Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 72
Hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu lại nhận được một mật hàm, trong mật hàm, có rất nhiều tin tức đã được làm sáng tỏ.
Chỉ cầm mật hàm, tay Đông Hoàng Cung Diệu, đã không ngừng run rẩy.
Đau thương, tuyệt vọng, khó chịu, từ trong lòng thẩm thấu ra ngoài, nhìn Thôi công công, “Hoàng thượng. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu giống như không nghe thấy, từ từ đứng lên, vứt mật hàm vào trong lò hương, thiêu hủy.
Lúc quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng thượng, có cần phải truyền ngự y. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, “Ngự y cũng không trị được bệnh của trẫm!” Nói xong, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.
Thôi công công lập tức đỡ hắn, “Hoàng thượng. . . . . .”
“Không được để lộ, chỉ cần để trẫm nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi!”
Thôi công công đỡ Đông Hoàng Cung Diệu ngồi vào Long Ỷ, “Hoàng thượng, nô tài phân phó Ngự Thiện Phòng, nấu chút canh dưỡng khí cho hoàng thượng!”
Đông Hoàng Cung Diệu lắc đầu, “Vào giờ phút này, dù là sơn hào hải vị, thuốc trường sinh bất lão, trẫm uống, cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt!”
Thôi công công kinh ngạc.
Trong mật hàm, rốt cuộc viết cái gì, tại sao sau khi Hoàng đế xem xong lại trở nên tự trách như vậy, vô lực như vậy?
“Hoàng thượng, nhưng thân thể của ngài?”
“Không sao. . . . . .” Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, lão nô đi theo hắn gần bốn mươi năm, “Tiểu Thôi tử, ngươi nói xem, Ly Lạc thật sự là hài tử của trẫm, năm đó, là trẫm hiểu lầm Ly phi, ngươi nói xem, chuyện này thật sự có khả năng sao?”
“Hoàng thượng. . . . . .”
Thôi công công không trả lời được.
Trầm mặc một hồi lâu, mới tiếp tục nói, “Hoàng thượng, chuyện năm đó, có phải hoàng thượng là người trong cuộc nên mơ hồ hay không, nhưng người đứng xem lại rất sáng suốt, chuyện năm đó chính là có người đặt bẫy, còn có người muốn từ bên trong ngư ông đắc lợi. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nhìn Thôi công công, “Nói tiếp!”
Thôi công công nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí nói, “Hoàng thượng, Trương quý phi, Lương quý phi vào cung đã lâu, họ có thể biết được gì hay không?”
Đông Hoàng Cung Diệu nheo tròng mắt lại.
Nhìn Thôi công công.
Tâm tư hơi đổi.
Thôi công công suy đoán, không thể không có khả năng đó.
Năm đó, Cung Ly Lạc là sinh non, nhưng mà ngự y lại chẩn đoán, Cung Ly Lạc được sinh đủ tháng, hắn (ĐHCD) và Ly phi ở chung một chỗ, chỉ có chín tháng, lại sinh hạ một hài tử đủ mười tháng.
Mà, đêm đầu tiên của Ly phi, cũng không có lạc hồng (là cái gì chắc mọi người đều biết).
Tất cả mọi chuyện, ở trong lòng hắn, giống như là một cây gai nhọn, đâm đau hắn nhiều lần.
Thở không nổi, gần như là hít thở không thông.
“Bãi giá đi Điện Trương quý phi!”
“Dạ!”
Điện Trương quý phi. dien;dan_le_quy_don
Trương quý phi bởi vì Cung Thạc, Cung Hằng bị giải vào Tông Nhân phủ chờ xử lý, tâm tư đại loạn, vội vàng triệu kiến (hẹn gặp) huynh trưởng nhà nương, thương lượng đối sách.
Chỉ là, Hoàng đế đã biết quá nhiều nên rất khó thu xếp.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Vừa nghe Đông Hoàng Cung Diệu tới, Trương quý phi bị dọa sợ đến mức té ngã trên đất, trâm đỏ thắm cũng nghiêng sang một bên.
Cung tỳ lập tức đỡ nàng dậy, tiến lên nghênh đón, phúc thân Đông Hoàng Cung Diệu, “Nô tì tham kiến hoàng thượng!”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Trương quý phi, khoát tay, “Tất cả đi xuống, trẫm có chuyện muốn hỏi quý phi!”
Cung tỳ, thái giám, lập tức lui ra.
Trong đại điện, chỉ còn lại Đông Hoàng Cung Diệu và Trương quý phi.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở chủ vị, Trương quý phi đứng ở trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, càng ngày càng bất lực.
“Hoàng thượng. . . . . .” Trương quý phi thấp giọng kêu.
“Ngươi nói cho trẫm biết, năm đó, Ly phi đến cùng có phải sinh non hay không!”
Trương quý phi nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, “Hoàng thượng, nô tì, nô tì. . . . . .”
“Ngươi biết, trẫm không thích nữ nhân nói láo, cơ hội chỉ có một lần, hôm nay, nếu như ngươi biết cái gì, giấu giếm không báo, ngày khác, cũng không cần nói, nếu hôm nay nói, Hằng nhi và Thạc Nhi, trẫm sẽ thả bọn họ ra, để cho bọn họ mang theo ngươi, cùng đến đất phong!”
Đông Hoàng Cung Diệu nói xong cũng không nói gì nữa.
Lợi và hại, hắn đều nói rất rõ, Trương quý phi có muốn nắm cơ hội này hay không, để cứu hai nhi tử, cũng là tự cứu chính mình, Đông Hoàng Cung Diệu không có ý định đi quản.
Trương quý phi cũng rất khẩn trương, chuyện năm đó, nàng cũng không biết nhiều.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nhìn Trương quý phi, không nói gì.
Trương quý phi trầm tư một lát, mới tiếp tục nói, “Hoàng thượng, nô tì cũng không biết nhiều!”
Đông Hoàng Cung Diệu chăm chú nhìn Trương quý phi, “Nói. . . . . .”
“Nô tì nghe nói, có một loại thuốc, nữ tử tấm thân xử nữ uống, đêm động phòng hoa chúc chắc chắn sẽ không có lạc hồng, hơn nữa, đêm hôm đó cũng tuyệt đối sẽ mang thai hài tử, nhưng mà, đứa nhỏ này, sẽ sinh non, hơn nữa, mười phần * sẽ là tử thai!”
Đông Hoàng Cung Diệu nắm quyền.
Không trách được, không trách được.
Ly phi là nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy, làm sao sẽ, làm sao sẽ trốn hắn hồng hạnh xuất tường (ngoại tình).
Làm sao có thể không trong sạch.”Nói tiếp. . . . . .”
Trương quý phi nhìn Đông Hoàng Cung Diệu vừa vui mừng, thoải mái, vừa khổ sở, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Ở trong mắt nàng, Đông Hoàng Cung Diệu chính là một người lãnh khốc vô tình.
Cho dù đối với Ly phi hắn yêu sâu đậm, cũng vô tình.
“Hoàng thượng, nô tì phỏng đoán, năm đó Ly phi bị người lừa gạt, uống loại thuốc đó, mới, mới. . . . . .”
“Ngươi có biết, năm đó, có ai thân cận với Ly phi không?”
Trương quý phi lắc đầu.
Điểm này, một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) ở trong cung như nàng, làm sao có thể biết.
Còn nữa, năm đó, hai hài tử của nàng còn nhỏ, nàng một lòng bảo vệ hai hài tử, làm gì còn có tâm tư đi quản chuyện khác.
“Chỉ là hoàng thượng, ngài có thể đi hỏi Lương quý phi, lúc ấy nàng và Mạn phi nương nương rất thân thiết!”
Đông Hoàng Cung Diệu gật đầu.
Đứng dậy, “Phái người thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng Thạc nhi, Hằng nhi rời khỏi Kinh Thành, đi đến đất phong!”
Trương quý phi lệ rơi đầy mặt, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Nam nhân này, vẫn luôn là bộ dáng này, lãnh khốc làm tâm người băng giá.
“Dạ, nô tì lĩnh chỉ!”
Một bí mật nho nhỏ, đổi tính mạng hai nhi tử và tự do của mình, đáng giá.
Mấy ngày nay trong lòng Lương quý phi liên tục bất an.
Hơn nữa sau khi biết được Đông Hoàng Cung Diệu đến gặp Trương quý phi, tâm càng thêm sợ hãi.
Một mình ở trong đại điện, đi tới đi lui.
“Nương nương, nương nương, hoàng thượng đã tới!”
Lương quý phi cả kinh, lảo đảo lui về phía sau.
Tại sao lại tới nhanh như vậy.
Vội vàng ra đại điện nghênh đón, “Nô tì tham kiến hoàng thượng!” Đông Hoàng Cung Diệu đưa tay, nắm được cằm Lương quý phi.
Lương quý phi đã bốn mươi sáu tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, dung mạo kiều mỵ, năm đó, hắn đã từng mê luyến gương mặt này.
“Ái phi. . . . . .” Đông Hoàng Cung Diệu khẽ gọi, tay lại càng dùng sức.
Lương quý phi bị đau, cũng không dám hô ra tiếng, “Hoàng thượng!”
“Ái phi, ngươi sẽ không nói dối trẫm, đúng không?”
“Nô tì không dám!”
Đông Hoàng Cung Diệu cười lạnh, “Tốt nhất là không dám, trẫm hỏi ngươi, ngươi có từng nghe nói qua, có một loại thuốc, sau khi uống xong, có thể khiến nữ tử tấm thân xử nữ, thất tiết, đêm động phòng hoa chúc, không có lạc hồng?”
Chuyện cách nay hơn hai mươi năm, cuối cùng Hoàng đế cũng tới hỏi rồi.
Nhưng. . . . . .
Chết cũng không thể nói.
“Hoàng thượng, nô tì là một phụ nhân trong cung, làm sao biết được!”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Lương quý phi, từ từ nở một nụ cười lạnh, thả lỏng tay ra, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, ở trên chính cánh tay mình nhẹ nhàng vẽ một cái, máu chảy ra.
Lạnh nhạt nhìn Lương quý phi, từng chữ từng câu cực kỳ tàn khốc nói, “Người đâu, Lương quý phi thất tâm phong (bị điên), đả thương trẫm, bắt cửu tộc Lương gia lại, nhốt vào Tông Nhân phủ, tùy ý vấn trảm!”
“Cung tỳ, thái giám ở điện Lương quý phi, tất cả phạt treo cổ, ban cho cái chết, để cho Lương quý phi ở một bên quan sát!”
Xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Lương quý phi ngã ngồi trên mặt đất, thật lâu sau cũng không hồi hồn được.
Nàng đã bị phá hủy.
Cửu tộc nhà nương của nàng cũng bị phá hủy.
Trong một đêm, Kinh Thành, đã không còn Lương gia phong phong quang quang.
“Không, không, hoàng thượng, hoàng thượng, nô tì sai rồi, nô tì biết gì đều sẽ nói cho ngài biết, hoàng thượng, ngài trở lại, van ngài trở lại!”
Nhưng, Đông Hoàng Cung Diệu không bao giờ nguyện ý nghe nữa, cho dù Lương quý phi gọi rách cổ họng, cũng không có người để ý đến nàng.
“Không cần, hoàng thượng, không cần. . . . . .”
Từng người thân, chết ở trước mặt nàng.
Phạt treo cổ, chết kiểu này khổ sở cỡ nào.