Đọc truyện Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa – Chương 25: Tiên Thiên linh mạch chi thể
Ngọc Khuynh Thành sắc mặt tối sầm, nhìn về phía Dương Tử Nhi, nàng kỳ thực rất yêu thương Tử Nhi, dù sao cũng do nàng tự tay nuôi lớn, coi như không khác gì con ruột của nàng, nhưng dược liệu cần có của Tiên Thiên đôc thể rất khó tìm, mấy năm nay vì tìm những dược liệu đó nàng đã từng xuống núi hai lần, thế nhưng đều không tìm được, thật vất vả mới tìm được hai loại. Đối với thế giới bên ngoài, nàng vừa xa lạ vừa sợ, không dám đi loạn, cho nên vừa đi đã trở về.
“Vũ Nhi, trong Thiên Hạ Độc Cương có cách giải dược của Tiên Thiên độc thể, chỉ là dược liệu rất khó tìm, nếu như con ra khỏi rừng rậm Đen, nhất định phải giúp đỡ vi sư tìm những dược liệu này, như thế có thể giải được độc Tiên Thiên của sư tỷ con rồi.”
Bởi vì tìm không được những dược liệu này, tính mạng của Tử Nhi phải chịu uy hiếp, nàng tối đa sống không quá hai năm, Ngọc Khuynh Thành vừa nói đến đây, tâm tình vô cùng nặng nề, Dương Tử Nhi cầm tay sư phụ an ủi: “Sư phụ, người đừng lo, sẽ không có việc gì.”
Hoa Kinh Vũ biết dược liệu của Tiên Thiên độc thể rất khó tìm, trong thời gian ngắn tìm được chỉ sợ không dễ, bất quá đối với Tiên Thiên độc thể này, kiếp trước nàng đã từng nghiên cứu qua, thậm chí đã từng chế ra được một loại giải dược tạm thời khắc chế độc Tiên Thiên, tuy không thể hoàn toàn giải hết Tiên Thiên độc thể, nhưng có thể khiến người lúc độc phát sẽ không thống khổ như thế.
“Sư phụ, Tiên Thiên độc thể này ta có thể điều phối ra một loại giải dược khiến người lúc độc phát sẽ không thống khổ như thế.” Hoa Kinh Vũ vừa nói, Ngọc Khuynh Thành cùng Dương Tử Nhi còn có Thư An đều nhìn thẳng vào nàng, khiến Hoa Kinh Vũ thấy kì quái: “Làm sao vậy?”
Ngọc Khuynh Thành mở miệng trước: “Vũ Nhi, con nói là thật sao?”
Nếu thật là như vậy thì tốt quá, phải biết rằng mỗi lần lúc độc thể của Tử Nhi phát tác sẽ sống không bằng chết, mỗi lần nàng đều đem bọn họ đuổi ra khỏi phòng, vì sợ bọn họ khổ sở, một mình ở trong phòng chịu đựng, cắn chặt hàm răng cũng không rên một tiếng, nhưng sau mỗi lần độc phát đi qua, nàng như đã chết đi một lần, bọn họ sao lại không biết nàng chịu bao nhiêu thống khổ.
Không nghĩ tới Vũ Nhi lại đối với Tiên Thiên độc thể có nghiên cứu, còn có thể chế ra thuốc khiến người lúc độc phát không thống khổ, điều này thật sự là quá tốt. Trong mắt Dương Tử Nhi đã ứa ra nước mắt, có chút kích động, nếu như có thể không đau, cho dù là chết, nàng cũng không sợ như thế.
Hoa Kinh Vũ nghiêm túc gật đầu, nàng muốn vì Dương Tử Nhi làm chút gì đó, nếu Dương Tử Nhi là người bình thường cũng khiến cho người đau lòng, huống chi nàng còn là sư tỷ của nàng.
“Là thật, như vậy đi, lầ sau ta ra khỏi núi, mau chóng đi tìm dược liệu điều chế, sau đó chế ra loại giải dược này, đưa đến trong rừng rậm Đen.”
“Tốt, thật sự là quá tốt.” Điều này khiến cho Ngọc Khuynh Thành và Dương Tử Nhi đều rất cao hứng, nhất là Ngọc Khuynh Thành cả khuôn mặt đều là vui vẻ, mấy năm nay, Tiên Thiên độc thể của Tử Nhi đều là tâm bệnh của nàng, vẫn tìm không được dược liệu giải Tiên Thiên độc thể, vốn muốn cho Tử Nhi và Thư An xuống núi tìm những dược liệu này, nhưng Tử Nhi là độc thể, nếu độc phát, người xung quanh mấy thước không cẩn thận sẽ trúng độc, nếu thật như vậy, nàng chắc chắn sẽ bị người xem như quái vật, mà Thư An lại bởi vì nốt ruồi trên mặt nên trông có vẻ dữ tợn, nếu hắn xuống núi, bị người phát hiện sẽ đem hắn trở thành quái vật, vì vậy mấy năm nay nàng vẫn không để cho bọn họ xuống núi.
“Sư tỷ, người yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng tìm được những thứ dược liệu này.” Hoa Kinh Vũ thấy Dương Tử Nhi kích động, đưa tay nắm chặt tay nàng, sư tỷ này, nàng cảm thấy rất thích, vì thế tất nhiên sẽ cứu nàng một mạng.
“Cảm ơn Vũ Nhi.” Dương Tử Nhi nở nụ cười, nàng thật sự vô cùng vui vẻ, mặt mày giãn ra. Lúc này trời đã không còn sớm, Ngọc Khuynh Thành liếc mắt nhìn bóng đêm, phân phó mấy đệ tử: “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì sáng mai hãy nói.”
Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện mình muốn nhanh chóng tăng lên nội lực, nhìn về phía Ngọc Khuynh Thành nói: “Sư phụ, có biện pháp gì có thể nhanh chóng tăng lên nội lực hay không, nội lực hiện tại của ta quá thấp, luôn chịu thiệt.”
Ngọc Khuynh Thành nghe xong lời của Hoa Kinh Vũ, đưa tay kéo tay nàng qua bắt mạch, lúc này so với hồi nãy nghiêm túc hơn nhiều, vẻ mặt dần dần trở nên kì quái, sau đó đổi tay cẩn thận xem thêm một lần, cuối cùng trên khuôn mặt thanh lệ quyến rũ kia lại hiện lên vẻ khó tin, giống như còn chưa tin lại kiểm tra lần nữa.
Đám người Dương Tử Nhi cùng Thư An cũng phát hiện bộ dáng cổ quái của sư phụ, khẩn trương hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy?”
“Thể chất của sư muội con lại kì lạ giống con, ngàn vạn người khó tìm được một người.” Trong giọng nói của Ngọc Khuynh Thành có chút kì dị không nói nên lời, Hoa Kinh Vũ biến sắc, rất khẩn trương, nhìn Ngọc Khuynh Thành nói: “Sư phụ, ta không phải cái loại thể chất phế vật trong truyền thuyết đi.”
Nếu như vậy có thể giải thích được nội lực trước kia tại sao vẫn thấp như vậy, thể chất phế vật cố rèn luyện cũng không cách nào có nhiều năng lực, Hoa Kinh Vũ nghĩ đến đây, trong lòng rối rắm, khuôn mặt nhăn nhó, khỏi phải nói ảo não cỡ nào.
Ngọc Khuynh Thành nhìn ánh mắt của nàng, cười ha ha lên, đưa tay vỗ nhẹ đầu của nàng: “Tiểu nha đầu con miên man suy nghĩ cái gì, con cũng không phải cái gì thể chất không tốt, chính là Tiên Thiên linh mạch chi thể mấy trăm năm khó gặp.”
“Tiên Thiên linh mạch chi thể?” Hoa Kinh Vũ cùng đám người Thư An đồng thời kêu lên, cùng nhau nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Thành, rất hiển nhiên bọn họ đều có chút không hiểu, như thế nào là Tiên Thiên linh mạch chi thể, Ngọc Khuynh Thành cũng không làm khó bọn họ, cẩn thận giải thích: “Tiên Thiên linh mạch chi thể, chính là kinh mạch gân cốt đều tự có linh khí của mình, trời sinh là thiên luyện võ a, hơn nữa sức mạnh không thể lường được. Cho một ví dụ, có người tuy rằng có thiên phú, nhưng lúc luyện công đến một giai liền trì trệ không tiến triển, chỉ có thể đúng ở giai đoạn kia, thế nhưng thân thể của Vũ Nhi, có thể phát triển vô hạn, cuối cùng trở thành cao thủ đứng đầu. Chủ yếu là người có được Tiên Thiên linh mạch chi thể, luyện công không vất vả như người bình thường, rất nhẹ nhàng có thể có được tu vi nội lực cao thâm, đây là ưu thế của Tiên Thiên linh mạch chi thể.”
Ngọc Khuynh Thành nói xong, vẻ mặt Hoa Kinh Vũ ngạc nhiên, trong lòng hết sức kích động, không nghĩ tới nàng lại có khiếu thích hợp nhất luyện võ, điều này thật sự quá tốt. Nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến một chuyện, nếu thân thể mình tốt như thế, trời sinh thích hợp luyện võ, tại sao tiền thân luyện đến chết cũng mới luyện tới nội lực cấp hai a.
“Sư phụ, nếu thật sự con trời sinh có khiếu thích hợp luyện võ, tại sao con hiện tại mới chỉ là nội lực cấp hai a.”
Ngọc Khuynh Thành nhíu mày mở miệng: “Đó là bởi vì kinh mạch của con bị nghẽn, như vậy đi, tối nay sư phụ giúp con chế tạo một viên thuốc tẩy kinh hoán cốt, sáng sớm mai con bắt đầu tẩy kinh hoán cốt, tẩy sạch kinh mạch trong cơ thể, thế nhưng quá trình này sẽ rất thống khổ, con nhất định phải chịu đựng, chỉ có thể như vậy, Tiên Thiên linh mạch chi thể mới có thể phục hồi lại, ngày sau khi con luyện công, sẽ không khó khăn như vậy nữa.”
“Cảm ơn sư phụ, con sẽ cố chịu đựng.” Hoa Kinh Vũ nghiêm túc mở miệng, nàng nhất định phải nổ lực để trở nên cường đại, hiện tại ông trời cho nàng thiên phú tốt như vậy, làm sao có thể lãng phí.
“Ừ, sắc trời đã tối, các con nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngọc Khuynh Thành ra lệnh, Dương Tử Nhi dẫn theo Hoa Kinh Vũ đi nghỉ ngơi, bóng đêm trong sơn mạch rừng rậm Đen, rối loạn không thôi, hổ, báo, sư tử thỉnh thoảng rống lên, bất quá không có dã thú nào xông vào Bát Quái trận, nên không ai lo lắng.
Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hoa Kinh Vũ tỉnh lại, tất cả xảy ra đêm qua giống như một giấc mộng, nàng cũng hoài nghi không phải là thật. Vận khí của mình sao có thể tốt như thế chứ, chẳng những đã bái sư phụ, còn có sư huynh sư tỷ.
Kiếp trước nàng khát vọng nhất là sự quan tâm của người nhà, đáng tiếc vẫn không có được, có thì chỉ có Ninh Duệ, kiếp này có người nhà, lại không giống trước, nhưng sư phụ cùng sư huynh sư tỷ lại đối với nàng rất tốt, điều này làm cho trong lòng của Hoa Kinh Vũ không nỡ, sợ hãi chính mình đang mơ một giấc mộng, tỉnh mộng rồi sẽ không có gì cả.
Bất qua thấy Tiểu Bạch làm ổ trên gường, nàng biết đêm qua tất cả đều là sự thật, nàng thật sự đã bái sư, lại có sư huynh sư tỷ, cảm giác này rất kì diệu, rất thoải mái.