Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 44: Vô Ưu uy vũ khí phách
Cung Nhất gật đầu, lui xuống chuẩn bị.
Chỉ chốc lát, phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết được lời nói của Vô Ưu, dân chúng ít nhiều vẫn không tin, rất nhiều người đến Lạc vương phủ xem náo nhiệt, khi Vô Ưu đi ra khỏi Lạc vương phủ, dân chúng chỉ chỉ chõ chõ Vô Ưu, Vô Ưu cười lạnh, con ngươi híp lại, thản nhiên nhìn sang.
Ánh mắt kia âm lãnh thấu xương, giống như linh hồn ở địa ngục, nhìn thấy làm lòng người hoảng sợ.
“Cung Nhất. . . . . .”
“Có thuộc hạ!”
Ngón tay trắng nõn của Vô Ưu chỉ, “Mang người kia, người kia, còn có người kia bắt lại, loạn côn đánh chết!”
“Dạ!”
Sau khi Cung Nhất lên tiếng trả lời, lập tức có người tiến lên bắt lấy mấy hán tử Vô Ưu chỉ, không nói hai lời, đè ở trên đất, mộc côn lớn đánh xuống.
“Ai u. . . . . .”
“Ngao. . . . . .”
“Giết người. . . . . .”
Dân chúng kinh sợ, bọn họ không ngờ, Vô Ưu dám ở trước mặt mọi người, ra tay.
Vô Ưu thản nhiên nhìn, âm thanh lạnh nhạt nói, “Các ngươi nên nhớ, Đông quốc phân chia trên dưới, về sau ai dám đến Lạc vương phủ xem náo nhiệt, nghị luận chuyện của Lạc vương phủ, đều sẽ bị loạn côn đánh chết!”
Phất tay áo, lên xe ngựa.
Trực tiếp đi đến dịch quán Tây quốc, thăm Công chúa Bùi Diệu Nguyệt.
Nhưng, bị chặn ở ngoài cửa.
Vô Ưu ngồi ở trong xe ngựa, âm thanh lạnh nhạt phân phó, “Cung Nhất. . . . . .”
“Có thuộc hạ!”
“Phá cánh cửa này cho Bản Quận chúa, thuận tiện phá hủy tường rào bên cạnh!” Vô Ưu nói.
Hôm nay nàng, thật sự không tin, nàng không vào được.
Cung Nhất kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau đã lên tiếng trả lời, “Dạ!”
Cung Nhất lập tức dẫn người tiến lên, Bùi Ngọc đứng ở cửa, rút kiếm chỉ Vô Ưu, “Ngươi dám!”
Vô Ưu chui ra khỏi xe ngựa, mắt lạnh nhìn Bùi Ngọc, “Cung Nhất, phá hủy cho ta, nếu ai dám ngăn, đánh cho ta, đánh đến chết, đánh chết, tàn phế cũng tốt, dù sao, thanh danh của ta đã bị hắn bôi nhọ, duy trì cũng vô dụng, vậy thì vứt bỏ danh thanh này, muốn làm gì thì làm!”
“Dạ, thuộc hạ nhớ kỹ!” Sau khi Cung Nhất lên tiếng trả lời, nói với ảnh vệ đi cùng, “Lên cho ta!”
Cung Nhất dứt lời, ảnh vệ lập tức rút kiếm tấn công Bùi Ngọc và thị vệ của Bùi Ngọc.
Mười mấy chiêu, tất cả thị vệ của Bùi Ngọc đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Cung Nhất và Bùi Ngọc so chiêu, cũng chiếm thế thượng phong.
Ảnh vệ lập tức tiến lên, lấy chưởng phá cửa, không bao lâu, đã phá vỡ cửa chính, lại bắt đầu phá hủy tường rào.
Mà Bùi Ngọc cũng bị đánh đến quỳ xuống, kiếm của Cung Nhất đặt trên cổ của hắn.
Vô Ưu thản nhiên cười, xinh đẹp như tiên.
Bùi Ngọc nghĩ, xà hạt mỹ nhân, chính là nói Vô Ưu.
Vô Ưu được Thúy Thúy dìu, từ từ xuống xe ngựa, từng bước từng bước đi về phía Bùi Ngọc, từ trên cao nhìn xuống nhìn Bùi Ngọc, “Ngươi cho rằng, âm mưu của ngươi và Cung Minh Duệ có thể thực hiện được sao, ngươi cho rằng, Tây quốc thật sự là vật trong túi ngươi, ha ha, Bùi Ngọc, Thái tử Tây quốc, ta nghĩ, Tây quốc, không ít người mơ ước vị trí thái tử của ngươi!”
“Ngươi yên tâm, Lạc vương nói rồi, nếu ngươi thích cấu kết với Cung Minh Duệ, Lạc vương sẽ thành toàn cho ngươi, tất cả tâm ý của ngươi, đều đưa cho người khác đi!”
Xoay người, lên xe ngựa.
Kiêu ngạo bá đạo rời đi, lưu lại Bùi Ngọc cùng một nhóm thương binh bại tướng, quỳ quỳ, ngã ngã.
Nắm tay Bùi Ngọc nắm thật chặt.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu, sỉ nhục hôm nay, ngày khác, nhất định hoàn trả gấp trăm lần. . . . . .
Duệ vương Phủ.
“Ngươi nói cái gì?” Cung Minh Duệ đột nhiên ngồi dậy, trên người đau đớn, té xuống.
Mở miệng trách móc.
“Hồi vương gia, Vô Ưu Quận chúa dẫn người đến dịch quán, đả thương thái tử Tây quốc, còn phá hủy cửa chính của dịch quán, tường rào của dịch quán!”
Kiêu ngạo bá đạo, liều lĩnh đến cực điểm.
Vô Ưu. . . . . .
Cung Minh Duệ hít khí, nhắm mắt lại.
Một mỹ nhân tuyệt sắc ỷ vào sự sủng ái của Cung Ly Lạc thôi, không đáng lo lắng.
“Vào cung!”
Chuyện này, cần vào cung thương lượng với phụ hoàng.
Sửa sang lại xiêm áo, Cung Minh Duệ ra khỏi Duệ vương phủ, vào cung.
Xe ngựa dừng lại, thị vệ nhìn phía trước xe ngựa, nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng người nói vào bên trong xe ngựa, “Vương Gia!”
“Chuyện gì!”
“Xe ngựa của Vô Ưu Quận chúa, ở phía trước, chặn đường đi của chúng ta!”
Vô Ưu Quận chúa?
Cung Minh Duệ trầm mặc trong chốc lát, tiêu sái xuống xe ngựa, đi tới trước xe ngựa của Vô Ưu, “Vô Ưu muội muội muốn đi dạo phố sao?”
Bên trong xe ngựa, không hề đáp lại.
Vô Ưu ngồi ở lầu hai vị trí cạnh cửa sổ, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Cung Minh Duệ, hì hì cười ra tiếng, cười mắng, “Ngu ngốc!”
Ngu ngố như vậy, còn dám tranh đoạt với Cung Ly Lạc, thật là không biết tự lượng sức mình.
Đưa hai ngón tay ra, nâng chung trà lên, từ từ uống.
Thúy Thúy nhìn, vẻ mặt lo lắng, nhiều lần muốn mở miệng, cũng không biết phải nói thế nào, mới có thể nói lưu loát, vậy thì dứt khoát, đóng chặt miệng, cái gì cũng không nói.
“Thúy Thúy!”
“Tiểu thư, có nô tỳ!”
“Ngồi xuống nếm thử một chút, điểm tâm này ca ca có thể thích hay không!”
Thúy Thúy sững sờ, ngồi xuống, cẩn thận cầm một miếng lên, cắn một cái, híp mắt lại, “Tiểu thư, ăn rất ngon!”
“Mấy cái khác, cũng nếm thử một chút!”
Thúy Thúy gật đầu, thử qua một lần, chỉ vào một loại trong đó nói, “Tiểu thư, cái này quá ngọt, Vương Gia sẽ không thích!”
Vô Ưu nhìn Thúy Thúy, mấy ngày nay, ăn ngon, ở được, mặc được, việc phiền lòng ít đi, sắc mặt Thúy Thúy đã tốt hơn nhiều, nhìn người cũng có tinh thần không ít, xem ra, thuận mắt rất nhiều.
Thúy Thúy cũng là lần đầu tiên nàng, hiếm khi tốt bụng, nhặt về một gánh nặng.
Ít nhất, từ lúc vừa mới bắt đầu, Vô Ưu đều cảm thấy, Thúy Thúy là gánh nặng.
Sau đó, bắt đầu từ khi nào, nàng đối với Thúy Thúy, quan tâm nhiều hơn, tâm tư cũng khác.
“Thúy Thúy!”
“Ừm!”
“Ngươi học thêu như thế nào rồi?”
Đường may của Thúy Thúy rất nhỏ, bản lĩnh được, học, cũng không tốn sức.
Thúy Thúy nở một nụ cười, “Được sư phụ dạy thuê khen ngợi mấy câu!”
“Học tốt!”
Thúy Thúy vội vàng gật đầu, “Tốt!”
Vô Ưu do dự một chút, mới tiếp tục nói, “Một lát nữa mời sư phụ làm bánh ngọt này về, ngươi học làm bánh ngọt đi!”
“Tiểu thư. . . . . .”
Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, “Thúy Thúy, đường, ta đã mở ra cho ngươi, đi như thế nào, là do chính ngươi!”
Thúy Thúy đột nhiên lệ rơi đầy mặt, “Tiểu thư, Thúy Thúy đã hiểu!”
Lầu dưới, trên đường. d đ [email protected]ê q#úy đ,ôn
Cung Minh Duệ tự nhiên cũng phát hiện bên trong xe ngựa không có người, ngẩng đầu nhìn lầu hai của quán rượu, thấy Vô Ưu ngồi ở bên cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch cười, bên trong liên tiếp châm biếm.
Tâm Cung Minh Duệ căng thẳng, xoay người đi vào quán rượu.
Nhưng. . . . . .
Cung Nhất ngăn Cung Minh Duệ lại, “Duệ vương, Quận chúa đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!”
“Cút ngay!” Cung Minh Duệ hét lớn.
Một nô tài, chó giữ cửa mà thôi.
Cung Nhất nghe vậy, vẫn không kiêu ngạo không tự ti, “Duệ vương, thứ cho thuộc hạ khó lòng tuân lệnh!”
Chủ tử của hắn, chỉ có Cung Ly Lạc và Vô Ưu.
Những người khác, đừng mơ tưởng được sai khiến.
“Đồ khốn kiếp, gia chủ ngươi dạy ngươi không tốt, hôm nay bản vương sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, nô tài thì nên làm như thế nào!”
Cung Minh Duệ nói xong, ra chiêu, tấn công Cung Nhất, Cung Nhất không chút do dự đánh trả, cùng Cung Minh Duệ so chiêu, hai người đánh nan xá nan phân (rất khó khăn).
Lầu hai.
Thúy Thúy nghe thấy tiếng động, “Tiểu thư, đánh nhau!”
Vô Ưu cười, “Đánh thì đánh đi, đánh chết một!”
“Nhưng mà, Cung thị vệ hắn. . . . . .”
Vô Ưu nghe vậy liếc nhìn Thúy Thúy, “Nếu Cung Minh Duệ cũng đánh không lại, giữ lại có tác dụng gì, không bằng chết đi cho xong!”
Thúy Thúy cúi đầu không nói, thỉnh thoảng nhìn cửa cầu thang.
Cho đến khi, Cung Nhất đi lên, Thúy Thúy mới thở phào nhẹ nhõm, tâm ấm áp cười.
“Quận chúa!”
Vô Ưu nhìn Thúy Thúy một chút, lại nhìn Cung Nhất một chút, mới lên tiếng, “Cung Nhất, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, có muốn thành thân không?”