Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1126: Cửa thứ bảy (10)


Đọc truyện Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư – Chương 1126: Cửa thứ bảy (10)

Câu trả lời của Bắc Thần Ảnh vừa đưa ra, khiến mọi người như bừng tỉnh ngộ.

Vừa rồi mọi người đều suy nghĩ làm thế nào để giảm trọng lượng, chứ không nghĩ tới điều này.

“Tiểu Ảnh Tử, giỏi quá!” Tử Nghiên vui mừng vỗ tay lớn. 

Trong bốn người bọn họ, đương nhiên Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc không cần phải lo cho họ, chỉ có Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh là đáng lo nhất, bây giờ Bắc Thần Ảnh đã qua cửa rồi, thực sự là quá tốt!

Nhưng, khi trong một đôi xuất hiện một cực phẩm, đương nhiên sẽ có chuyện dây cà ra dây muống, luôn không thể tránh được trường hợp này xảy ra.

“Bọn họ gian lận!” Dao Trì Tiên Nữ khó khăn lắm mới có thể cầm máu ở cánh tay lại được, nàng ta lớn tiếng hét lên. 

“Ngươi nói nhăng nói quậy cái gì vậy!” Hai tay Tử Nghiên chống nạnh, không chút khách khí nhìn trừng mắt nhìn Lý Dao Dao.


“Hừ! Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy rõ ràng Tô Lạc đã nhắc cho Bắc Thần Ảnh, nếu không Bắc Thần Ảnh đần độn như vậy làm sao đoán ra được!” Lý Dao Dao lạnh lùng cười rồi nói tiếp: “Thất công tử không phải là kiểm tra công bằng minh bạch vô tư sao, không được để bọn họ làm bừa như vậy được.”

Lý Dao Dao lần này đứng về phía Thất công tử. 

Sau khi nàng ta bị mất cánh tay, lại càng nhớ rõ quy tắc hơn.

Nếu như người bên cạnh trả lời giúp, thì người trả lời giúp đó cũng sẽ phải chịu phạt. Lý Dao Dao hận chết Tô Lạc, cho nên lúc nào phải kéo Tô Lạc xuống cùng. Một khi tôi trạng của Tô Lạc được lập thì kết cục của Tô Lạc không phải mất chân thì cũng mất tay.

Lý Dao Dao coi như tính đúng, nhưng nàng cũng không thể tính được tính khí của Thất công tử. 

Thất công tử có vẻ bề ngoài là một người ôn hòa, nhưng bên trong lại là kẻ làm trái luân thường đạo lý, làm theo ý mình, hoành hành ngang ngược, là kiểu người thích chịu sự ràng buộc.

“Ngươi nói, nha đầu Tô Lạc đó nhắc bài?” Thất công tử nhìn bằng nửa con mắt, nhướng mày mà cười, rồi nhìn về phía Lý Dao Dao.

“Ta nhìn thấy rất rõ! Ta dám lấy mạng của ta ra thề! Nếu như ta nói dối nửa câu, nguyện bị sét đáng chết!” Lý Dao Dao không ngại mà thế độc. 

Nàng thật sự muốn đánh cược một phen.

Nếu như nàng đã bị mất một cánh tay rồi, thì không lẽ nào Tô Lạc lại là ngoại lệ được.

Thất công tử lãnh đạm nói: “Vậy ngươi nói, nha đầu đó nhắc bài thế nào? Lại sao người bên cạnh không nhìn thấy?” 


“Đúng rồi, chúng ta cũng không nhìn thấy!” Tử Nghiên lớn tiếng nói lại.

Lạc Điệp Y định lên tiếng, nhưng lại bị Lạc Hạo Thần ngăn lại, lắc đầu nhìn Lạc Điệp Y.

Vị Thất công tử này tuy rằng miệng luôn cười tỏ ra ôn hòa, nhưng không nghe thấy vừa rồi hắn gọi Tô Lạc là gì sao? Hắn rõ ràng là đang thiên vị. 

Cho nên, lúc đó Lạc Hạo Thần cũng nói một câu: “Chúng tôi cũng không nhìn thấy.”

Lý Dao Dao nghe vậy tức giận vô cùng!

Nàng hung hăng giận dữ trừng mắt nhìn Lạc Hạo Thần, đưa tay ra làm động tác vứt cầu: “Vừa rồi Tô Lạc làm như động tác như này! Như vậy không phải là vứt cầu qua thì là gì, lẽ nào như vậy vẫn còn không phải là nhắc bài thì là gì?” 

Lý Dao Dao dương dương tự đắc. Chứng cứ lần này rõ ràng như vây, Thất công tử cũng không thể tỏ ra sự thiên vị trước mặt công chúng được nữa.

Thất công tử cười híp mắt nhìn về phía Tô Lạc: “Có ngươi chỉ trách nói ngươi nhắc bài, vậy ngươi có gì để nói không?”


Giọng hắn ấm áp, nhẹ nhàng, ý tứ bất minh. 

“Ta phản đối! Ta phản đối lời phỉ báng và vu tội đó của Dao Trì Tiên Nữ!” Tô Lạc khua tay loạn lên tỏ rõ sự căm phẫn.

Thất công tử bị dáng vẻ khoa trương của Tô Lạc chọc có cười.

Trong lòng Lý Dao Dao càng tức giận hơn. 

Là một người làm chủ, Thất công tử làm sao có thể có thể thiên vị như vậy!

Trong lòng nàng muốn nói vài câu, nhưng lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng đó của Thất công tử, lại không dám nói nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.