Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa – Chương 88: Trừng Trị Nặng Vân Thị Cùng Hoa Như Yên
Trong chính sảnh, Hoa Kinh Vũ vừa dứt lời, Nam Cung Cẩn tràn đầy kinh hỉ, vui mừng không thôi kêu lên: “Vũ Nhi, ngươi thật sự cho là như vậy?”
Không nghĩ tới Tiểu Vũ Nhi đánh giá hắn cao như vậy, nghe xong lời của nàng, dù bị Hách Liên Hiên đả kích, lòng tự tin của hắn từ từ trở lại.
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn hắn, buồn cười mở miệng: “Ngươi vốn không có kém, không cần kinh hỷ như vậy? Xem ra ngươi thật sự là thích vị Hách Liên công chúa này, mới có thể lo được lo mất như thế.”
Nam Cung Cẩn trong mắt Hoa Kinh Vũ luôn luôn là thẳng thắng tiêu sái, không nghĩ tới một ngày có thể nhìn thấy hắn một bộ dáng lo được lo mất. Điều này nói lên hắn rất thích vị tiểu công chúa Tây Lăng quốc này, nên mới biết lo được lo mất như thế. Nhìn thấy Nam Cung Cẩn thích một người, bản thân nàng lẽ ra nên cao hứng cho hắn, nhưng mà tâm tình nàng lại có chút nặng nề. Bởi vì trong tình yêu, ai yêu trước sẽ thiệt thòi hơn người được yêu nhiều lắm, chỉ mong người trong lòng vị công chúa Hách Liên kia cũng là hắn.
Hách Liên Liên nghe Hoa Kinh Vũ cùng Nam Cung Cẩn nói, hừ lạnh một tiếng, ngồi vào một bên ghế, bất mãn hướng Hoa Kinh Vũ kháng nghị: “Vũ Nhi, hắn có tốt như vậy sao?”
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn Hách Liên Liên, chỉ thấy tên gia hoả này vốn luôn đạm mạc tuấn mỹ, giờ phút này lại bày ra vẻ mặt âm ngao buồn bực, thập phần khó coi, tựa như là sinh hờn dỗi. Tuy rằng Hoa Kinh Vũ không biết hắn tức cái gì, nhưng người ta là khách, cho nên cười cười nói:
“Hách Liên, đây là chuyện tình của Cẩn Tiểu vương gia và Vân Phù công chúa, không cần chúng ta nhúng tay. Nếu Vân Phù công chúa thích Cẩn Tiểu vương gia, ngươi là huynh trưởng chẳng lẽ ỷ lớn mà ‘gậy đánh uyên ương’?”
Hách Liên Liên nâng mi nhìn Nam Cung Cẩn phía đối diện liếc mắt một cái: “Muội muội của ta chắc chắn sẽ không thích hắn.”
“Ta làm sao? Dựa vào cái gì mà Vân Phù sẽ không thích ta, ngươi làm sao mà biết được.”
Nam Cung Cẩn vừa nghe Hách Liên Liên nói như thế, lửa nóng bốc lên, tức giận chất vấn. Lần trước hắn cùng Vân Phù ở chung thật sự hoà hợp, hai người vừa có xu hướng tiến triển tốt. Hách Liên Liên dựa vào cái gì mà nói Vân Phù sẽ không thích hắn, hắn lại không có kém.
Hách Liên Liên lười tranh cãi với hắn, lạnh lùng liếc mắt một cái, thâm trầm mở miệng: “Dù sao lời ta nói ở đây, Vân Phù muội muội sẽ không thích ngươi, ngươi nên chết tâm đi. Nếu người không tin, tới lúc đó cũng chỉ có ngươi thương tâm.”
Hách Liên Liên nói xong, không hề để ý đến khuôn mặt biến thành đen của Nam Cung Cẩn, nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ta hôm nay tới đây để nói với nàng một tiếng, ngày mai học viện sẽ tiến hành tuyển chọn, nàng còn muốn tham gia hay không?”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe ngày mai chính là ngày tuyển chọn, không khỏi cao hứng: “Được ngày mai ta nhất định sẽ đến Ngọc Hoàng thư viện tham gia tuyển chọn.”
Kỳ thật tuyển chọn lần này, chỉ cần lọt vào mười người đứng đầu, liền có thể tham dự tranh đấu võ khôi Yến Vân quốc. Kỳ tuyển chọn này qua đi, chỉ hai tháng sau là đến tranh đấu võ khôi, càng ngẫm nghĩ nàng càng phấn chấn. Chỉ cần đạt giải nhất, nàng liền có thể giải trừ hôn sự cùng Nam Cung Nguyên Huy, đây chính là chuyện làm nàng cao hứng nhất.
Hách Liên Liên vừa nghe Hoa Kinh Vũ muốn tham gia tranh đấu võ khôi, khuôn mặt không khỏi rạng rỡ lên. Hắn có chút lo lắng Hoa Kinh Vũ không muốn tham gia tranh đấu, chứng tỏ nàng cũng không tính lui hôn sự với với Thái tử. Cuối cùng nàng sẽ phải gả cho Nam Cung Nguyên Huy. Nhưng hiện tại nàng vẫn quyết tâm tham gia đấu, một lòng thối lui hôn sự này, làm tâm tình Hách Liên Liên tự dưng tốt lên.
Nam Cung Cẩn ở một bên nghe bọn họ nói, lập tức cao hứng mở miệng: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi muốn tham gia tuyển chọn ở Ngọc Hoàng thư viện ngày mai sao? Ta đi trợ uy cho ngươi.”
“Được, sáng mai nhớ đến.”
Hoa Kinh Vũ cười đáp ứng, mặt mày vui vẻ, đối với cuộc thi ngày mai, nàng một chút cũng không lo lắng. Bởi vì bằng năng lực của nàng, đoạt giải nhất cũng không thành vấn đề. Bất quá trước mắt nàng vẫn còn một chuyện khác cần xử lí, nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Nam Cung Cẩn: “Nam Cung Cẩn, ta có một việc muốn làm phiền ngươi.”
“Được, ngươi cùng ta khách khí cái gì?” Nam Cung Cẩn cao hứng nhíu mày nhìn về phía Hoa Kinh Vũ đang giơ giơ tờ giấy trong tay. Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Liên nhìn một cách kỳ quái: “Những thứ này là cái gì?”
Hai người vươn tay đón nhận, một lát sau sắc mặt càng lúc càng khó coi. Không ngờ những năm gần đây, Tiểu Vũ Nhi phải chịu nhiều khi dễ như vậy, những nữ nhân chết tiệt này, nhất là Vân thị cùng Hoa Như Yên.
“Ngươi muốn ta thay ngươi thu thập Vân thị tiện nữ nhân này cùng Hoa Như Yên sao,” Nam Cung Cẩn đứng lên, trong đầu lập tức nhen nhóm ý nghĩ đem Vân thị cùng Hoa Như Yên bắt lại.
Hoa Kinh Vũ lắc đầu ý bảo hắn ngồi xuống: “Ta không có muốn ngươi đi thu thập các nàng, ngươi là một đại nam nhân nếu thu thập nữ nhân sẽ bị người ta cười nhạo. Ta chỉ muốn ngươi phái người, lập tức ở Hiêu kinh đem tin này truyền ra. Chỉ cần như vậy sẽ có người biết mà trừng trị hai mẹ con bọn họ.
Nàng cho đến nay vẫn được coi là con dâu hoàng thất, Vân thị cùng Hoa Như Yên dám làm như vậy rõ ràng là không đem người của Hoàng thất để vào mắt, Hoàng hậu sao có thể bỏ qua cho các nàng chứ.
Nam Cung Cẩn mắt sáng rực lên: “Được, Tiểu Vũ Nhi thật thông minh, mượn đao giết người, không tệ không tệ.”
Đỡ phải tự mình động thủ trêu chọc người khác thì không phải chê, Nam Cung Cẩn gọi hai tên thủ hạ ngoài cửa tiến vào, thấp giọng phát ra mệnh lệnh cho người lập tức đi làm chuyện này.
Hai tên thủ hạ lĩnh mệnh, lập tức đi làm, Hoa Kinh Vũ cười hướng Nam Cung Cẩn nói lời cảm tạ: “Nam Cung Cẩn cám ơn ngươi.”
“Ngươi cùng ta nói cảm tạ cái gì, không phải quá khách khí hay sao?” Nam Cung Cẩn xoay người mang theo chút xem thường, thập phần không vui. Hách Liên Hiên nhìn Hoa Kinh Vũ, lại nhìn Nam Cung Cẩn, phát hiện hai người bọn họ ở chung cực kỳ đương nhiên, khiến người ta ghen tị, nhưng mà hắn cái gì cũng không nói.
Từ ngoài cửa Ôn Nhu đi vào cung kính nói: “Tiểu thư, cũng đã quá trưa hai vị khách nhân có lưu lại Khinh Vũ Các dùng bữa hay không.”
Hách Liên Hiên cùng Nam Cung Cẩn hai người đồng thời đứng dậy mở miệng: “Không cần, chúng ta vẫn là trở về ăn cơm đi.”
Bọn họ không muốn làm phiền Hoa Kinh Vũ. Hoa Kinh Vũ lại nhíu mày, Nam Cung Cẩn vừa giúp nàng, tâm tình của nàng không tệ, nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Ta mời các ngươi đi tửu lâu ăn cơm. Nam Cung Cẩn, ngươi đối với kinh đô Yến Vân quốc hết sức quen thuộc, ngươi xem tửu lâu nào đồ ăn tốt nhất liền chọn đi, ngày hôm nay ta mời khách.”
Hoa Kinh Vũ vừa dứt lời, Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên cũng không khước từ. Nam Cung Cẩn nghĩ tới nghĩ lui một chút rồi nói: “Vậy thì đi Bán Nguyệt Lâu của phố Thanh Càn đi, vịt nướng ở đó là tuyệt nhất.”
“Thế nào, còn chờ cái gì?” Hoa Kinh Vũ lập tức cười đáp ứng, cùng hai người đi ra ngoài, một hàng ba người ra khỏi Khinh Vũ Các tiến về phía Bán Nguyệt Lâu của phố Thanh Càn dùng bữa.
Tại Mai Viện, Hoa Như Yên đã tỉnh lại, nàng giờ phút này đang nằm ở trên giường thương tâm khóc rống, vừa khóc vừa hướng Thái tử nói nhỏ Hoa Kinh Vũ là người tâm ngoan thủ lạt ra sao, ra đối phó nàng thế nào, nữ nhân này chính là lòng dạ rắn rết…….Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hôm nay tâm tình vốn không được tốt, lại nghe Hoa Như Yên cằn nhằn, sắc mặt càng thâm trầm khó coi.
Hoa Như Yên không thể khơi nổi nửa điểm cảm xúc của hắn, có nói thêm cũng chỉ làm hắn chán ghét. Hoa Như Yên sóng mắt lưu chuyển gấp gáp cầm lấy tay Thái tử điện hạ, cầu xin hắn nhớ kỹ tình xưa mà giúp nàng. Đáng tiếc nàng nói nhiều như vậy, Thái tử thế nhưng không nói lời nào, vừa không có đồng tình với nàng, cũng không có nói giúp nàng…Hoa Như Yên không khỏi tuyệt vọng.
Cố tình lúc này, thủ hạ của Nam Cung Nguyên Huy đi vào phòng: “Điện hạ, Hoa đại tiểu thư cùng Hiếu Thân vương phủ Cẩn tiểu vương gia, còn có Tây Lăng quốc Hách Liên hoàng tử cùng nhau rời Hoa phủ.”
“Cái gì, nàng cùng Nam Cung Cẩn và Hách Liên Hiên ra phủ, nàng đã quên lời bổn cung sao? Đường đường là Thái tử phi mà lại cùng nam nhân tiêu sái cùng một chỗ, hành vi này thật sự đáng hận.”
Thái tử phát giận, đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, cước bộ nhanh như bay, không thèm liếc nhìn Hoa Như Yên ở trên giường một cái, cũng không buồn chào hỏi.
Sắc mặt Hoa Như Yên trắng như tờ giấy, hung hăng tự cắn môi dưới đến bật cả máu. Ả cuộn chặt tay giận dữ: “Nam Cung Nguyên Huy, ngươi thế nhưng không có lương tâm, vì sao phải đối với ta như vậy.” Nước mắt như mưa một mực chảy xuống, đáng tiếc lại vô kế khả thi.
Ngoài cửa, Nam Cung Nguyên Huy dẫn thị vệ rời đi, vội vàng hướng đại môn Hoa phủ mà tới. Đến lúc hắn đuổi tới nơi, làm sao còn hình bóng ba người Hoa Như Yên, Nam Cung cẩn cùng với Hách Liên Hiên làm. Sắc mặt hắn càng lúc càng đen, la hét hỏi thị vệ gác cửa Hoa Kinh Vũ đã đi hướng nào. Đoàn người gấp gấp đuổi theo hướng Hoa Kinh Vũ.
Bán Nguyệt Lâu không hổ danh là kinh đô đệ nhất tửu lâu Yến Vân quốc, từ trang hoàng đến cung cách phục vụ, lẫn đồ ăn, không chỗ nào không phải là tốt nhất. Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Lăng Thiên ở Bán Nguyệt Lâu chiếm riêng một gian phòng hảo hạn, bình thường cho dù khách nhân có đông đến mấy, cũng sẽ không có người, đương nhiên không sợ bị quấy rầy. Cho nên Nam Cung Cẩn mới có thể chọn Bán Nguyệt Lâu. Đoàn người vừa đứng trước cửa, tiểu nhị liếc mắt một cái liền nhận ra Nam Cung Cẩn, nhanh chóng cung kính đón chào.
“Tiểu nhân tham kiến Cẩn tiểu vương gia.”
Nam Cung Cẩn gật đầu một cái, chỉ chỉ Hoa Kinh Vũ nói: “Đây là Hoa phủ Hoa đại tiểu thư, ngày hôm nay là nàng mời khách, ngươi tốt nhất dâng lên một bàn điểm tâm hảo hạn, không sợ đồ ăn quý giá chỉ sợ đồ ăn không tốt, biết chưa?”
“Vâng, vâng,” tiểu nhị liên tục gật đầu, nhìn thấy Nam Cung Cẩn hướng nhã gian đi đến, tiểu nhị hấp tấp đuổi theo bẩm báo: “Cẩn tiểu vương gia, nhã gian kia lúc này đang có người dùng.”
Tiểu nhị còn chưa dứt lời, Nam Cung Cẩn sắc mặt trầm xuống, hết sức khó coi, ánh mắt nổi cơn thịnh nộ, một phen chụp lấy vạt áo tiểu nhị: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, tin hay không gia đánh rụng hết răng của ngươi? Các ngươi thật to gan, dám đem nhã gian cho người khác.”
Tiểu nhị bị dọa đến mức phát run, vị này mà phát hoả thật không phải chuyện tốt a, bọn họ trong tửu lâu đều chịu qua thiệt thòi từ hắn. Tiểu nhị nước mắt lưng tròng, lanh lảnh kêu lên: “Gia, không phải người khác chiếm dụng nhã gian của ngài, là Bắc U Vương điện hạ, là lão nhân gia hắn đang ở trong gian cao cấp ăn cơm.”
Nam Cung Cẩn vừa nghe Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, cuối cùng cũng im lặng, khí cũng thuận, hỏa cũng không còn, buông tiểu nhị ra, còn đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, trấn an: “Ngươi không nói sớm một chút, gia đỡ phát hoả lớn như vây.”
“Vâng, là lỗi của tiểu nhân.” Tiểu nhị thiếu chút nữa hộc máu, ngươi cũng chưa cho ta nói hết, thiệt là xui xẻo kia quá đi.
Nam Cung Cẩn nhìn về phía sau, đề nghị hai người Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Liên: “Nếu không, chúng ta cùng Lăng Thiên hợp chung một chỗ, dù sao cũng chỉ là ăn cơm trong đó.”
Hách Liên Hiên vừa nghe đến Nam Cung Lăng Thiên đang ở đây ăn cơm, liền không vui, trực tiếp nhíu mi phủ quyết: “Nếu nhã gian đã có người chúng ta tìm một tửu lâu khác đi.”
Hoa Kinh Vũ cũng không muốn gặp Nam Cung Lăng Thiên từng có nhiều rối rắm với nàng. Đích thị gặp phải người nhà Nam Cung, nàng thường không có chuyện tốt gì, cho nên vẫn là đổi tửu lâu đi.
“Vậy chúng ta đổi tửu lâu.” Hoa Kinh Vũ đồng tình với Hách Liên Hiên. Tới lượt Nam Cung Cẩn có chút không vui, bất quá ngày hôm nay Hoa Kinh Vũ mời khách, làm khách tuỳ chủ, hắn đành không kiên trì ở lại. Huống chi cả hai người đều không muốn ở Bán Nguyệt Lâu dùng cơm, thôi thì liền đổi tửu lâu. Nam Cung Cẩn gật đầu một cái: “Đi, đổi thì đổi.”
Ba người khi nói xong liền muốn rời khỏi, không ngờ từ lầu hai có hai người đi xuống. Hai người này không ai xa lại chính là thị vệ của Nam Cung Lăng Thiên, Mặc Trúc cùng Thanh Trúc. Hai người lập tức tiêu sái đi đến trước mặt đám người Nam Cung Cẩn cùng Hoa Kinh Vũ, trầm ổn nói:
“Vương gia nhà ta cho mời.”
Nam Cung Cẩn vừa nghe Mặc Trúc nói, ngược lại cao hứng: “Được, đây là Lăng Thiên nói, nếu hắn đã mời, thì chúng ta cùng một chỗ ăn cơm đi.”
Hắn nói xong liền nhấc chân hướng lầu hai mà đi, Hoa Kinh Vũ bất đắc dĩ chỉ biết đuổi theo. Hách Liên Hiên cũng đi, bất quá giờ phút này sắc mặt của hắn không được tốt, khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ một tầng sương giá, con ngươi u ám âm hàn, không tiếng động đi theo Hoa Kinh Vũ. Đoàn người đi lên lầu hai, lầu một trong đại sảnh rất nhiều người ăn cơm nhìn theo mà không ai dám nói lung tung. Yến Vân quốc đại ma đầu, tiểu ma đầu đều ở đây, bọn họ nếu nói lung tung, chỉ sợ lập tức sẽ bị cắt lưỡi.
Mấy người bọn họ trong nháy mắt đã lên lầu hai, đột nhiên từ phía ngoài Bán Nguyệt Lâu thùng thùng vang lên mấy tiếng bước chân vội vàng. Có người dường như từ bên ngoài xông vào như một cơn gió xoáy. Mọi người không khỏi nhanh chóng ngước nhìn, liền thấy người cầm đầu chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy. Thái tử điện hạ hơi thở hổn hển, thập phần tức giận, mới từ ngoài cửa xông vào, liền nhắm thẳng lầu hai mà đi. Trong đại sảnh dưới lầu mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì, bọn họ làm sao thấy được tiết mục bắt kẻ thông dâm trong truyền thuyết. Thái tử điện cho dù tự mình đeo nón xanh, cũng không nên khoa trương như vậy chứ.
Hoa Kinh Vũ lớn lên bộ dạng đen như vậy, ai sẽ thích nàng. Tuy rằng nàng cùng Hiếu Thân vương phủ Cẩn tiểu vương gia còn có Tây Lăng quốc Hách Liên hoàng tử đi cùng một chỗ, nhưng bọn hắn hẳn là chỉ có quan hệ bằng hữu tinh khiết. Cẩn tiểu vương gia và Hách Liên Hiên hoàng tử đều là nhân trung long phượng, nam nhân xuất sắc như thế làm sao sẽ thích Hoa Kinh Vũ chứ. Lại còn Bắc U vương điện hạ nữa?
Người dưới lầu chỉ một mực đoán tới đoán lui, không ai dám phát biểu lung tung, đồng thời giơ tai nghe động tĩnh phía trên.
Lúc này đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên đã lên hết cầu thang, sau khi nghe ồn ào ở dưới, không khỏi kinh ngạc dừng lại thân mình, nhất tề quay đầu. Liền nhìn thấy Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt đen thui dẫn người từ phía sau đi đến. Nam Cung Nguyên Huy vừa tới gần liền tức giận trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, chất vấn:
“Hoa Kinh Vũ, ngươi đem lời bổn cung trở thành gió bên tai sao? Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao? Thân là Đông cung Thái tử phi, phải biết chú ý mặt mũi, không cần cùng những thứ nam nhân này đi cùng một chỗ, làm ảnh hưởng đến danh dự của ngươi.”
Lời Nam Cung Nguyên Huy vừa phát ra, Nam Cung Cẩn bất mãn mở miệng: “Cái gì gọi là không cần cùng những thứ nam nhân này đi cùng một chỗ, nàng bây giờ không có gả cho ngươi, lại nói thời đại này ở Huyền Vũ đại lục, nam nữ bằng hữu là chuyện bình thường, cái gì gọi là ảnh hưởng danh dự của nàng, chúng ta có làm cái gì sai sao? Không phải chỉ là ăn một bữa cơm sao? Không đúng, còn chưa ăn nữa chứ.”
Nam Cung Cẩn căm tức trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyên Huy. Nam Cung Nguyên Huy xưa nay vẫn luôn tránh va chạm với Nam Cung Cẩn, tuy nhiên bây giờ hắn thật nổi giận rồi, âm u mở miệng: “Nam Cung Cẩn, vốn dĩ ngươi vô pháp vô thiên, là bổn cung không cùng ngươi so đo, nhưng về sau ngươi tốt nhất cách xa Vũ Nhi một chút. Nàng là Đông cung Thái tử phi, bổn cung không hy vọng danh dự của nàng bị ảnh hưởng. Về sau ngươi không cần rãnh rỗi liền dạo qua Hoa phủ, nếu lại xảy ra lần nữa, không nên trách bổn cung trở mặt vô tình.”
“Ai nha, ta rất sợ đó, được a, ngươi trở mặt một cái cho ta xem, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi trở mặt vô tình rồi có thể làm gì ta?”
Nam Cung Cẩn xưa nay không sợ trời không sợ đất, há sao lại sợ uy hiếp của Nam Cung Nguyên Huy, lại còn kiêu ngạo khiêu khích hắn. Hách Liên Hiên hiếm khi cùng Nam Cung Cẩn đứng chung một trận tuyến, cũng vui vẻ giúp đỡ: “Cẩn tiểu vương gia, ngươi không nên tức giận, chỉ tổ hại thân, cùng người cố tình gây sự nói nhiều cái gì, hiện tại sắc trời không còn sớm, ta đều muốn chết đói rồi, người ta không đói bụng chẳng lẽ chúng ta không đói bụng sao?”
Nam Cung Cẩn lập tức cười híp mắt tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta đói, đi, đi ăn cơm, không cần để ý tới bệnh thần kinh.”
Nam Cung Nguyên Huy khuôn mặt đen miễn bàn, âm u rống giận: “Nam Cung Cẩn, xem ra ngươi xác định muốn cùng bổn cung gây sự phải không, ngươi cho là ngươi cư xử như vậy đối với bổn cung có chỗ gì tốt cho ngươi hay sao?”
Nam Cung Cẩn cũng không thèm nhìn hắn, xoay người nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, chúng ta đi vào ăn cơm đi, ngươi chắc cũng đói rồi。”
Hoa Kinh Vũ gật gật đầu, xoay người đi theo Nam Cung Cẩn vào phòng Nam Cung Lăng Thiên. Nam Cung Nguyên Huy thấy ba người không để ý tới hắn, vừa giận vừa mất mặt, thân hình chợt động, vọt lên một phen túm lấy tay Hoa Kinh Vũ, hung hăng nói.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi dám cả gan cùng bọn họ ở một chỗ thử xem, tin hay không bổn cung lập tức tiến cung khiến cho mẫu hậu hạ chỉ thành hôn. Thành hôn rồi, xem ngươi làm thế nào còn dám tiếp xúc với bọn người kia.”
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lạnh xuống, con ngươi lóe ra hàn khí, tầm mắt từ trên mặt Nam Cung Nguyên Huy chuyển qua bàn tay hắn đang siết lấy tay nàng. Hắn một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, khí lực lớn đến mức làm nàng ăn đau. Người nam nhân này thời điểm nào cũng chỉ biết lo cho mình, chưa bao giờ thương tiếc người khác, quả nhiên không hổ danh con cháu hoàng thất, từ nhỏ ích kỷ.
Hoa Kinh Vũ nhếch môi, hung hăng rút tay về, lạnh lùng mở miệng: “Nam Cung Nguyên Huy, ngươi có thể lập tức tiến cung đi tìm Hoàng hậu nương nương, đừng ở đây chọc giận ta. Ngươi lại chọc giận ta, chuyện ta dám làm không chỉ có cá chết lưới rách, còn những thứ khác mà ngươi không thừa nhận nổi đâu. Ngươi khỏi tỏ vẻ không tin, nếu không tin, ngươi cứ việc thử.”
Nàng nói một hơi, không thèm quan tâm đến Nam Cung Nguyên Huy. Thái tử điện hạ đứng đó cứng đơ, thị về phía sau vẻ mặt bất mãn, trầm giọng mở miệng: “Điện hạ, ngài muốn hay không vào cung khiến cho Hoàng hậu nương nương hạ chỉ phế bỏ Thái tử phi?”
Loại nữ nhân này không cưới mới tốt, nàng cả ngày ở bên ngoài gây tai hoạ, dẫn ong bướm, căn bản không xứng với vị trí Đông cung Thái tử phi. Hơn nữa nữ nhân này quá kiêu ngạo, tuyệt không đem Thái tử để vào mắt. Cưới rồi Thái tử chắc chắn xui xẻo, chẳng thà không cưới.
Bất quá tên thị về vừa nói xong, Nam Cung Nguyên Huy liền cho tên này một cái bạt tai, thanh âm phẫn nộ vang lên: “Ngươi biết cái gì, đây chính là thứ nàng muốn, nàng ước không lấy bổn cung làm chồng chứ gì, bổn cung sẽ không để cho nàng như ý. Nàng không muốn gả, bổn cung càng muốn cưới, làm cho nàng cả đời cũng trốn không thoát lòng bàn tay bổn cung.”
Thái tử hung hăng phát ra lời thề, thị vệ bị đánh đến choáng váng nghe không hiểu ra sao, bất quá không dám nói chuyện. Một người khác cẩn thận hỏi: “Điện hạ, vậy làm sao bây giờ?” ‘
“Bọn họ không phải ăn cơm sao? Bổn cung cũng ăn cơm, đi, mọi người cùng nhau ăn.”
Nam Cung Nguyên Huy quyết tâm áp xuống một đầu lửa giận, sắc mặt như thường đi về phía phòng của Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn.