Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 74
Chân tướng lại tàn khốc như vậy.
Quốc sư nhìn Cung Minh Duệ, thấy sắc mặt hắn tái xanh, nếu có một chút sơ sót đối với kịch độc trong thân thể, cho dù không chết, người cũng sẽ tàn phế.
Tâm đột nhiên đau nhói.
Đứng lên, đưa lưng về phía Cung Minh Duệ, “Xin Duệ vương yên tâm, vi thần nhất định dốc hết toàn lực, vì Duệ vương giải độc!”
Cung Minh Duệ nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì làm phiền quốc sư lo lắng!”
Quốc sư gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Một mình Cung Minh Duệ ngồi ở đại sảnh, tay từ từ nắm thành quyền.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu. . . . . .
“Người đâu!”
“Duệ vương. . . . . .”
Con ngươi Cung Minh Duệ híp lại, “Mang chiếc long bào Bổn vương đã chuẩn bị xong, nghĩ biện pháp giấu vào trong Lạc vương phủ!”
“Dạ!”
Cung Ly Lạc, nếu như tìm ra long bào trong Lạc vương phủ, cho dù ngươi có trăm ngàn cái miệng, phụ hoàng cũng sẽ không nghe một câu giải thích của ngươi.
Hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở trên ghế rồng, tâm hắn mỏi mệt, không nhịn được bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Khi mơ mơ màng màng, hình như hắn trở lại trước đây, nhìn thấy bóng hình duyên dáng xinh đẹp trong ngự hoa viên.
“Ly nhi. . . . . .”
Không chút hoang mang chạy về phía trước, thế nhưng bóng dáng kia chợt bay đi.
“Ly nhi. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu đưa tay ra bắt, nhưng làm thế nào cũng không bắt được, càng nóng lòng, bóng dáng kia càng bay nhanh hơn.
“Ly nhi, Ly nhi, đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Giống như cảm nhận được sự đau khổ của Đông Hoàng Cung Diệu, bóng dáng kia ngừng lại, mở miệng nói, “Hoàng thượng, ngươi là một tên lường gạt, tên lường gạt, ngươi thật nhẫn tâm, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy, tại sao có thể đối với Ly Lạc của chúng ta như vậy, tại sao có thể. . . . . . , ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Ly Lạc cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Không. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên, đột nhiên tỉnh lại.
Trong giấc mộng, từng câu từng chữ, giống như móc tim, lấy phổi làm hắn đau đến mức không thở nổi.
“Ly phi. . . . . .”
Đột nhiên kinh ngạc, nhìn Ngự Thư Phòng không một bóng người, Đông Hoàng Cung Diệu chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bưng trà, uống vài ngụm, có chút vô lực nhắm mắt lại.
Hít thở thật sâu.
Thôi công công đứng ở bên ngoài đại điện, chẳng dám thở mạnh. Đều nói gần vua như gần cọp, Đông Hoàng Cung Diệu có thể so với Ác Hổ trong núi.
“Người đâu. . . . . .”
Thôi công công nghe vậy, thu suy nghĩ lại, lập tức đi vào đại điện, cung cung kính kính, quy củ, “Hoàng thượng. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, nô tài đi theo hắn mấy chục năm.
“Tiểu Thôi tử, ngươi nói, có phải trẫm thật sự sai lầm rồi hay không?”
Nhắc lại chuyện xưa, Thôi công công một câu cũng không dám nói, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu không tốt lắm.
“Tiểu Thôi tử, ngươi cũng cảm thấy trẫm sai rồi sao?”
“Không, nô tài không dám!” Thôi công công phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, thân thể nằm rạp xuống.
“Đúng vậy, ngươi không dám, các ngươi cũng không dám. . . . . .” Đông Hoàng Cung Diệu, lửa giận ngút trời quét tất cả tấu chương trên bàn sách xuống, chỉ vào Thôi công công, “Các ngươi từng người một đều không dám, biết rõ trẫm sai, nhưng không có một người nói cho trẫm biết, nhắc nhở trẫm, từng người một đều giả câm vờ điếc, từng người một. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu không nói tiếp.
Nói tiếp thì như thế nào, Ly phi chết rồi, Cung Ly Lạc hận hắn đến chết. Mà hành động trước đây của hắn, cả đời này, bất luận như thế nào, cũng không vãn hồi được. Vào giờ phút này, Đông Hoàng Cung Diệu thật sự vô cùng căm hận, vô cùng oán giận, vô cùng hối hận.
Mắng xong, hơi thở cũng bình thường trở lại, Đông Hoàng Cung Diệu mới chán chường ngồi trên Long Ỷ, hỏi Thôi công công, “Tiểu Thôi tử, ngươi nói, trẫm phải làm sao, mới có thể vãn hồi. . . . . .”
“Nô tài sợ hãi!”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, trong lòng đã cân nhắc.
Vật đổi sao dời, Cung Ly Lạc hận hắn tận xương, làm sao có thể tha thứ, nói tha thứ thế nào, lấy gì mà tha thứ?
Vô lực khoát khoát tay, ý bảo Thôi công công đi xuống.
Sau khi Thôi công công nhìn thấy, vội lui ra ngoài điện.
Lạc vương phủ.
Cung Ly Lạc nhìn mật hàm trong tay, thản nhiên nhếch môi.
Cung Thạc, thật đúng là không sợ chết.
Một khi đã muốn chết như vậy, hắn sẽ tiễn hắn đi một đoạn đường.
“Người đâu!”
“Vương Gia!”
“Phái người để lộ tin tức cho Hoàng đế, nói, Cung Thạc và Thái tử Tam quốc thông đồng tạo phản, ý muốn lật đổ Đông quốc!”
“Dạ!”
Thư phòng, lần nữa rơi vào yên lặng. #dien dan# {lê} [quý] (đôn)
Cung Ly Lạc có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy một quyển sách, tùy ý vứt ở trên kệ, không biết Vô Ưu đã chạy đi đâu.
Tiến lên cầm sách Vô Ưu đã xem lên, học dáng vẻ của Vô Ưu, nghiêng ở trên ghế, tùy ý lật. Nội dung trong sách, đều là chút y học thông thường, Cung Ly Lạc hiểu sơ, nhưng cũng không phải rất hiểu.
Cầm sách, nghiêng đầu, lại có chút buồn ngủ.
Lúc Vô Ưu bưng chè ướp lạnh tiến vào, nhìn thấy Cung Ly Lạc đã ngủ, thản nhiên nhếch môi, cầm chén đặt ở trên bàn nhỏ, lại cầm một quyển sách, ngồi trên ghế bên cạnh, nhẹ nhàng lật, thỉnh thoảng nhìn Cung Ly Lạc một cái, cười.
Hạnh phúc kéo dài, thâm tình lưu luyến.
Mạc Cẩn Hàn đứng ở cửa thư phòng, nhìn một lát, xoay người.
Có một loại tình cảm, đã sớm vượt qua sinh tử, bọn họ yêu nhau, yêu tận xương tủy, bất kỳ gió táp mưa sa gì, cũng không tạo nổi một chút sóng gió.
Bọn họ yêu nhau, sau khi lắng đọng, tinh khiết nồng đậm mãnh liệt.
Nếu thật sự yêu, thì trường tương tư thủ (chỉ cần nhớ), nếu thật sự yêu, thì buông tay thành toàn.
Trong nháy mắt khi Mạc Cẩn Hàn rời đi, Vô Ưu nhẹ nhàng nhíu mày, trong nháy mắt lại rũ mí mắt xuống, gợn sóng.
Lúc nhìn Cung Ly Lạc, trong con ngươi, từ từ tràn đầy ý cười.
Minh vương phủ.
Mấy lần đến Lạc vương phủ đều bị chặn ngoài cửa, một mình Cung Minh đứng trong vườn hoa, trong lòng khó hiểu.
“Vương Gia. . . . . .”
Cung Minh nghe vậy quay đầu lại, nhìn người tới một cái, lại xoay lại, “Chuyện gì?”
“Thái tử Tam quốc và Thạc vương, lại lẻn về kinh thành!”
Cung Minh nhíu mày, “Biết vị trí chính xác sao?”
“Biết!”
Cung Minh châm biếm, “Truyền tin tức này tới hoàng cung đi!”
“Dạ!”
Nếu Đông Hoàng Cung Diệu biết, ý đồ của Cung Thạc đối với hắn, âm thịnh dương suy, không biết sẽ như thế nào.
Nghĩ đến vẻ mặt của Đông Hoàng Cung Diệu, Cung Minh cười lạnh.
Một người phụ thân, một chút phụ đức cũng không có, thiên vị máu lạnh làm cho người ta kinh hãi, làm sao người khác có thể kính trọng.
Hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu biết Cung Thạc lại có thể ở cùng Thái tử Tam quốc, mà còn lặng lẽ lẻn vào Kinh Thành, giận tím mặt.
“Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, bắt sống Cung Thạc, Thái tử Tam quốc, sau khi bắt được, trục xuất trở về!”
“Dạ!”
Trạch viện.
Trong lúc Cung Thạc, Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh vẫn còn đang bàn bạc phải đối phó với Cung Ly Lạc như thế nào, trạch viện đã bị cấm vệ quân bao vây.
“Cái gì. . . . . .”
Cung Thạc không thể tin hét lớn tiếng.
“Trạch viện bị bao vây, xem bộ dạng là cấm vệ quân của hoàng đế!”
Cung Thạc lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế, một lúc sau, mới ha ha nở một nụ cười.
“Uổng ta thông minh một đời, thì ra, tất cả, cũng chỉ là một cái bẫy!”
Từ lúc vừa mới bắt đầu, đã chính là một cái bẫy.
Đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, Hoàn Nhan Cảnh kéo Cung Thạc, “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đầu hàng, chẳng lẽ Thái tử Bắc quốc cho là, chỉ dựa vào sức của chúng ta, có thể chống lại cấm vệ quân?” Cung Thạc nói xong, đẩy Hoàn Nhan Cảnh ra, đi ra phía ngoài.
Sau khi Hoàn Nhan Cảnh kinh ngạc, hét lớn, “Cung Thạc, hôm nay, cho dù chết, cũng không thể đầu hàng, ngươi có hiểu hay không?”
“Không đầu hàng, chẳng lẽ chờ chết sao?” Cung Thạc lắc đầu.
Hắn là nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ không giết hắn, nhất định sẽ không.
“Ngươi. . . . . .”
Hoàn Nhan Cảnh tức giận, rút kiếm, chỉ Cung Thạc, “Cung Thạc, nếu như ngươi lại đi về phía trước một bước nữa, đừng trách bản thái tử ra tay vô tình!”
Cung Thạc nghe vậy, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Cảnh, “Thái tử Bắc quốc, ngươi thử ra tay xem. . . . . .”
Cung Thạc nói xong, chỉ chỉ bốn phía, từng cấm vệ quân tay cầm cung tên.
Hoàn Nhan Cảnh híp mắt, tới thật là nhanh.
Xem ra, Đông Hoàng Cung Diệu còn có thế lực ở sau.
Không trách được, Cung Ly Lạc rõ ràng là rất mạnh, nhưng vẫn chưa từng thật sự động thủ, nghĩ đến cũng là kiêng kỵ thế lực Đông Hoàng Cung Diệu đang che giấu.
Khoanh tay chịu trói. d đ lee quys ddoon
Đông Hoàng Cung Diệu hoàn toàn không gặp Thái tử Tam quốc, mà phái người trục xuất trở về, về phần Cung Thạc.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Thạc quỳ gối phía dưới, khẽ lắc đầu, “Xem ra, ở trong lòng ngươi, trẫm có cũng được mà không có cũng không sao, đã như vậy, trẫm cũng không cần chú ý quá nhiều. . . . . .”
“Phụ hoàng?” Cung Thạc thấp giọng kêu.
Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, Thôi công công lập tức bưng rượu độc tiến lên, “Thạc vương, xin mời!”
Cung Thạc nhìn cái khay Thôi công công bưng ở trong tay, ly rượu hoa lệ tinh sảo, ra sức lắc đầu, “Không, không phụ hoàng, không cần. . . . . .”
Dù sao hắn cũng là nhi tử của phụ hoàng, nhưng cùng Cung Ly Lạc, cùng Cung Minh Duệ lại không giống nhau.
Không giống nhau.
Đông Hoàng Cung Diệu đau đớn nói thầm, đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Cung Thạc, tự mình bưng ly rượu, đưa tới khóe miệng Cung Thạc, “Trước kia, mặc kệ các ngươi có hồ đồ thế nào, tính kế thế nào, tranh đấu gay gắt thế nào, trẫm nghĩ, chỉ cần trẫm còn một hơi thở, giang sơn Đông quốc này chính là của trẫm, đối với ý chỉ của trẫm, các ngươi đều sẽ tuân thủ, cũng sẽ thi hành, nhưng không nghĩ đến. . . . . .”
“Âm thịnh dương suy, ngươi thật là to gan!”
Chuyện này không dừng lại ở khiêu chiến quyền uy của hắn, càng thêm khiêu chiến sự chịu đựng của hắn.
Cho nên, tuyệt không thể tha thứ.
Cung Thạc bị dọa sợ.
Vô cùng hoảng sợ, ôm cổ chân Đông Hoàng Cung Diệu, “Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng tha mạng, nhi thần cũng không dám nữa, cũng không dám nữa!”
Nhưng. . . . . .
Đông Hoàng Cung Diệu không cho hắn cơ hội, mà phân phó người giữ chặt Cung Thạc, tự tay cho hắn uống độc dược xuyên ruột.
Uống xong rượu độc, Cung Thạc chỉ cảm thấy bụng quặn đau khó chịu.
Càng không thể tin nhìn Đông Hoàng Cung Diệu.
“Đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, ha ha ha, gạt người, gạt người, đều là gạt người!”
Hổ, là súc sinh.
Người, còn không bằng súc sinh.
Máu dọc theo khóe miệng tràn ra, quanh co mà chảy xuống, rơi trên xiêm áo.
Cung Thạc nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, thân thể từ từ ngã xuống đất, hai mắt trừng thật lớn, thật lớn, “Phụ hoàng, ngươi có từng hối hận khi đối đãi với Ly Lạc như vậy không, ta nghĩ, sau đó ngươi đã bắt đầu hối hận, nhưng phụ hoàng, về ngươi sau có hối hận hay không, vì đối đãi với ta như vậy. . . . . .”
“Từ nhỏ đến lớn, ngươi thiên vị Minh Duệ, dù đồ gì tốt, ngươi cũng đều cho hắn, cho đến khi, mọi mũi dùi mọi tính toán của chúng ta đều hướng về phía Minh Duệ, ngươi luống cuống, ngươi rối loạn, vì đó chính là nhi tử bảo bối của ngươi, làm sao ngươi có thể để hắn chịu một chút tổn thương, ngươi bỗng nhiên nhớ tới, ở lãnh cung, ngươi còn có một nhi tử, Cung Ly Lạc!”
“Thật ra thì, ngươi vẫn luôn để ý, Cung Ly Lạc không phải là nhi tử của ngươi, hắn là nghiệt chủng Ly phi và người khác tư thông sinh hạ, ngươi đón hắn ra khỏi lãnh cung, ngoài mặt thương yêu hắn tận xương, trên thực tế, là đang giết hắn!”
“Ngươi thấy hắn ngày càng, Văn Thao Vũ Lược (gần giống câu văn võ song toàn), tài trí hơn người.
Tinh thông mọi thứ, khắp thiên hạ, người người khen ngợi, ngươi bắt đầu sốt ruột, người ưu tú như thế, về sau nếu có dã tâm, mơ ước ngôi vị hoàng đế, Cung Minh Duệ phải làm như thế nào, ngươi dự định, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, phái người ám sát hắn và Vô Ưu Quận chúa. . . . . .”
Cung Thạc càng nói, càng hăng say.
Mang những gì hắn biết, hắn đoán, tất cả nói một lần.
Đông Hoàng Cung Diệu nghe, nắm đấm siết chặt đến mức tiếng rắc rắc rắc rắc vang lên. Gầm lên, “Câm miệng, câm miệng, câm miệng. . . . . .”
Tại sao có thể mang vết sẹo của hắn, xé ra, để lộ ra.
Đáng chết, đáng chết, Cung Thạc thật sự vô cùng đáng chết.
Thấy Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, Cung Thạc cười, máu dọc theo khóe miệng không ngừng chảy xuống.
Vô cùng thê lương.
Câm miệng, không còn kịp rồi.
Tất cả đều đã nói.
Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Thạc còn dám cười, tức giận đứng dậy, cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đâm Cung Thạc.
Nhưng. . . . . .
Thời điểm kiếm đâm trúng Cung Thạc, lại bị người khác dùng nội lực đánh ra.
Cung Ly Lạc mặc một bộ tử y, tóc trắng tung bay, lãnh túc (lạnh lẽo nghiêm trang) mà đến, sau lưng, Vô Ưu đi theo mặc một bộ xiêm áo màu trắng, trong ngực ôm Trường Cầm.
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu thay đổi, Vô Ưu tiến lên, rút ngân châm ra đâm vào mấy yếu huyệt của Cung Thạc.
“Không chết được!”
Ba chữ ngắn ngủi, sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu đại biến, trên mặt Cung Thạc không thể tin được.
Cả người Thôi công công run một cái, quỳ trên mặt đất.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc, há miệng, lại không nói ra một câu.
Lần đầu tiên, cảm thấy, làm Hoàng đế, cũng yếu thế như vậy.
“Ly Lạc. . . . . .”
Cung Ly Lạc lãnh túc (lạnh lẽo nghiêm trang) nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, “Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, ta chỉ hỏi ngươi một câu, những gì Cung Thạc nói, có phải sự thật hay không?”
Người năm đó ám sát hắn và Vô Ưu, là do Đông Hoàng Cung Diệu phái đi?
Nếu vậy . . . . . .
Đông Hoàng Cung Diệu thật sự là lòng dạ độc ác, tuyệt tình.
Năm đó hắn không hề quan tâm đến hoàng vị, chỉ muốn cố gắng, khiến cho Vô Ưu trôi qua tốt hơn.
Có bản lĩnh, có thể tìm được thần y, chữa khỏi chân của Vô Ưu.
“Ly Lạc, trẫm, trẫm. . . . . .” Đông Hoàng Cung Diệu muốn giải thích.
“Ly Lạc, ngươi đừng nghe hắn nguỵ biện, năm đó, chính tai ta nghe thấy, hắn và quốc sư thương lượng, phái người ám sát ngươi, mà bảy người ám sát ngươi, bây giờ đã sớm mai danh ẩn tích, cho dù như thế, nhưng mà, phàm là đã từng xuất hiện trên giang hồ, rồi lại trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết, chắc chắn có manh mối mà lần theo. . . . . .” Cung Thạc hô to, cắt ngang lời giải thích của Đông Hoàng Cung Diệu.
Hi vọng Cung Ly Lạc tin tưởng hắn, cứu hắn một mạng.
Nhất là sau khi ngân châm của Vô Ưu đâm vào thân thể, đau đớn trên người biến mất, cảm giác tử vong đã dần dần rời hắn mà đi.
Cho nên, Cung Thạc quyết định, nhất định phải bắt được cây cỏ cứu mạng Cung Ly Lạc này.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn Cung Thạc, từng bước từng bước đi về phía Cung Thạc, “Ngươi nói, trừ lần đó ra, ngươi còn biết gì?”
“Ngươi phải để Vô Ưu bảo vệ tính mạng của ta!” Cung Thạc nhân cơ hội mở miệng.
“Được!” dien,dan,le,quy,don….com
Cung Thạc lấy được câu trả lời chính xác, thở phào nhẹ nhõm, mới tiếp tục nói, “Ly Lạc, nếu như ngươi không tin, có thể truyền quốc sư tới hỏi, chỉ là, Ly Lạc, cẩn thận. . . . . .”
Một mũi tên nhọn bay tới, mũi tên đâm trúng tim Cung Thạc, Cung Thạc tử vong tại chỗ, những lời còn chưa kịp nói, đều mang xuống địa ngục.
Vô Ưu phi thân ra ngoài, bàn tay trắng nõn nhanh chóng sờ dây đàn.
Đánh chết người áo đen kia.
Nhìn người áo đen té xuống đất, Vô Ưu nhíu lông mày.
Không đúng. . . . . .
Mới vừa rồi người kia, võ nghệ cao cường, đến gần, bắn tên giết chết Cung Thạc, nàng và Cung Ly Lạc cũng không phát hiện, mà người này lại dễ dàng bị nàng giết như vậy.
Cung Ly Lạc cũng nhanh chóng đuổi tới, “Ưu nhi. . . . . .”
“Bị ta giết rồi!”
Cung Ly Lạc nhìn người áo đen té xuống đất, chân mày nhíu lại, nhìn Vô Ưu, thấy trong mắt Vô Ưu vẫn còn nghi ngờ, “Một lát lại nói!”
Vô Ưu gật đầu.
Đông Hoàng Cung Diệu đuổi tới, nhìn Cung Ly Lạc và Vô Ưu đứng sóng vai, nhiều lần muốn há miệng nói gì đó, nhưng vì ánh mắt lạnh lẽo túc nghiêm của Cung Ly Lạc, nói không ra một chữ.
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không bỏ qua cho quốc sư, sẽ không bỏ qua cho bảy quái tử thủ, càng sẽ không bỏ qua cho Cung Minh Duệ, ngươi hãy chờ xem, ta nhất định giơ kiếm tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành mà đến, tự mình cướp đi tất cả của ngươi!”
“Cung Minh Duệ ngươi thương yêu nhất, ngôi vị hoàng đế ngươi thích nhất, tánh mạng ngươi coi trọng nhất, một cái cũng sẽ không bỏ qua!”
Cung Ly Lạc nói xong, ôm thân thể Vô Ưu, phi thân rơi trên nóc nhà, rời khỏi hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn bóng lưng Cung Ly Lạc rời đi, lảo đảo lui về phía sau.
Rất nhiều chuyện, dù hắn có ngàn cái miệng, cũng không nói rõ được.
Ban đầu, quốc sư nói, Cung Ly Lạc hắn, cho nên. . . . . .
“Truyền Quốc sư!”