Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 22: Phòng Cờhạ
Editor: Yuu
Lạc Trăn giật giật khóe miệng, muốn cười, lại không thể cười.
Muốn nói cũng không biết nói gì.
Đang có cảm giác sợ hãi thì cách vách vang lên tiếng kêu sợ hãi của công chúa, bật đứng dậy.
Lạc Trăn giật mình, vội vàng đứng dậy theo, “Công chúa, làm sao?”
Tuyên Chỉ kéo làn váy nói, “Không sao, bất quá là ta lỡ tay làm đổ chén trà, ướt y phục rồi.
A Trăn ngươi theo ta đi thay y phục khác.”
Lạc Trăn nhìn làn váy bị ướt của Tuyên Chỉ , không nói gì, đi tìm thị đồng lấy quần áo mới rồi theo công chúa đi thay y phục mới.
Hai người ra khỏi phong cờ, dọc theo hành lang gỗ vài bước, Lạc Trăn nhìn xung quanh không có người mới nói ” Ta nói này điện hạ, về sau người nên đổi chiêu thức khác đi.
Hiện tại sắp đến mùa đông, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, đáng để người làm ướt cả xiêm y chứ?”
Tuyên Chỉ cắn môi dưới, do dự một lát, “Ta thắng hắn nửa.
Ngươi nói ta có nên hay không?”
Lạc Trăn ngẩn ra, lập tức phản ứng.”Hắn thua mấy lần rồi?”
Tuyên Chỉ: “Không nhớ.
Hơn nữa hắn bắt đầu chuẩn bị thua nữa.
Hiện tại còn chưa được nửa bàn, đại cục đã định.”
Lạc Trăn: “Kia, điện hạ đi như thế nào?”
“Ta nghĩ cứ theo lẽ thường hạ cờ thôi.” Tuyên Chỉ mím môi nói, “Như ván cờ này, cố ý thua hắn, quá rõ ràng.
Một ván cờ mà thôi, hắn căn bản không theo kịp ta, thua cũng không thể nói gì hơn.
Chẳng qua…!Cứ theo lẽ thường hạ cờ, hắn bại rất nhiều lần rồi.”
Lạc Trăn nghĩ ngợi, vẫn là khuyên một câu.
“Một ván cờ thắng thua ngược lại là không ảnh hưởng đến đại cục.
Bất quá thua đẹp mắt cùng thua khó coi cũng có chút khác biệt a.
Ván sau công chúa nhớ nương tay, cho ngài ấy cái bậc thang, rồi chuyện đâu cũng vào đấy”.
Tuyên Chỉ giễu cợt một câu, “Thua cờ còn cần người khác cho bậc thang đi xuống, đây chính là khí độ của 8000 dặm Đông Lục sao.” Nghĩ một lát rồi đi thay y phục.
Lúc công chúa đổi một thân y phục khác đến, hai người vào phòng cờ, ai nấy vào chỗ của mình.
Vừa bị ngắt lời, ngay cả không khí xấu hổ cũng không có, Lạc Trăn làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, tiếp tục cùng Kỳ vương chơi cờ.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, cách vách Sở Vương quả nhiên ném cờ nhận thua.
Tính sơ sơ, vậy mà Chu Tầm thua Tuyên Chỉ tận 30 ván.
Người vây xem sắc mắt cổ quái, ngại mất mặt Sở Vương điện hạ, không dám nói thêm cái gì.
Người đem Sở Vương hạ gục không còn manh giáp ngược lại rất bình tĩnh, đoan chính ngồi tại chỗ , chờ giáo tập trong phòng cờ mồ hôi nhễ nhại tính toán một chút, su đó mới nhàn nhã đi ra khỏi cửa.
Chu Tầm quả nhiên gọi nàng, hẹn nàng ngày khác tái chiến.
Tuyên Chỉ không khách khí chút nào nói, “Tái chiến thì không ngại, nhưng ngài không bằng ta, lần sau nhường ngài chín bước.”
Chu Tầm: “…”
Từ lúc trước năm thái tử bị phế, Sở Vương có tiếng hô cực cao cho ngôi vị này.
Đường đường mặt mũi của Sở Vương điện hạ , đã rất lâu không có ai trước mắt mọi người giẫm đạp như thế.
Khóe miệng Chu Tầm co quắp vài cái, miễn cưỡng treo lên ý cười, “Không cần nhường.
Lần sau bản vương cầm đen đi trước.”
Tuyên Chỉ nhìn Sở Vương một chút, khóe miệng có chút câu lên, lộ ra tư thế cực cao ngạo, gần như trào phúng mỉm cười, cũng không trả lời, xoay người đi ra ngoài cửa.
Lạc Trăn: “…” Công chúa, người còn nhớ hai chữ khiêm tốn viết thế nào không?.
Sở Vương đứng ở tại chỗ, sắc mặt quả nhiên khó coi đứng lên.
Hắn âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Tuyên Chỉ , ngón tay chậm rãi nắm thành quyền.
Người bên cạnh chú ý đến sắc mắt của nam nhân này, Lạc Trăn phát lạnh trong lòng, thốt ra, “Công chúa!”
Tuyên Chỉ quả nhiên dừng bước, xoay đầu lại liếc mắt, cao lãnh nói, “Còn đứng đó làm gì, không mau đi theo.”
Lạc Trăn đứng ở tại chỗ bất động.
Nàng có một loại dự cảm cực kì không tốt.
Nếu hôm nay cứ như vậy mà đi, qua không được mấy ngày, Tuyên Chỉ thắng Sở Vương một ván cờ là việc nhỏ, có lẽ…!Liền sẽ biến thành công chúa cố ý trước mặt mọi người làm mất mặt Sở Vương.
Hơn nữa bên cạnh nam chủ còn có mấy nam phụ hay gây chuyện, ở chỗ các nàng không nhìn thấy, biết đâu chừng còn thêm dầu vô lửa….
Nhớ tới ánh mắt kia của Sở Vương, nàng rét run cả người.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Lạc Trăn theo bản năng cảm thấy, Tuyên Chỉ tiếp tục như thế vẫn là không được.
Mĩ lệ, thông minh, cao lãnh, ngạo mạn, theo cốt truyện thì đúng là một đóa hoa cao lãnh.
—— Hệ hắc ám kết hợp với đại ngược văn nữ chủ.
Chậc…
Vốn là tính toán cho Tuyên Chỉ đi theo con đường bạch phú mĩ, ngốc bạch ngọt kinh điển trong tiểu thuyết ngược văn, nhưng hôm nay công chúa đại thắng Sở Vương 30 trận, trước mặt mọi người không chừa cho Sở Vương chút mặt mũi nào, chỉ sợ rốt cuộc không ai cảm thấy công chúa ngốc bạch ngọt .
—— Cái này không được.
Lạc Trăn loạn thành một đoàn, nhất thời đứng yên tại chỗ.
Tuyên Chỉ kêu hai tiếng, thấy Lạc Trăn không có phản ứng, không biết nàng nghĩ cái gì, lại nói một lần Còn không mau đi theo, rồi chính mình đi đầu ra ngoài.
Ngoài cửa hai thị đồng đã kéo rèm, khom mình hành lễ.
Tuyên Chỉ ngẩng đầu bước ra cửa.
Ngay vào lúc này, nàng lại quyết định hạ mình một chút.
Lạc Trăn tâm loạn như ma.
Nàng có tâm đi qua, thay Tuyên Chỉ tạ lỗi với Sở Vương , lại sợ ở trước mặt mọi người làm hỏng mặt mũi của công chúa, chỉ sợ cuộc sống sau này ở Đông Đài quán càng thêm gian nan.
Nghĩ sau giờ học không theo Tuyên Chỉ , lén tìm Sở Vương tạ lỗi.
Lại sợ thời gian quá muộn, Sở Vương vì chuyện này có khúc mắc, ngày sau trong lòng lại mọc lên gai độc.
Trước giờ nàng làm việc quyết đoán, chưa bao giờ khó xử như bây giờ.
Trong lòng đang do dự, bên tai chợt truyền đến một tiếng vang nặng nề, mọi người lập tức kinh hô.
Cảnh này…!sao lại quen như thế.
Lạc Trăn lập tức có dự cảm không tốt, ngẩng đầu ——
Trước mắt bao người, Tuyên Chỉ công chúa lại ngã ở ngưỡng cửa.
…!…img
Liên tiếp ba bốn ngày, trước bao người lại có tận hai lần chiêm ngưỡng lãnh địa kiểu này.
Đường từ trường về học xá có bao nhiêu học sinh cúi đầu hành lễ xong lại cúi thấp đầu phốc cười.
Ngay cả ngày đó Sở Vương thua 30 trận, cũng không còn khúc mắc , gặp mặt, luôn luôn mang theo ý cười, cánh tay ôm nhẹ, tùy thời chuẩn bị đỡ một phen.
Lúc cáo từ thì cũng luôn luôn dặn dò một câu, “Công chúa đi thong thả, coi chừng dưới chân.”
Lạc Trăn suy nghĩ mấy ngày, từ đầu đến cuối không rõ vì sao Tuyên Chỉ lại té ngã, thái độ của mọi người đều chuyển biến, chẳng lẽ lại có điều gì mờ ám sao.
Chợt đến một đêm nọ nàng bừng tỉnh, trong đầu lóe qua một từ ngữ cổ quái, nàng liền sáng tỏ.
Cái từ này là: “Tương phản manh.”
Yuu: *Ai biết cái từ tương phản manh này là gì hong? Chứ tui dịch mà nó kì quá nên quyết định để nguyên như vậy luôn :((*
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, hi vọng lại lộ ra.
Một cái thế giới khác hiện ra trước mặt nàng.
Lần này chuyện xảy ra trước cửa phòng cờ đến vừa đúng lúc, đã thay đổi được điểm mấu chốt dẫn đến BE, nhìn nam chủ và nữ chủ trong tương lai có phần HE cực lớn, nàng lại thấy vui vẻ.
Dĩ nhiên, tác dụng phụ cũng rất rõ ràng.
—— Bởi vì kỳ một cú ngã này mà Tuyên Chỉ không nói chuyện với Lạc Trăn bảy tám ngày nay.
Tan học một người xách tà váy hầm hầm đi ra ngoài, ăn cơm trưa cũng không gọi, có khi Lạc Trăn xách hộp đồ ăn đuổi theo vào Trân Tu Uyển, vừa mới bảo thức ăn ngon đã bị Tuyên Chỉ đuổi sang bàn bên cạnh.
Các bạn học thờ ơ lạnh nhạt chuyện Lạc Trăn bị công chúa giận chó đánh mèo, lúc dùng cơm, Chu Hoài ngồi đối diện phân phó Mục Tử Ngang đem chút đồ ăn qua cho nàng.
Như thế vài lần, ánh mắt mọi người nhìn Kỳ vương cũng có điểm khác.
Một ít bắt đầu truyền đi tin đồn.
Con em học trong Đông Đài quán đồn, Nhạn quận Lạc Thị quả nhiên nhiều thủ đoạn, nhập học Phán Cung không đến một tháng, đã bắt được ngũ gia.
Yuu:*Mừng tui có cái logo mới nên ra hai chương luôn nè!!*.