Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 53: Không nương tay với người cặn bã
Không nương tay với người cặn bã.
Công chúa Nam quốc Cô Vân Yên Nhiên, dịu dàng như nước, cho dù thế nào, cũng không tức giận. Trời sinh tính tình thiện lương, đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, tính tình tốt, người trong thiên hạ đều biết.
Nếu nói tính tình tốt, đơn giản chính là so tĩnh tâm.
So ba trận như cũ.
Trận đầu, so ngồi thiền, trận thứ hai, đứng một chân, trận thứ ba, đi trên dây thép.
Sau khi Vô Ưu nghe, hì hì cười ra tiếng.
Dẫn tới vô số ánh mắt.
Vô Ưu bình bình thản thản, mặc cho mọi người nhìn.
“Vô Ưu Quận chúa, không biết ngươi cười cái gì?” Thái tử Nam quốc Cô Vân Sở hỏi.
Vô Ưu nhíu mày, “Cười cái gì, cười ba trận đấu này, hao thời hao lực, chẳng khó khăn gì!”
Sắc mặt Cô Vân Sở khẽ biến.
Thân thể giật giật, “Vậy Vô Ưu Quận chúa cảm thấy, như thế nào mới tính là khó?”
“Cái này. . . . . .”
Tâm tư Vô Ưu hơi đổi, “A, có!”
Cười nhìn Cô Vân Sở, “Nhưng mà, chỉ sợ Thái tử Tây quốc đau lòng cho muội muội, nên không dám ~”
Cô Vân Sở khẽ nắm quyền, biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng. . . . . .
Tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Công chúa Tây quốc, kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nhưng, Quận chúa Đông quốc ngự tứ, Lạc vương phi, đó cũng là hậu duệ quý tộc của hoàng thất, vô cùng tôn quý.
Hôm nay, phép khích tướng của Vô Ưu, trong lòng hắn biết rõ, lại phải đồng ý.
“Vô Ưu Quận chúa, chỉ cần nói ra, Bổn cung, nhất định đồng ý!”
“Ca ca. . . . . .” Cô Vân Yên Nhiên kêu lên.
Vô Ưu Quận chúa này, rất quỷ quái, làm sao ca ca có thể đồng ý.
Cô Vân Sở liếc Cô Vân Yên Nhiên một cái, lạnh lùng, tâm Cô Vân Yên Nhiên lại cả kinh, lập tức cúi đầu xuống.
Không dám nói gì.
Cho dù chết, cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ hãi đi đến cái chết.
Vô Ưu nhìn, ha ha ha che miệng nở một nụ cười, phách lối, tùy ý, hài lòng, liều lĩnh.
“Ha ha ha. . . . . .”
Tiếng cười từ từ ngừng lại, Vô Ưu mới lên tiếng, “Trận đầu tiên so ngồi thiền, có câu nói, cái ăn đều từ nồi đi lên, không bằng chúng ta lấy một cái nồi lớn, rồi lồng hấp, ngồi ở trên lồng hấp, trong nồi có nước sôi, dưới nồi có lửa lớn đốt nóng, xem ai chịu được thời gian dài hơn, thì coi như người đó thắng!”
Trận đấu này, rõ ràng là muốn lấy mạng người.
Bao nhiêu người nhìn Vô Ưu, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Phải trải qua những việc như thế nào, mới có thể nghĩ ra những chiêu nham hiểm kỳ quái như vậy.
“Vô Ưu Quận chúa. . . . . .” Cô Vân Sở thấp giọng kêu.
Vô Ưu nhếch môi, “Chuyện gì?”
“Trận thứ hai, Vô Ưu Quận chúa có cao kiến gì?”
Vô Ưu nhíu mày, “Giẫm lên châm bản (hình như gần giống với bàn đinh nhưng đầu châm bị cắt bỏ), chỉ chân đứng thẳng được mang vớ, như thế nào?”
Cô Vân Sở nắm quyền.
Nhìn Cô Vân Yên Nhiên, trầm tư một lát , “Trận thứ ba thì sao?”
“Trận thứ ba?” Vô Ưu im lặng chốc lát, nhìn Cô Vân Yên Nhiên, “Công chúa biết sao?”
“Hiểu sơ một chút!”
“Công chúa không sợ độc xà mãnh thú (rắn độc thú dữ) sao?”
Cô Vân Yên Nhiên nhíu mày, gật đầu.
Độc xà mãnh thú, làm sao có thể không sợ.
“Nếu ở phía dưới dây thép, thả một vài con độc xà mãnh thú, khẳng định kích thích lại chơi rất vui!” Vô Ưu nói xong, nhìn Cô Vân Yên Nhiên, nét mặt tươi cười như hoa.
Cô Vân Yên Nhiên hít sâu một cái.
Cự tuyệt, không dám nói ra khỏi miệng. Trận đấu là do nàng đề xuất, hôm nay, làm sao cự tuyệt được. Một khi cự tuyệt, mất cũng không chỉ mỗi mặt mũi của nàng.
“Tốt!”
Âm thanh nhẹ như muỗi kêu.
Ba trận đấu, thắng hai trận thì coi như thắng. lê#quý#đôn
Nhưng, khi nồi lớn, lồng hấp được chuẩn bị xong, dưới nồi lớn, củi lửa nổi lên, khói cuồn cuộn.
Cô Vân Yên Nhiên bỗng nhiên thỏa mãn.
“Công chúa, xin mời!”
Vô Ưu khách khí giơ tay, cười nhìn Cô Vân Yên Nhiên, tiến lên, leo lên cầu thang, mang giày giẫm ở trên lồng hấp, ngồi xếp bằng xuống.
Khẽ vận khí, nhắm con ngươi lại, đôi tay đặt trên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh, không sợ hãi.
Cô Vân Yên Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, từ từ leo lên cầu thang, giẫm ở trên lồng hấp, ngồi xuống.
Nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Vô Ưu, lại thấy Vô Ưu vân đạm phong khinh (Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì), dáng vẻ không sao cả.
Tâm sợ hãi.
Học dáng vẻ của Vô Ưu, giả bộ bình tĩnh.
Đồng La gõ vang, phía dưới nồi lớn bắt đầu đốt lửa.
Khói bay lượn lờ, nước trong nồi bắt đầu sôi, trên lồng hấp, cũng bắt đầu khó khăn.
Vừa bắt đầu, Cô Vân Yên Nhiên còn cảm thấy, không có gì đáng ngại, nhưng, nước trong nồi càng ngày càng sôi, càng ngày càng nóng bỏng, trên lồng hấp, càng ngày càng khó mà chịu đựng được.
Cái loại đau đớn đó, từ dưới thân chậm rãi lan tràn lên.
Cô Vân Yên Nhiên cảm giác thân thể như muốn bị chưng chín, len lén nhìn Vô Ưu, lại thấy nàng bình tâm tĩnh khí mà ngồi, bên trên khí nóng lượn lờ, làm Hồng Y của nàng càng nổi bật, sắc mặt đỏ hồng, giống như tiên.
Là ai nói nàng ngu ngốc không biết gì, là ai nói nàng không xinh đẹp, không xứng với Cung Ly Lạc.
Những người nói lời này, nhất định là bị mù, thiếu tâm, không có đầu óc.
Cung Ly Lạc nhìn, cũng đau lòng.
Phong Thành Quang ngồi ở một bên, lạnh nhạt uống trà, ăn điểm tâm, hai tay Cung Ly Lạc nắm quyền.
Ưu nhi.
Cho dù muốn danh dương thiên hạ, cũng không cần như vậy. . . . . .
Trong nồi, nước sôi, hơi nóng càng nhiều, Cô Vân Yên Nhiên không chịu nổi, đứng lên, lập tức có người đỡ nàng.
Đứng trên mặt đất, Cô Vân Yên Nhiên nhìn Vô Ưu.
Nàng vẫn vân đạm phong khinh, một bộ dạng không quan tâm, dáng vẻ yên lặng.
Mắt khép hờ.
Hôm nay. . . . . .
Lại thấy một bóng dáng màu tím, nhanh chóng bay đến phía trước, để lại hơi thở lạnh lẽo.
Cô Vân Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn.
Lại thấy Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu vào trong ngực, hưng phấn kêu, “Ưu nhi, chúng ta thắng!”
Tim nghẹn ngào đau nhói, hắn đối với nàng, là yêu thương thật lòng.
Nghe nói, bọn họ cùng nhau lớn lên, trong những ngày khó khăn nhất, giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe nói, hắn vì nàng, tóc mới bạc đi.
Nghe nói, khi nàng trở về, mặt hắn giản ra vui cười, rốt cuộc là người có Thất Tình Lục Dục (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người).
Nghiêng đầu nhìn huynh trưởng của mình, ở trong mắt huynh trưởng, Cô Vân Yên Nhiên nhìn thấy sự thất vọng, khẽ khép hờ mắt.
Thất bại, nàng cũng không ngờ tới.
“Ca ca. . . . . .”
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu thật chặt, “Ưu nhi, không cần so, chúng ta không cần so. . . . . .”
Vô Ưu bật cười, “Ca ca, tại sao không cần so?”
“Ta đau lòng!”
Đau lòng đến mức vỡ nát.
Nữ tử hắn coi như trân bảo, sao có thể bị người vũ nhục như vậy.
“Ca ca, cám ơn ngươi đã yêu thương ta, nhưng mà, ván cờ này đã mở, nhất định phải được kết thúc, hôm nay, ai cũng không thể khiến cho ván cờ này, nửa đường bị gián đoạn, người đáng chết, ai cũng không chạy thoát!”
“Ưu nhi. . . . . .”
Vô Ưu cười, “Ca ca, ta sẽ thắng, thắng lại rất tốt, từ đó Danh Dương tứ hải, để cho mọi người đều biết, ca ca, cưới được nữ tử, không phải là một người ngu ngốc, một người vô dụng, nàng, vô cùng tao nhã, nữ tử trong thiên hạ, đều không sánh bằng!”
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, “Ưu nhi, là ta không xứng với ngươi!”
Nữ tử tốt như vậy, yêu hắn như vậy.
Vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, là Cung Ly Lạc hắn không xứng.
“Làm sao có thể. . . . . .” Cười.
Mắt ngọc mày ngài, nở một nụ cười vô song, tuyệt sắc khuynh thành, khí chất khuynh quốc. Ngạo nghễ mà đứng, nhìn xuống thiên hạ.
Trận đấu thứ hai.
Một chân giẫm lên châm bản.
Vô Ưu nhìn Cô Vân Yên Nhiên, “Công chúa, xin mời!”
Cô Vân Yên Nhiên nhìn châm bản, mặc dù đầu châm đã bị cắt bỏ, chẳng vẫn bén nhọn, nhưng vẫn lãnh lẽo như cũ.
Lạnh lẽo đến đáy lòng, vào trong xương tủy.
Vô Ưu bỏ giầy, chỉ mang vớ, giẫm lên.
Chân trái đứng, chân phải từ từ nâng lên, đè ở bên trong đầu gối chân trái, hai tay từ từ giơ lên, chắp tay trước ngực.
Con ngươi híp lại, khóe miệng khẽ nhếch cười, mắt nhìn phía trước.
Sau khi Cô Vân Yên Nhiên do dự, cũng cởi giầy, mang vớ tuyết trắng giẫm lên.
“Khàn ~”
Đau, từ lòng bàn chân, lan tràn đến tim, cả người nàng đều đau, thậm chí lan tràn đến tận xương tủy. . . . . .