Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 17: Bên Ngoài Trường Bắn Trung
Editor: Yuu
“Này là tam thạch cung.
” Văn Húc nhấc lên một cây cung màu đen, “Người khôn không nói chuyện mập mờ, tam thạch cung này ta không kéo được, chư vị ở đây cũng không kéo được.
Nhưng 5 năm trước, có một học sinh ở Đông Đài quán đã kéo được, người đó chính là—— “
Hắn bỗng nhiên xoay người, thò tay chỉ người bên cạnh Sở Vương _Tề Minh, “Trưởng tử của Anh Quốc Công, là đại ca của Tề nhị công tử của chúng ta, nay là viễn chinh đại tướng quân Tề Khiếu!”
Xung quanh đám học sinh nghị luận sôi nổi, lại có không ít người xông lại quan sát cây tam thạch cung này.
Có mấy học sinh cao to hùng dũng, thử vài lần, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo ra một nửa, rồi lắc đầu thoái lui.
Văn Húc cây cung, mặt lộ vẻ khiêu khích, chỉ đầu cung vào Lạc Trăn , “Ngươi không phải tự cho mình là giỏi sao? Lại đây thử một lần đi.
“
Lạc Trăn chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn cây cung, lắc đầu nói, “Ta không kéo được.
“
“Hắc.
” Văn Húc cùng Bình Xương hầu thế tử, Võ Lăng Hầu thế tử, lên tiếng cười nhạo.
“Không mở được tam thạch cung, phía dưới còn có nhị thạch cung, nhất thạch cung.
“
Văn Húc đi lại vài bước, đi đến bên cạnh bàn cầm mấy cây cung khác lên xem, lấy ra một pcây cung gỗ lim có chỉ vàng, ném tới bên cạnh, lại lấy ra một cung tên đặc chế, đặt bên cạnh, đưa tay chào hỏi Võ Lăng hầu thế tử.
“Văn Cảnh, cho mọi người nhìn xem.
Miễn cho quý nhân Dĩnh Xuyên Quốc mắt cao hơn đầu, khinh thường nam nhân Đại Lương chúng ta.
“
Võ Lăng Hầu phủ chính là gia tộc có tiếng ở thượng kinh, thế tử Hứa Văn Cảnh diện mạo xấu xí, khó chịu không lên tiếng, cả ngày đi theo sau lưng Văn Húc, cơ hồ không cảm giác được sự hiện diện của hắn.
Hứa Văn Cảnh cởϊ áσ choàng, bỏ xuống dưới, nhấc nhị thạch cung lên, tiện tay từ bao đựng tên rút ra một mũi tên, vững vàng vô thế.
Vừa thấy liền biết được luyện công phu từ nhỏ.
Mọi người vây quanh nín thở, thấy Hứa Văn Cảnh giương cung cài tên, ngắm chuẩn tên đống phía xa, hét lớn một tiếng, kéo cung, tên như lưu tinh, xuyên thẳng qua hồng tâm.
Chung quanh lập tức tràn đầy tiếng hoan hô, mọi người lớn tiếng kêu tốt; vỗ tay không dứt.
Hứa Văn Cảnh đem cung đặt lên bàn rồi đi ra phía ngoài.
Văn Húc hãnh diện, cả người phảng phất đều tỏa ra ánh sáng, đắc ý liếc Lạc Trăn một chút, “Họ Lạc , thử một chút xem nào?”
Lạc Trăn suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái.
“Hẳn là không được.
“
“Ha.
” Văn Húc lại cười nhạo lên tiếng.
Hắn còn muốn lên tiếng, Tuyên Chỉ đứng cạnh đã muốn nổ tung.
“Chỉ biết lấy cánh tay khỏe ra để khinh người, sao gọi là anh hùng chứ?.
” Sắc mặt nàng căng chặt, mặt như băng sương, “A Trăn, đừng để ý những người không có liêm sỉ này! Chúng ta đi qua ngự trường.
” Nói rồi đi qua kéo Lạc Trăn.
Lạc Trăn nhẹ nhàng tránh khỏi.
“Luận lực cánh tay, Lạc mỗ không bằng Võ Lăng Hầu thế tử.
” Trong miệng nàng nói như thế, đi vài bước đến cạnh bàn, lấy cây cung Hứa Trường Cảnh vừa mới kéo, ước lượng ở trong tay, lại thử kéo một lần, cảm thụ lực đạo của cây cung xong liền bỏ xuống.
Chung quanh truyền đến rất tiếng cười rất nhỏ cùng tiếng xì xào bàn tán.
Lạc Trăn phảng phất như không nghe thấy, buông cung xuống, lại cầm lấy cây cung bọc da trâu bên cạnh, nhất thạch cung chạm vào thật mềm mại, lại ước lượng trọng lượng, dây cung chụp chặt ban chỉ, dây cung căng cứng, lần này vững vàng kéo ra được.
Uông Chử cầm đầu chín tên Thính Phong Vệ tinh nhuệ ầm ầm cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi, vỗ tay không ngừng.
Lạc Trăn bình tĩnh nhìn bọn họ một chút, thả dây cung, lấy ra một cung tên, giương cung cài tên, lại lộ ra vòng cung như trăng tròn, nhắm ngay tên đống, lược ngắm một lát, ông một tiếng dây cung vang lên tiếng chấn động nhỏ.
Trong đám người truyền đến tiếng hít dài.
Cấm vệ trông coi tên đống hô lên, “Chính giữa hồng tâm!”
Sở Vương ôm cánh tay đứng ở xa, có hưng trí nhìn hồi lâu, quay đầu nhìn hai đệ đệ cười nói, “Lạc Trăn này không hổ là người được Lạc thị lựa chọn thừa kế, văn võ đều không được khinh thường, khó trách Kính Đoan công chúa lại để nàng bên cạnh.
Lão Lục, ta nhớ ngươi từ trước đến giờ chỉ kéo được mỗi nhất thạch cung? Đường đường là hoàng tử, huyết mạch hoàng thất mà ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
“
Nghiệp Vương Chu Tuấn xấu hổ, giận dữ phất tay áo nói, “Cái họ Lạc này nào phải nữ nhân! Rõ ràng là nam nhân khoác vỏ bọc nữ nhân! Kính Đoan công chúa đoan trang, dung mạo kiều diễm , mới xứng gọi là nữ tử!”
Chu Hoài xem từ đầu đến cuối bất giác mỉm cười.
Chu Tuấn không nhịn được, lập tức nhìn qua, cả giận nói, “Ngũ ca, huynh cười cái gì?!”
Một trận gió lớn gào thét thổi qua bên người, tay áo quát lên, ngọc bội bên hông vang lên từng tiếng.
Chu Hoài che miệng, lại trầm thấp ho khan vài tiếng, lúc này mới ung dung chỉ giữa sân, “Nhìn xem, Kính Đoan công chúa.
“
Sở Vương cùng Nghiệp Vương bị hấp dẫn nhìn sang.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại gia hôm nay đều bị chặt tay sao? Tác giả hai tay đã chặt, cái này chương là dùng chân ngựa 2333
Về thời xưa Nhất thạch cung cũng cần có sức để kéo ra, tiêu chuẩn của mỗi thạch cung không giống nhau!, bất quá một thạch cung tốt sẽ xem ở đường cung, thời xưa Võ Cử dự thi bộ xạ có một hạng mục kéo ra một thạch cung.
Một thạch cung tương đương với 60kg.
Hoàng Trung Tam Quốc Kéo ra Tam Thạch Cung, đã là cực hạn của một nam tử cường hãn.