Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 41: Chó hoang từ đâu tới
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, đột nhiên nở một nụ cười.
Hắn vô cùng may mắn, đã có được bảo vật quý giá nhất thế gian, cần gì phải vì những người hoặc những chuyện kia, mà phiền lòng.
“Ưu nhi, ngươi định làm gì?”
Vô Ưu dựa vào người Cung Ly Lạc, nói nhỏ, Cung Ly Lạc cười, lần trước ở Lâu Ngoại Lâu, thắng bọn họ bạc, mấy người kia sĩ diện hảo, chuyện hôm đó một chữ cũng không nói, người ngoài đối với chuyện hôm đó, một chút cũng không biết, hôm nay Vô Ưu như vậy, sợ là sẽ lại kiếm được một khoản lớn.
“Ca ca, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cung Ly Lạc cười, điểm lên lỗ mũi Vô Ưu, “Ngươi vui vẻ là được rồi!”
Vô Ưu hì hì cười ra tiếng, “Ca ca, ta làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, ngươi xem nhà chúng ta, nhiều người ăn cơm như vậy, mọi chuyện đều cần bạc, nhiều đến hoa mắt, ta cũng phải nghĩ biện pháp, kiếm thêm thu nhập, đúng không, đúng không!”
“Đúng!”
Bên kia.
Duệ vương cho là lần này đi đến, chắc chắn bị ngăn ở bên ngoài, hắn đã chuẩn bị xong kế ly gián, nhưng không nghĩ tới, được người khác khách khách khí khí mời vào đại sảnh, trà thượng hạng, điểm tâm ngon, hoa cỏ tươi đẹp, còn có nhạc công đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ.
Quản gia nhiệt tình tiếp đãi, phục vụ thoả đáng.
Thái tử Tam quốc, Công chúa, mọi người tâm tư đều khác nhau, ngồi ngay thẳng thưởng thức trà, điểm tâm, cho dù Công chúa Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt đêm qua thất lễ, cũng đang ngồi yên lặng, vết thương trên trán đã kết vảy, Bùi Diệu Nguyệt mặc cho nó lộ ra bên ngoài, giống như tỏ rõ tội của Vô Ưu.
Cung Minh Duệ ngồi ở vị trí phía trên, hết một ly trà, Cung Ly Lạc và Vô Ưu vẫn chưa tới, sau một nén nhang, người vẫn chưa thấy đâu.
Thái tử Tam quốc, mặt hơi biến sắc.
Cung Minh Duệ cười, cứ như vậy, thật tốt.
Chỉ cần Cung Ly Lạc không có sự ủng hộ từ bên ngoài, Đông quốc này, ngoài Cung Minh Duệ hắn, thì còn là của ai?
Cho đến khi mấy Thái tử Công chúa rốt cuộc cũng ngồi không yên, Cung Ly Lạc mới dắt Vô Ưu, tiêu sái đến.
“Lạc vương đến, Vô Ưu Quận chúa đến!”
Mọi người nghiêng đầu nhìn. Lê Quý Đôn
Nam tử một bộ tử y, tóc trắng tung bay, nữ tử một bộ hồng cẩm y, xiêm áo rực rỡ lay động theo chiều gió, tóc đen tùy ý vén ở sau ót, hai người cùng nhau đến, thực sự quốc sắc thiên hương, trai tài gái sắc.
Cung Ly Lạc chỉ tùy ý gật đầu với mọi người, cùng Vô Ưu ngồi ở vị trí chủ vị, Cung Ly Lạc không nói gì, Vô Ưu cũng không nói gì.
Thái tử Tam quốc thấy thế, nhìn muội tử (em gái) của mình, Công chúa tam quốc, tâm tư hơi đổi, cũng không nói gì.
Cung Minh Duệ cười nói, “Lạc ca, Thái tử Tam quốc tới chơi, ngươi đãi khách như vậy, cũng không hay lắm!”
Cung Ly Lạc thản nhiên nhìn Vô Ưu, thấy Vô Ưu cúi đầu, cũng đã ngủ, âm thanh lạnh nhạt nói, “Tiễn khách!”
“Lạc ca. . . . . .”
Cung Ly Lạc mặt lạnh nhìn Cung Minh Duệ, “Có rắm thì phóng, phóng rồi cút ngay!”
Sắc mặt Cung Minh Duệ thay đổi, những năm này, hắn ở bên ngoài, vô lại, du côn cũng gặp qua, nhưng, còn chưa từng gặp qua một người như Cung Ly Lạc, nói chuyện thẳng thắn, hoàn toàn không cho hắn một chút mặt mũi.
Đứng dậy, híp mắt, nhìn Vô Ưu.
Tiến lên, ôm quyền với Vô Ưu, “Vô Ưu muội tử . . . . .”
Muội tử?
Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Cung Minh Duệ, con ngươi nheo lại, “Ngươi là ai, ta không biết ngươi… tại sao ngươi lại kêu ta là muội tử?”
Cung Minh Duệ sờ lỗ mũi một cái, “Vô Ưu muội tử, khi còn bé chúng ta đã gặp nhau, khi đó, ngươi vẫn không thể đi lại, nhưng mà, mười năm không gặp, Vô Ưu muội tử, lại có thể đi lại, thật sự là. . . . . .”
“Thật là cái gì, thật là có ý không tốt, hoặc là, có thể ta đã giả bộ, đặc biệt tới mê hoặc Cung Ly Lạc sao?” Vô Ưu nói xong, âm thanh lành lạnh, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc, “Ca ca, chó điên từ đâu tới, ở Lạc vương phủ cắn loạn sủa loạn!”
Cung Ly Lạc đứng lên, ôm Vô Ưu, “Tốt lắm, tốt lắm, không giận, không giận!”
Nghiêng đầu, nhìn vào một chỗ tối, “Người đâu, đánh mấy con chó hoang này cho Bổn vương, ném ra ngoài. . . . . .”