Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi – Chương 31: Đen ăn đen
Phong Thành Quang chớp mắt, “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hắn ngàn dặm xa xôi đuổi theo, nha đầu chết tiệt kia lại dám bỏ lại hắn mà đi.
Thật là, rõ là. . . . . .
Thật đau lòng!
Cung Nhất nhìn Phong Thành Quang, “Cái đó, thần y, Quận chúa và Vương Gia, đã đi du sơn ngoạn thủy rồi!”
Phong Thành Quang cúi đầu, “Vậy, Vô Ưu có để lại lời nào cho ta không?”
Cung Nhất gật đầu.
Nhưng mà, những lời kia của Quận chúa thật sự là quá độc ác, nói ra, sẽ không làm lão nhân gia này bi thương chứ?
“Nàng nói gì?” Phong Thành Quang hỏi.
Biết rõ không có lời gì tốt, nhưng, hắn vẫn rất muốn nghe.
Dạo này, sư phụ có đức hạnh như hắn, thật sự là. . . . . .
Mất thể diện.
Có biện pháp gì chứ, ai kêu trong tay Vô Ưu, có nhiều vật hiếm lạ, lại có đồ chơi thực dụng.
Cung Nhất nuốt một ngụm nước bọt, “Quận chúa nói, khiến lão đầu tử (lão già) không biết xấu hổ kia đến từ nơi nào thì trở về nơi đó!”
“Cái gì?” Phong Thành Quang lớn tiếng hỏi, “Ngươi mới vừa nói gì, ta không có nghe lầm chứ, ngươi lặp lại lần nữa!”
“Quận chúa nói, khiến lão đầu tử không biết xấu hổ kia đến từ nơi nào thì trở về nơi đó. . . . . .”
Cung Nhất còn chưa nói xong, Phong Thành Quang đã phát bão, túm chặt Cung Nhất cuốn chân đá đánh một trận tơi bời, “Đánh chết ngươi này thằng nhóc, Vô Ưu mắng ta thì thôi, thằng nhóc như người, lại dám hùa theo mắng, khốn kiếp. . . . . .”
Thị vệ trong phủ lập tức nhảy ra, chuẩn bị giúp Cung Nhất, Phong Thành Quang kỳ quái khẽ hừ, “Lo lắng làm cái gì, dù sao lão đầu tử ta cũng vô cùng ngứa tay, tới đây để cho ta gãi ngứa!”
Một đám thị vệ tấn công Phong Thành Quang, lại bị Phong Thành Quang tam hạ lưỡng hạ đánh kêu ai u không ngừng.
Sau đó bị Phong Thành Quang chồng lên xếp La Hán (tiếc mục xiếc chồng người).
Thúy Thúy ở bên trong viện nghe thấy âm thanh, chạy đến, lại thấy Mạc Cẩn Hàn núp ở trong góc cười tặc tặc, ra sức hô, “Đánh mặt hắn, đúng, đánh mặt hắn, đánh mặt hắn!”
Thúy Thúy liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, muốn đi ra ngoài khuyên nhủ.
Mạc Cẩn Hàn kéo Thúy Thúy lại.
“Mạc công tử. . . . . .”
“Đừng đi, bọn họ đang đánh nhau, ngươi đi, có thể làm ngươi bị thương!”
Thúy Thúy nhíu lông mày, “Mạc công tử, ngươi buông tay ra, ta phải đi khuyên, nếu không, Cung Nhất sẽ bị đè chết!”
Đè chết mới tốt.
Mạc Cẩn Hàn vừa nghĩ tới chuyện Cung Nhất đánh hắn, chuyên đánh mặt hắn, một bụng tức giận.
“Thúy Thúy, ngươi xem lão đầu tử kia hung hãn như vậy, người thì gầy yếu, vẫn là đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Thúy Thúy đẩy Mạc Cẩn Hàn ra, vội vàng chạy về phía trước, Phong Thành Quang đánh người nghe thấy tiếng kêu rất là vui vẻ, không quản người xông lên là nam hay nữ, biết võ công hay không biết võ công, nắm quyền muốn đánh chết.
Cổ tay bị ai đó gắt gao nắm chặt.
“Tên hỗn đản nào, dám ngăn cản lão đầu tử đại nhân. . . . . .” Phong Thành Quang chửi nhỏ.
“Ngươi cứ nói đi?” Âm thanh âm u lạnh lẽo truyền đến.
Phong Thành Quang đột nhiên khô khốc nở một nụ cười, nghiêng đầu, kêu một tiếng nịnh nọt, “Là nha đầu Vô Ưu, ha ha ha, ha ha. . . . . .”
“Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ai là tên khốn kiếp vậy?” Vô Ưu lạnh giọng hỏi.
Cho rằng cười ha hả là xong ư, không có cửa.
“Ai dám nói Vô Ưu của chúng ta là tên khốn kiếp, sư phụ giúp ngươi đi đánh hắn, đánh hắn đến răng rơi đầy đất, gảy tay chân gảy, Vô Ưu, ngươi xem, có được hay không?”
Vô Ưu lạnh lùng hất Phong Thành Quang ra, “Ngươi là sư phụ ai?”
Đi tới một bên ngồi xuống, Cung Ly Lạc đi theo sau, từ đầu đến cuối, tâm tình vô cùng tốt, trên khóe miệng đều nở một nụ cười.
Tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Ưu, nhu hòa đến mức nặn ra mật.
Thúy Thúy kinh hãi, chạy đến bên cạnh Vô Ưu, “Tiểu thư, ngươi muốn uống trà sao?”
” Không cần!”
“Tiểu thư, ngươi muốn ăn trái cây sao?”
” Không cần!”
Thúy Thúy khẩn trương.
Mỗi lần Vô Ưu lạnh lùng, nàng chỉ sợ.
“Tiểu thư, ngươi muốn cái gì?”
Vô Ưu nhìn Thúy Thúy lã chã chực khóc, lại liều mạng kìm nén không để cho mình khóc, “Ngươi, trở về phòng, may xiêm áo cho ta!”
Trong nháy mắt Thúy Thúy như được đại xá, cúi đầu, chạy như một làn khói.
Vô Ưu lần nữa nhìn Phong Thành Quang, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy?”
“Cái đó, cái đó, thật ra thì, chính là, Vô Ưu, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi phải biết, ta trên đường tới tìm ngươi, đã ngậm bao nhiêu đắng, những người đó thật hung dữ, cướp đồ của ta, trộm bạc của ta, còn, còn. . . . . .”
Phong Thành Quang nhất thời không nói được, bởi vì ánh mắt của Vô Ưu nhìn hắn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng đáng sợ.
Nhất thời không còn kiêu ngạo, ăn nói khép nép, “Vô Ưu ta sai rồi, ta cũng không dám nói dối nữa, ta cũng không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta đi, a, đúng rồi, chỗ này ta còn một quyển sách thuốc, không in lại nữa, ngươi xem một chút. . . . . .”
Phong Thành Quang, lục lọi ở trong ngực, cung cung kính kính đưa lên một quyển sách da trâu, Vô Ưu liếc Phong Thành Quang một cái, nhận lấy, mở ra nhìn mấy tờ, trong lòng mừng rỡ, ngoài miệng lại vô cùng lạnh nhạt ừ một tiếng.
Phong Thành Quang như được đại xá, tâm cuối cùng cũng thả lỏng.
Mới cẩn thận quan sát Cung Ly Lạc.
Ừ, dáng vẻ không tệ, chỉ là tóc trắng, có vẻ có chút tà khí, ánh mắt người này nhìn Vô Ưu, thâm tình khẩn thiết, ừ, điểm này cũng được.
Phong Thành Quang lập tức quyết định, về sau muốn đi theo Cung Ly Lạc, bởi vì, Vô Ưu, hắn thật sự không khống chế được.
Đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, “Cái đó ta tên là Phong Thành Quang, chính là Vô Ưu. . . . . .”
Phong Thành Quang rối rắm, phải giới thiệu quan hệ giữa hắn và Vô Ưu thế nào đây?
Mặc dù võ công, y thuật, độc thuật của Vô Ưu đều học từ hắn, nhưng mà, hắn chỉ quăng vài cuốn sách cho nàng, nói cách khác, là trao đổi.
“Người quen!” Vô Ưu thản nhiên mở miệng.
Phong Thành Quang nhất thời đau khổ cười ha ha, lúng túng nhìn Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc ngược lại đứng dậy, ôm quyền, cung cung kính kính cúi người chào Phong Thành Quang, “Phong tiền bối!”
Ai u. l,ê q.úy đ,ôn
Phong Thành Quang nhất thời cảm thấy, tâm can tính khí phổi đều dễ chịu hơn nhiều, nơi đó chịu uất khí của Vô Ưu trong nháy mắt tan thành mây khói.
“Không khách khí, không khách khí…!”
Vô Ưu cười nhạo một tiếng, “Ca ca, ta đến thư phòng xem sách!”
Cung Ly Lạc gật đầu, “Vậy ta đến phòng bếp làm thức ăn cho ngươi, buổi tối ngươi muốn ăn cái gì?”
Vô Ưu cười, nét mặt tươi cười như hoa, “Cái gì cũng được, chỉ cần ca ca làm, đều thích!” Vô Ưu nói xong, ôm cổ Cung Ly Lạc, ghé vào bên tai Cung Ly Lạc, nói nhỏ, “Nếu như ca ca rửa mình sạch sẽ, mở gói, Vô Ưu sẽ thích hơn đấy!”
Mặt Cung Ly Lạc đỏ lên.
Trái tim, bùm bùm nhảy.
Vô Ưu nhìn, ghé vào lắng nghe tiếng tim Cung Ly Lạc đập, cười ha ha, dương dương hả hê rời đi.
Cũng mấy lần, vẫn xấu hổ như thế.
Hại nàng luôn không nhịn được, muốn trêu chọc một chút!
Phong Thành Quang lại giống như gặp quỷ nhìn bóng lưng Vô Ưu rời đi.
Mười năm, ở đáy cốc mười năm, nàng không cười qua một lần.
Cho tới bây giờ đều mím môi, lạnh nhạt nhìn tất cả, bất luận cái gì, cũng không kích dậy nổi tâm tình của nàng.
Nhưng hôm nay, nàng vì nam nhân này, mặt cười vui vẻ.
Cung Ly Lạc lại giương mắt nhìn Phong Thành Quang rồi ôm quyền, “Phong tiền bối, mời ngài tự nhiên, ta đi làm thức ăn cho Vô Ưu, nàng đói bụng rồi!”
Phong Thành Quang cúi đầu.
Trên bàn cơm.
Vô Ưu gắp rau, cười híp mắt đút cho Cung Ly Lạc ăn, Cung Ly Lạc cũng há miệng ngậm, Vô Ưu cười vui vẻ.
Con ngươi Phong Thành Quang cũng muốn rơi ra ngoài.
Ảnh vệ tiến đến.
Cung Ly Lạc nhìn thấy, để đũa xuống, “Đến thư phòng!”
“Nói ở đây đi, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám tiết lộ ra ngoài một chữ!” Vô Ưu thản nhiên nói xong, cầm chiếc đũa của Cung Ly Lạc lên, đặt vào trong tay Cung Ly Lạc.
Liếc Phong Thành Quang một cái.
Phong Thành Quang cười ha ha, gắp rất nhiều món ăn, thả vào trong chén, “Ta đi ra ngoài ăn, các ngươi cứ nói chính sự!”
Bưng chén bỏ chạy.
Trời mới biết, tính tình Vô Ưu, rất quái, hắn vẫn nên ít chọc mới tốt, nếu không bị ném ra ngoài, thì thật sự không có nhà để về!
Sau khi Phong Thành Quang rời đi, Vô Ưu vẫn thong thả ung dung ăn cơm như cũ, Cung Ly Lạc mới thản nhiên mở miệng, “Nói đi!”