Ta Xuyên Đến Ngược Văn

Chương 42: Hình Phạt


Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 42: Hình Phạt


Editor: Yuu
Ngày đó, ở khu vực săn bắn hoàng gia đều treo vải trắng.
Hoàng đế đau lòng tột độ, ngã bệnh  không dậy được.
Chuyện trở lại thượng kinh cứ thế bị trì hoãn.
Mấy nghìn người vây quanh, có sợ hãi , có âm thầm vui sướng , có người mặt lạnh xem kịch.

Các đạo nhân mã, thay nhau lên sân khấu, âm thầm bắt đầu một đợt đọ sức mới.
Lần này Lạc Trăn xui xẻo cực kì.
Hoàng đế đột nhiên mất đi nhi tử yêu thích, làm sao còn có thể nhớ tới mình còn có một nhi tử khác cũng đang bị thương chứ, nên chuyện xử lý Hung thủ, làm bị thương Kỳ vương cũng quên sạch sẽ.
Cuối mùa thu, gió trên đồng cỏ lạnh thấu xương, cho dù có Kỳ Vương âm thầm đưa cho nàng thêm áo khoác cùng bao đầu gối, “Tạ tội” đến ngày thứ ba, nàng vẫn không chịu nổi.
Chu Hoài phái Thường Mãn Quế ra ngoài nhìn hai lần, rồi hồi bẩm kêu Lạc Quân ngoài mặt nói không sao, nhưng sắc mặt lại không được tốt, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, thở dài, “Tâm tình phụ hoàng không tốt, lúc này chủ động đưa lời nói cầu kiến, mới gọi là chịu chết.

Muốn phá cục diện này —— chỉ có thể ủy khuất công chúa thôi.” Viết một bức thư, đưa cho Cố Uyên tự mình đem đến lều của công chúa.
Tuyên Chỉ ba ngày sang xem năm lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, lôi kéo Lạc Trăn muốn đi, Lạc Trăn phải sống chết khuyên nhủ.
Lạc Trăn hiểu.

Nàng bắn tên trúng thân vương, nếu ở ngoài lều thỉnh tội, thì còn cơ hội sống sót.

Nếu không tạ tội, truyền đến tai hoàng đế thì chỉ có nước trực tiếp rơi đầu.
Lúc chạng vạng Tuyên Chỉ đến, Lạc Trăn thấy thân ảnh từ xa, không đợi đến gần, liền cao giọng nói, “Công chúa lại đây làm cái gì! Gặp nhau cũng không dẽ chịu gì.


Công chúa dừng lại đi, trực tiếp trở về thôi!”
Tuyên Chỉ liên mấy ngày không ngủ đủ, giờ phút này đáy mắt phát xanh, so với Lạc Trăn còn tiều tụy hơn, nên một câu cũng không muốn nói.

Đứng cách Lạc Trăn đang “tạ tội” khoảng ba bước, tay đẩy tấm khăn, thở sâu ——
Bắt đầu lên tiếng khóc lớn.
Bên ngoài lều của Kỳ vương nhanh chóng bị nhiều người vây quanh.
Động tĩnh nơi này, chắc chắn không thể nào không truyền tới tai hoàng đế.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Phúc Trường Hải công công tự mình lại đây, hỏi thăm thương thế của Kỳ vương, hỏi xem có thể đứng dậy không.
Chu Hoài đáp “Đã không có gì đáng ngại , ” chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, khoác y phục lên.
Phúc Trường Hải liền truyền khẩu dụ của hoàng đế, triệu Kỳ Vương tiến đến lều của hoàng đế, hỏi chuyện phát sinh ở Bắc Uyển.
Mọi người bên cạnh hoàng đế, bao gồm Phúc Trường Hải tất cả đều lui ra bên ngoài lều cách mấy trăm bước.
Cũng đã lâu hai cha con không cùng nhau nói chuyện riêng, đóng cửa nói chuyện hơn nửa canh giờ, lúc này Kỳ vương mới đi ra, truyền khẩu dụ của hoàng đế, triệu những cung nhân tùy thị vào hầu hạ hoàng đế.
Phúc Trường Hải theo quy củ đứng sau lưng hoàng đế, lạnh nhạt phất cây phất trần.
Vị này không thế nào là Kỳ vương thường ngày được, ngoại trừ lúc đi đường hơi chậm một chút, thì không nhìn ra dáng vẻ nào là đang bị thương.

Hành vi ngôn từ khéo léo hào phóng, thần thái khiêm hướng tự nhiên, cùng bộ dáng mấy năm trước vào yết kiến hoàng thượng khác biệt rất lớn.
Đôi cha con này đóng cửa nói chuyện hồi lâu, sắc mặt hoàng đế nhìn Kỳ vương lúc này đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
“Cái người thị tỳ của công chúa bắn trúng ngươi còn đang quỳ sao? Kính Đoan hôm nay chạy tới chỗ ngươi nháo sự, cũng là vì nàng ta?”
Chu Hoài đáp, “Lạc Trăn ngộ thương nhi thần, áy náy khó an, đã quỳ trước lều của nhi thần ba bốn ngày, chờ phụ hoàng xử lý.

Kính Đoan công chúa có quan hệ rất tốt với nàng ta, lần này là vì thấy Lạc Trăn ba bốn ngày rồi không ăn cơm, không ngủ không nghỉ, thân hình tiều tụy, nhất thời thất thố khóc rống, không có nháo sự vô cớ ở chỗ nhi thần.”

Hoàng đế nhấp một ngụm trà, “Lạc Thị Tử gan to bằng trời, dám làm bị thương huyết mạch hoàng thất, tội không thể tha.

Lão Ngũ, ngươi lấy kiếm của trẫm, ở trước mặt Kính đoan công chúa chém đầu hắn.

Trẫm cũng muốn nhìn xem, Dĩnh Xuyên quốc chủ có dám hay không vì việc nhỏ như thế mà dám làm loạn tới trẫm.”
Chu Hoài cúi mắt nói, “Lệnh của phụ hoàng, nhi thần lĩnh.

Nhưng việc này…!mũi tên kia của Lạc Trăn vì muốn bắn vào đầu sói , chỉ là trong bóng tối, ngộ thương đến nhi thần.

Cũng không phải cố ý, xin phụ hoàng minh xét.”
Hoàng đế cau mày nói, “Cố ý lại như thế nào, ngộ thương lại như thế nào.

Nàng ta bắn một tên làm nhi tử của trẫm bị thương, đương triều nhất phẩm thân vương! Bất kể nàng ta có vô tình hay không, chỉ bằng điều này, chính là tử tội.”
Chu Hoài lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, chần chờ nói, “Kỳ thật, Lạc Trăn mũi tên kia……”
Hoàng đế không nhịn được, nặng nề đặt chén trà lên bàn, “Lão Ngũ, có lời nói thẳng! Mũi tên đó làm sao?”
Chu Hoài ngước mắt, nhìn qua Phúc Hỉ.
Phúc Hỉ sớm được Sở Vương phân phó, sớm đã ngầm hiểu, lúc này cười nói, “Khó trách Kỳ Vương điện hạ muốn nói lại thôi.

Chuyện mũi tên này…!Nô tài nghe nói một ít, nhưng nói ra thì dài .”
Phúc Trường Hải sắc mặt khẽ biến, nhìn chòng chọc con nuôi một chút.


Phúc Hỉ làm bộ không phát hiện.
Hoàng đế khơi lên vài phần hứng thú, “Dài thế nào? Nói một chút coi.”
Phúc Hỉ cười hì hì nói, “Đại sự thì nô tài hoàn toàn không biết, nô tài chỉ nghe nói chút chuyện nhỏ…!Lạc thị bắn không được phần thưởng nào, lúc vào núi là ang theo lệnh bài “bồi san”, theo lý mà nói, là không có tên.

Sau này cũng làm gì có tên chứ.”
Hoàng đế khoát tay chặn lại, “Đây còn phải nói, nhất định là tên của Kính Đoan, chia cho thị nữ của nàng”
Phúc Hỉ chỉ cười ha ha không nói.
Hoàng đế lấy làm kỳ, “Trẫm đã đoán sai sao? Mũi tên bắn trúng Lão Ngũ không phải Kính Đoan cho nàng ta sao?”
Ngay vào lúc này, Kỳ Vương cúi mắt, mang theo vài phần xấu hổ nói, “Về lời của phụ hoàng, mũi tên mà Lạc Trăn bắn soi kia…!Là nhi thần…!Nhi thần cho nàng .”
Hoàng đế ngưng một lát, bỗng nhiên nhìn Kỳ Vương, ha ha cười lên.
“Cuối cùng trẫm cũng hiểu! Ừm , trẫm mơ hồ còn có chút ấn tượng, thị nữ theo Kính Đoan công chúa nhập cung, là một mỹ nhân! Lão Ngũ a Lão Ngũ, khó trách mới vừa rồi trẫm kêu ngươi rút kiếm trảm người, ngươi lại không nỡ!”
Tâm tình hoàng đế tốt giễu cợt nhi tử của mình một phen, tâm tình u buồn mấy ngày nay vì mất nhi tử cũng được hóa giải chút ít, cuối cùng mở miệng, chuyện này cứ cho qua đi.
Hai cha con rảnh rỗi nói chuyện vài câu, hoàng đế đột nhiên nhớ tới đứa con trai này có bệnh cũ, thuận miệng hỏi, Kỳ Vương kính cẩn hồi bẩm nói, năm trước tìm được thuốc tốt , bệnh tình đã thuyên giảm không ít, nay đã không còn ho khan.

Hoàng đế liên tục nói tốt; Kỳ Vương nhìn sắc trời không còn sớm, hành lễ cáo lui.
Theo quy củ lui ra ngoài lều, Chu Hoài xoay người lại, thở phào.
Thần sắc xấu hổ ngây ngơ vì vừa bị hoàng đế giễu cợt, biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn đỡ miệng vết thương ở đầu vai, được Thường Mãn Quế nâng đỡ, miễn cưỡng trở về lều.

Lạc Trăn liên tục ba bốn ngày bị tội cuối cùng cũng kết thúc.
Uông Chử khuyên Tuyên Chỉ cũng đang rất mệ mỏi đi nghỉ, thái y thì theo vào lều của Kỳ vương, Chu Hoài cùng Lạc Trăn hai người cách một cái bình phong, một người ở trong bình phong xem đầu vai bị trúng tên, một người ở ngoài bình phong xem cái đầu gối đang bầm tím.
Khám cho Lạc Trăn là một nữ thái y, hỏi han một lúc lâu, nói phong hàn nhập thể, không tránh khỏi sẽ bị cảm lạnh, đầu gối có chút tụ huyết, kinh mạch không bị tổn thương, qua vài ngày thì không sao nữa.
Cách một cái bình phong mỏng, nàng thấy thái y bên Kỳ vương cũng lui ra, Mục Tử Ngang tự mình thay thuốc, lần nữa băng bó miệng vết thương, không khỏi lấy làm lạ, cất giọng nói, “Mục Công Tử, ngươi còn có thể băng bó sao, lại còn làm đẹp như vậy? Quả thật thâm tàng bất lộ.”

Mục Tử Ngang một bên băng bó , một bên lạnh lùng ném lại đây một câu, “Đầu Lạc Quân còn ở lại trên cổ không chuyển nhà, liền có tâm tư lo chuyện bao đồng sao? Đừng cao hứng quá sớm , có rảnh thì cũng nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
Lạc Trăn nghe ý tứ không đúng; xoa đầu gối của mình, kinh ngạc nói, “Ngươi có ý gì.

Ngũ Gia không phải nói hoàng đế cho phép không gϊếŧ ta sao? Chẳng lẽ ta nghe nhầm, chỉ là năm nay không gϊếŧ, đổi qua sang năm gϊếŧ?”
Chu Hoài được Thường Mãn Quế hầu hạ, từ từ uống cháo thịt, đem nửa bát cháo uống cạn , lúc này mới trả lời một câu, “Ngươi mới tới Thượng Kinh, không biết tính tình của phụ hoàng.

Ngươi trốn được tử tội, nhưng khó tránh khỏi mang vạ .”
Lạc Trăn phát hoảng, đột nhiên lóe lên một dự cảm không tốt.img
Nguyên mười chương nội dung ngược luyến kia, như tia lửa xẹt qua trong đầu:
—— công chúa một tên bắn trúng Sở Vương, hoàng đế rất là phẫn nộ, phạt công chúa vào Sở vương phủ chăm sóc đến khi Sở vương khỏe lại mới thôi.
—— công chúa tự mình hầu hạ Sở Vương sinh hoạt hằng ngày, Sở Vương bị người khác châm ngòi, nghĩ lầm mũi tên kia là công chúa muốn gϊếŧ hắn.
—— yêu hận xen lẫn , ngắn ngủi ba tháng dưỡng thương, Sở Vương cái gì cũng làm , công chúa ở Sở vương phủ mất đi lần đầu tiên.
Nghĩ lại tới chỗ này, Lạc Trăn nổi hết cả da gà , không nghĩ nổi nữa.
Nghiệp Vương qua bảy ngày tử quan, thi thể nhập quan khâm liệm, không đưa về Hoàng Lăng Thượng Kinh , mà đưa tang ngay tại chỗ.
Đi theo Nghiệp Vương vào Bắc Uyển có 28 thân vệ, toàn bộ người sống sót theo lệnh tự tuẫn táng theo.
Hoàng đế hạ dụ, Nghiệp Vương chưa phục quan, lại bạo vong, ngoại trừ những huynh đệ tỷ muội người có huyết mạch hoàng gia, thì các quan đại thần không cần chịu tang phục.
Thuần Phi nương nương khóc đến hôn mê vài lần.

Phương tướng sắc mặt âm trầm, đi theo bên ngoài tôn quan, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Sáng sớm ngày thứ hai, thông truyền thủ dụ của hoàng đế, cả đội săn thú khởi hành về thượng kinh.
Phúc Trường Hải công công tự mình đi trước đến lều của Tuyên Chỉ, truyền một cái khẩu dụ.
—— Thị nữ Lạc Trăn của Kính Đoan công chúa, lúc săn thú làm ngộ thương Kỳ vương điện hạ, phạt vào phủ Kỳ vương hầu hạ đến khi thương thế của Kỳ vương hỏi hẳn.
Yuu: *Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nhaa*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.