Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 31: Khu Vực Săn Bắn Hoàng Gia Thượng
Editor: Yuu.
Sau bảy ngày dùng thuốc, quả nhiên vết thương ở đầu gối đã lành hẳn, có vẻ còn tốt hơn lúc trước nữa.
Lạc Trăn lại cả ngày đi theo công chúa tới trường.
Ngẫu nhiên đụng phải Tề Minh, Văn Húc, liền làm bộ ngó lơ.
Đến cuối tháng Mười, Phán Cung dán thông báo tuyên bố cho học sinh nghỉ học nửa tháng.
Đông Tây Đài Quán mấy trăm học sinh, đồng loạt thu dọn hành lý rời khỏi Phán Cung, cùng cha mẹ nhà minh, theo nghi thức hoàng gia, trùng trùng điệp điệp khởi hành chạy chạy đến Kinh Giao cách kinh thành 200 dặm.
…
Khu vực săn bắn hoàng gia, có phạm vi 500 mẫu, chia làm hai phía nam bắc, có đòi, có suối, có rừng.
Thường ngày có cấm quân trông coi, bình thường dân chúng không được ra vào, khu vực săn bắn nuôi thú lớn trong vòng một năm, chỉ đợi đến tháng để săn thú.
Năm nay quy mô diễn ra khá lớn, không chỉ có hoàng thân tôn thất, quan viên trong triều còn mang theo con cháu cùng đến tham dự nữa.
Ngay cả các nữ quyến ngày thường rất ít khi lộ diện, lần này cũng theo phu quân, phụ thân đến trường săn.
Lối vào khu săn bắn hoàng gia phải đi qua một đồng cỏ lớn, trong một đêm, dựng lên mấy trăm cái lều, nhìn không thấy điểm cuối, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng.
Hoàng đế đối với lần săn thú này cực vui mừng, hoàng thân quốc thích xung quanh, tiếng nói cười không ngớt.
Cuộc săn bắn còn chưa bắt đầu, hoàng thượng đã ban tiệc rượu linh đình.
Dựa theo quy củ từ trước, các đệ tử trẻ tuổi tham gia săn bắn, cần phải trước mặt mọi người dâng lên một vật lễ, hiến cho thánh thượng, làm Phần thưởng .
Có phần thưởng này , mới có tư cách vào khu vực săn bắn, đổi lấy ống tên có khắc lên mình.
Sau khi săn được con mồi, lấy tên làm chứng, tránh có sự gian lận.
Cấm quân đi theo đã sớm dựng lên một hàng rào toàn là lồng sắt, bao quanh hết khu vực lều trại.
Các đệ tử cố ý đi theo săn bắn cũng khá là mong đợi.
Các quan lớn đã có tuổi, tôn thất hoàng thân, cùng với rất nhiều quý nữ dùng quạt trong che mặt, trăm người vây quanh mấy cái lồng, bình luận với nhi tử nhà mình, hỏi han các tân đệ tử, thanh âm rôm rả không ngừng.
Đến buổi trưa, cấm quân mở lồng, các loại bồ câu, Giá Cô, vịt hoang, tro nhạn…!Bổ nhào bay khắp nơi.
Trên đồng cỏ tên bắn ra như mưa, che đậy bầu trời.
Bên cạnh có nội thị lớn tiếng kiểm kê:
“Bình Vương điện hạ, bắn trúng một con vịt, xuyên qua bụng.”
“Sở Vương điện hạ, bắn trúng Giá Cô màu xám, một tên đâm thủng ngực.”
“Phương hữu tướng phủ đại công tử Phương Tiện, bắn trúng một con diều hâu màu xanh, bắn vào bụng.”
“Hưng Ninh Hầu Văn Húc, bắn trúng một con vịt hoa, xuyên qua gáy.”
“Mục Tả tướng phủ đại công tử Mục Tử Ngang, bắn trúng một con Phi Yến màu đen, xuyên qua cổ.”
“Võ Lăng Hầu thế tử Hứa Văn Cảnh, bắn trúng đầu một con chim làng.”
“Bình Xương Hầu thế tử Tiết Vi Đình, bắn trúng một con chim màu xanh, xuyên qua bụng.”
“An Thị Lang phủ Tam công tử An Thì, bắn trúng một con chim màu bạc, xuyên từ mắt phải qua mắt trái.”
Người kiểm kê dùng một chút, cuối cùng cao giọng hô:
“Anh Quốc Công phủ Nhị công tử Tề Minh, bắn trúng một con nhạn, xuyên từ mắt trái qua mắt phải! Đứng thứ nhất”
Xung quanh đồng cỏ vang lên thanh âm ầm ĩ bàn luận.
Sau một lát, trước mặt Anh Quốc công đã tràn đầy phần thưởng.
Rất nhiều văn võ bá quan dồn dập vọt tới chỗ Anh Quốc Công khen ngợi Anh Quốc Công chỉ dạy nhi tử tốt, hai công tử ở quý phủ đều thành tài, Nhị công tử oai hùng, rất giống huynh trưởng.
Anh Quốc Công vẻ mặt tươi cười, hàn huyên khách khí.
Lạc Trăn đứng ở hàng rào ngoài, nhìn chằm chằm núi nhỏ Phần thưởng chất đầy mặt đất, quan sát nửa ngày, buồn bực chọc chọc Mục Tử Ngang vừa thay quần áo trở lại.
“Rõ ràng An Thì bắn trúng con chim có đầu nhỏ hơn, bay cao hơn, vì cái gì cuối cùng là Tề Minh đứng nhất chứ? Chẳng lẽ bắn trúng mắt trái thì tốt hơn trúng mắt phải sao?”
Mục Tử Ngang chán ghét nói, “Bắn vào mắt nào thì có quan hệ gì? Tề Minh tuy rằng không xuất sắc, nhưng so với An Thì là một tên hay nịnh hót, ta ngược lại là tình nguyện để Tề Minh đứng nhất.”
Lạc Trăn kinh ngạc mắt nhìn giữa sân.
An Thì bị bọn họ nghị luận , lúc này cũng vừa đổi quần áo, lẻ loi bước ra ngoài, không thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt, chỉ nhìn hắn rũ bả vai đi ra ngoài, liền chắc chắn tâm trạng không dễ chịu gì..
“An Thì rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Nàng buồn bực hỏi, “Từ lúc ta vào Đông Đài Quán, cũng chẳng nghe hắn nói mấy lời, rốt cuộc hắn đã làm gì các ngươi?”
Mục Tử Ngang lạnh lùng nói, “Như thế nào, chẳng lẽ thấy người này điềm đạm đáng yêu dung mạo đáng thương, chọc được Lạc Quân sinh ra vẻ đồng tình ?”
Lạc Trăn trực tiếp đá hắn một cái.
“Làm gì có chuyện đó.
Miệng lưỡi của ngươi so với Nghiệp vương cũng không khác nhau là mấy nhỉ.”
Kỳ Vương Chu Hoài lúc này đang đứng bên cạnh, đưa tay ngăn trở Mục Tử Ngang giận dữ đang đưa chân lên, “Tử Ngang, nói chuyện là được, đùng động thủ.”
Lạc Trăn nói, “Không nghe hắn nói nữa.
Ngũ Gia, chắc hẳn ngừơi cũng biết.
Ngươi nói cho ta nghe.”
Chu Hoài trầm ngâm một chút, “Cái này sao…!Ta ngược lại là khó mà nói.”
Lạc Trăn ngẩn người, quay đầu nhìn Mục Tử Ngang.
Mục Tử Ngang hừ nói, “Ngũ Gia không thích thị phi sau lưng người khác, việc này lại có liên quan tới Ngũ Gia, khó nói là đúng.
Tục ngữ nói trung thần không theo hai chủ, An Thì năm nay bất quá mười tám tuổi, đã đổi qua hai chủ tử.
Ngươi không biết, lúc trước Ngũ Gia cột tóc nhập học, chọn lựa hai thư đồng, một là ta, một là An Thì.”
Lạc Trăn tỉnh ngộ.
“Ta có nghe qua một ít chuyện cũ của Ngũ gia…” Nàng nhìn Kỳ Vương, châm chước nói, “Nghe nói, lúc mười một mười hai tuổi , những ngày tháng trong cung cũng không được yên ổn.”
Chu Hoài gật gật đầu, bình tĩnh nói, “Quả thật không mấy an ổn.
Cho nên An Thì muốn đi, ta liền đồng ý .”
“Hắn nói muốn đi, nếu chỉ là trở về nhà, việc này cũng bỏ qua.” Mục Tử Ngang giọng căm hận nói, “Đáng giận là gia hỏa này nghe tin Nhị điện hạ đang được sủng, trong cung đều truyền là thánh thượng muốn lập Nhị điện hạ làm thái tử, hắn lại nịnh nọt, không biết như thế nào lại chen được một chân làm thư đồng cạnh Nhị điện hạ.”
Lạc Trăn hít một ngụm khí lạnh, “Sau này thái tử bị phế…”
“Thái tử bị phế, An gia bị dính vào, phụ thân hắn đang làm Lại bộ thượng thư, bị giáng thành Công bộ thị lang.
Đáng đời hắn lẻ loi bị người xa lánh.” Mục Tử Ngang cười lạnh.
Lạc Trăn nghĩ ngợi, “Nịnh nọt chính là hắn cha nhỉ? An Thì nay mới mười tám tuổi, năm đó bất quá là tiểu đồng mười tuổi, như thế nào biết được nhiều thứ thế? Tiểu hài tử lại cũng không biết nịnh hót kiểu đó nhỉ? Tập tục ở Đông Lục các người là thế nhi cha làm con chịu.
Dĩnh Xuyên quốc chúng ta thỉnh thoảng cũng vậy.”
Khi nói chuyện, An Thì vừa lúc đi qua cách đó không xa, gió lớn mang theo hai ba câu nói bên này thổi đến, An Thì tựa hồ nghe được gì đó, xoay đầu lại, nhìn Lạc Trăn cảm kích cười cười.
Mục Tử Ngang: “—— ngươi quả nhiên là nhìn trúng mặt của An Thì, muốn cùng hắn thông đồng.
Ngũ Gia, cách xa họ Lạc này một chút.”
Lạc Trăn: “Nói hưu nói vượn, An Thì tốt có thể so với Ngũ gia sao? Ta muốn tìm người thông đồng, cũng là nên chọn Ngũ gia mới đúng.”
Chu Hoài: “…”
Mục Tử Ngang: “…!Không biết xấu hổ!”
Lạc Trăn: “Cũng không tìm ngươi thông đồng, ngươi xấu hổ cái gì.” Dứt lời mỉm cười nhìn về phía Chu Hoài.
Chu Hoài đỡ trán nói: “Nói gì vậy, như thế nào có thể…” Nói tới đây, hắn dừng một chút, đổi đề tài, dường như không có việc gì nói, “Ta muốn đổi y phục .”
Lạc Trăn nhấc tay, “Ta cũng muốn, ta đi cùng Ngũ Gia!”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hoài: Ngươi nói thông đồng, là có ý gì?
Lạc Trăn: Thông đồng là làm đồng bọn, cùng nhau về nhà tổ làm bẽ mặt kỹ nữ, cùng nhau cắn nam chủ nữ chủ .
Chu Hoài: Ngô.
Nhưng thông đồng ta hiểu, không phải ý này.
Yuu: *Bù chương cho tuần trước á nhaaaa.
Mọi người cho Yuu một vote và cmt điii.
Chứ nhà gì vắng quá hà huhu*.