng lực vỗ vỗ vai Chu Hoài, Chu Hoài lập tức nhíu mày, hít một ngụm khí lạnh, đè vết thương trên vai, “Tam ca.”
“Vết thương còn chưa khỏi sao? Cũng hơn nửa tháng rồi.” Chu Tầm cau mày nói, “Ngày mai ta tìm chút thuốc trị thương thượng hạng rồi kêu cung nhân đem quan cho ngươi.
Đúng rồi, năm sau ngươi cũng hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa.
Nay cũng sắp cuối năm, bên ta có chút sổ sách kiểm kho, chờ vết thương của ngươi tốt lên, ta sẽ thỉnh tấu phụ hoàng giao sổ sách cho ngươi trông coi.”
Chu Hoài giật mình, vội vàng nói, “Cái này sao được.
Tam ca, ta chưa bao giờ vào triều, hoàn toàn không có kinh nghiệm …”
“Không phải chính sự gì, chỉ là một ít sự vụ của hoàng thất thôi, làm nhiều quen việc.” Chu Tầm thuận miệng nói vài câu rồi hỏi tiếp, “Nếu Lạc Quân đã bình an đi ra từ Xuân Hi Điện, kia —— chuyện sảy ra ở hậu hoa viên coi như bỏ qua đi?”
Chu Hoài gật đầu, “Không sao.
Phụ hoàng đa nói rồi, hai bên đều là công chúa được nuông chiều từ nhỏ, ngẫu nhiên tranh cãi vài câu là chuyện nhỏ, không phải chính sự gì.
Bất quá Kính Đoan công chúa sau khi say đã nói lời lỗ mãng thì phải xin lỗi Tứ tỉ.”
Chu Tầm khoan khoái đứng lên, sắc mặt cũng tốt hơn.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Không còn sớm nữa, các ngươi về đi, ta vào cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.” Nói rồi trực tiếp đi theo hướng Xuân Hi Điện.
Chu Hoài mang theo Lạc Trăn, đi ra ngoài cửa cung.
Ngồi trên xe ngựa của Kỳ vương phủ, xe ngựa bắt đầu chạy chậm, Lạc Trăn nhớ tới Sở vương, “Mặt trời mọc ở phía tây sao , Tam gia vậy mà lại ân cần chào hỏi bọn họ như thế.
Việc kiểm tra sổ sách, nghe giống như không phải chuyện tốt gì.
Ngũ Gia muốn tìm người hỏi thăm chút tin tức không?”
“Không cần nghe ngóng, chuyện tốt cũng sẽ không rơi vào đầu ta.” Chu Hoài tựa vào nhuyễn tháp, thản nhiên nói, “Chuyện kiểm tra sổ sách của ngân khố đó trước giờ đều là chuyện của Đông cung.
Năm trước Đông cung bị phế vì một số nguyên do, nghe nói tranh chấp không nhỏ, cuối cùng củ khoai nóng bỏng này lại rơi vào tay Tam ca.”
Lạc Trăn suy nghĩ một chút.
Hừm….
Kỳ Vương tốt xấu gì cũng giúp hắn cản một tên, vết thương đến nay còn chưa khỏi, vậy mà chỉ vì hoàng đế khen một câu, Sở Vương đã bắt đầu hãm hại đệ đệ.
“Nếu không phải chuyện tốt, có thể tránh thì tránh thôi.” Lạc Trăn hỗ trợ bày mưu tính kế.
Chu Hoài lại không nghĩ thế, “Không ngại thì thử xem.”
Nếu Kỳ Vương nghĩ như vậy, Lạc Trăn cũng không khuyên nữa, trong xe ngựa chợt yên tĩnh.
“Tam ca của ta, đối với Kính Đoan công chúa lại có chút để ý.” Trong khoang xe rộng lớn, Chu Hoài bỗng nhiên mở mắt ra, nói một câu, “Đã lâu rồi không thấy hắn muộn thế này còn đưa bài tử vào cung đấy .” Dứt lời tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Những lời này có ý nhắc nhở Lạc Trăn.
Nàng tựa vào thùng xe, nghiêng mặt, trong ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, cẩn thận đánh giá dáng vẻ thanh nhã của Kỳ vương.
Nếu như nói hai ba tháng ở chung này, nàng đã buông bỏ một phần tư tâm, thì lần này vào cung, hắn ở trước mặt hoàng đế bảo vệ Tuyên Chỉ, nàng đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị với hắn .
Lạc Trăn rốt cuộc hạ quyết tâm, nói thẳng những tính toán của mình.
“Tâm tư của Tam gia đối với công chúa nhà ta, ta rất hiểu.
Về việc này, chờ trở về vương phủ, ta muốn tìm một ngày, cùng Ngũ Gia cẩn thận thương thảo một phen.”
Chu Hoài nhắm mắt suy nghĩ một lát, gật gật đầu, “Tam ca cùng công chúa tuy rằng thân phận như nhau, nhưng là do tình hình của hai nước khá căng thẳng, bọn họ quả thật không xứng cho lắm.
Ngươi muốn tách bọn họ thì cũng phải bắt đầu từ người trong cuộc.”
Lạc Trăn lại không biết nói gì.
“Ách, không phải.”
Nàng bất đắc dĩ giải thích, “Ngũ Gia nghĩ lầm rồi.
Ta không phải là nghĩ tách bọn họ.
—— hoặc là nếu có cũng sẽ làm một cách khác, chứ tách bọn họ ra là không thể nào đâu nhỉ?”
Chu Hoài quả nhiên sửng sốt, ngạc nhiên mở mắt ra.
“Việc này nói ra thì dài.
Có lẽ căn bản nói không rõ được.” Lạc Trăn đem những lời như “Xuyên vào trong sách”, ” nam chủ nữ chủ”, “Vận mệnh xoay chuyện”, “Ngược luyến tình thâm”, “Đi đạp ngựa ” đến bên miệng đều nuốt vào trong bụng, trịnh trọng hỏi, “Cổ ngữ có câu gọi làm Nhân duyên trời định.
Ngũ Gia tin không?”
Chu Hoài: “Là như thế nào?”
Lạc Trăn châm chước nói: “Cụ thể …!Khó mà nói.
Nói thật với Ngũ gia, thân phận của công chúa và Tam gia đối lập, tính tình cũng không hợp, không phải một mối lương duyên tốt.
Nhưng đi được tới hôm nay, vẫn là chuyện không thể ngờ được.
Tam gia có ý với công chúa, công chúa nhà ta đối với tam gia cũng không phải là vô tâm.
Đêm qua ta trằn trọc cả đêm nghĩ đến, nếu bọn họ…!Là nhân duyên đã định trước thì có phải cục diện sẽ khác không?”
Chu Hoài ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi ngược lại, “Ngươi muốn như thế nào?”
“Trước kia ta đã thử mọi cách, muốn cho bọn họ sinh ra tình nghĩa đồng môn, rồi tựa như nam nữ bình thường tâm đầu ý hợp, rồi kết một mối nhân duyên.
Nhưng nay xem ra, đúng là khó khăn trùng điệp.
Tam gia trời sinh tính đa nghi, công chúa tính tình kiêu ngạo thẳng thắn, xung quanh họ toàn những người có tâm địa bất chính.
Ta đến kinh thành lại không có nhiều nhân mạch hỗ trợ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể thỉnh Ngũ Gia trợ giúp.”
Chu Hoài lại hỏi: “Mời ta trợ giúp, là phải giúp như thế nào?”
Lạc Trăn nói, “Nếu bọn họ oanh oanh liệt liệt một hồi, cuối cùng không đến được với nhau, tan, đây cũng thôi đi.
Nếu trong tương lai họ đến với nhau, công chúa ta sẽ chiếu cố , Tam gia bên kia kính xin Ngũ Gia để ý, ít nhất, lúc có người muốn gây chuyện, đưa tay giúp đỡ một phen, dẹp bỏ gièm pha.”
Chu Hoài: “…”
“Ta nghĩ .” Hắn nói.
Theo tiếng nhấp nhô của bánh xe, trong xe ngựa yên lặng một lát, Kỳ Vương nghĩ tới một chuyện khác.
“Ngươi thành thật nói với ta, ngươi nói đích nữ kế thừa Lạc thị không phải ngươi, mà là Lạc Nhã Chi, việc này là thật sao? Ta nhớ ngươi mới là chính phòng đích nữ, Lạc Nhã Chi chỉ là tỷ tỷ trong tộc mẫu thân ngươi nuôi từ nhỏ thôi mà?”
Lạc Trăn vừa mới giải được một chuyện, cả người đều trầm tĩnh lại, tựa vào xe ngựa đem tua rua trên đầu gỡ xuống , tiện tay ném xuống, lười biếng nói, “Tất nhiên là thật.
Quy củ Lạc thị chắc người cũng biết , từ trước đến giờ người có tài luôn được trọng dụng.
Lúc trước người bên ngoài bảo ta là người kế thừa, đều là bảo sao hay vậy, ta lười đi để ý tới mà thôi.
Không nghĩ tới công chúa cũng hiểu lầm.”
“Là thật thì tốt.
Phụ hoàng tuy rằng trước mặt nghe lý do thoái thác của ngươi, nhưng với tính tình của người, chắc chắn sẽ phái người đi điều tra .”
“Vốn là sự thật, không sợ phụ hoàng của người tra đâu.”
Bên này vừa dứt lời, bên kia Chu Hoài tiếp lời nói, “Nói dối.”
Lạc Trăn: “…”
Chu Hoài: “Cho dù bảo sao hay vậy, toàn bộ Mạt Lăng Đô ai cũng đều hiểu lầm , chuyện kế thừa của Lạc thị, tuyệt sẽ không lừa gạt cả Kính Đoan công chúa .” Hắn đưa tay đánh gãy lời nói biện bạch của Lạc Trăn, “Đừng nóng vội, những lời tiếp theo nghĩ kỹ rồi nói.
Ta muốn nghe sự thật.”
Lạc Trăn ngậm miệng, đau đầu ngồi dậy.
“Nói chuyện với Ngũ Gia mệt đến sợ luôn.” Nàng nghĩ ngợi, “Haizz, nói thật cho ngươi biết cũng không sao.
Người kế thừa Lạc thị, lúc đầu đúng là chỉ định ta.
Quốc chủ cùng công chúa cũng được bẩm báo như thế.
—— nhưng trùn hợp lúc đó quý quốc đem binh đến, làm cho công chúa nhà ta phải đến Đông Lục “du học”.”
Chu Hoài chớp mắt, đã hiểu tám phần.
“Chẳng lẽ là bởi vì ngươi cùng công chúa đến Đông Lục, Lạc Thị cảm thấy quá mức nguy hiểm, không chịu nổi nỗi đau mất kế tử —— “
“Không sai.
Sau khi quyết định ta theo công chúa đến Đông Lục, tộc lão Nhạn quận bên kia làm ầm ĩ bốn năm ngày, cuối cùng quyết định, thay đổi người kế thừa.
Ta cùng tỷ đều là người trong tộc, đều được ở trong gia phả.”
Nói tới đây, Lạc Trăn nhìn Chu Hoài xòe tay, vui mừng nói, “Ngươi nhìn xem, ta không lừa ngươi, cũng không lừa hoàng thượng, hai bên đều không tính là nói dối.
Ngũ gia phải tin ta a!”
Chu Hoài: “…”
Chu Hoài cũng cảm thấy đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, “Ta chỉ biết một chuyện là vừa rồi ngươi không có nói thật với phụ hoàng, ngay từ lúc đầu cũng không có ý định nói thật với ta.
Muốn để Lạc Quân nói lời thật lòng, giống như việc thấy Lạc Quân mặc nữ phục vậy, khó.”
Lạc Trăn ha ha cười lên, “Được rồi, đừng được lý mà không buông tha người khác, ngươi đã nghe được lời thật rồi đó.”
…img
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa đến Thành Nam _Kỳ Vương phủ.
Thương thế ở bả vai Chu Hoài chưa lành, hôm nay ở trong cung đi đi lại lại làm miệng vết thương rách ra, cố nén không lên tiếng, nhưng trở về tới phủ liền thấy máu rỉ ra thấm qua xiêm y.
Lạc Trăn dìu hắn xuống xe ngựa, đi vào chính viện, lại phái người đi tìm Mục lão đại phu, băng bó lại miệng vết thương.
Lạc Trăn buông mành hai bên xuống, kéo chỉnh tề xong , vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh một chút, hài lòng nói, “Xong, Ngũ Gia vất vả rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Hôm nay lúc vào cung phải mặc bộ xiêm y 12 tầng này, bọc ta muốn tắt thở rồi, ta lđến tủ của Ngũ gia chọn một hai bộ xiêm y tốt để mặc, ngày mai thay cho dễ chịu được chứ?”
Chu Hoài đỡ trán, thở dài, “Sao ngươi không chuyển luôn tủ của ta đi cho nhanh.”
Lạc Trăn cười ha hả, nói liên tục không dám, quả nhiên lật tủ tìm một bộ đồ kiểu dáng của nam tử, xoay người ra chính viện.
Đạp lên trên những chiếc lá trong sân, nàng dừng bước, ở ngoài cửa cao giọng nói, “Mới vừa rồi quên nói.
Có chuyện cần thông báo cho người,, lại sợ người nghe xong sẽ không vui.
Ta không dám nói nên trực tiếp làm luôn rồi.”
Chu Hoài cách cửa nói, “Ngươi muốn làm gì, không ngại nói trước một tiếng chứ, để ta chuẩn bị.”
Lạc Trăn nói, “Ta lấy bút pháp Tây Dương , vẽ một bộ chân dung của người.”
Chu Hoài ngạc nhiên nói, “Lạc Quân có tâm thay ta họa dung, đây là việc tốt, vì sao ta lại không vui?”
Lạc Trăn: “Thứ nhất, trong tranh vẽ là Ngũ Gia không sai, nhưng sau khi vẽ xong, có lẽ không còn là Ngũ gia nữa.
Thứ hai, bức tranh này ta không để lại Kỳ vương phủ, lúc ta ở Mạt Lăng đô đã đáp ứng gia tỷ, sẽ gửi cho nàng .”
Chu Hoài: “…”
Trong chính phòng không có động tĩnh, Lạc Trăn cũng không quan tâm người ở bên trong nghĩ như thế nào, tóm lại chuyện này xem như đã nói rồi.
Nàng trở lại viện của mình, thừa dịp còn sớm, thắp ngọn đèn, lấy ra một cây bút, ở trên tấm vải trắng, lấy bút chì phác hoạ giản lược một hình dáng.
Nàng đổi bút lông làm bằng lông thỏ, khóe miệng chứa ý cười dịu dàng, viết xuống một hàng chữ nhỏ:
“Kỳ Vương điện hạ.”
Yuu: *Vừa edit mà tui vừa cười á chời hihi ^^* Hết tết rùi huhu????.
Sắp đi học lại rùi ????.