Tà Vương Sửu Phi - Full

Chương 3: Hoàng Hậu


Bạn đang đọc Tà Vương Sửu Phi – Full – Chương 3: Hoàng Hậu

Editor: Luna Huang
“Công chúa tỷ tỷ! Ngươi cũng tới!”
Dáng tươi cười giả tạo trên mặt cực xấu trương đại, không khó từ trên mặt của vị công chúa vĩ đại kia nhìn ra, khuôn mặt tươi cười lúc này của nàng chắc là cực đoan xấu xí, hầng, thấy cái dạng này của công chúa, nàng cũng hiểu được thư thái, những người đó nhìn cái gì đều nông cạn như thế, cũng đáng khi bọn họ thấy nàng sẽ khó chịu như vậy…
“Đừng tỷ tỷ, tỷ tỷ mà gọi! Ác tâm! Ngươi nữ nhân thấp hèn này, đừng ở chỗ này giả bộ thục nữ với ta! Đừng có nghĩ có hoàng hậu phía sau làm chỗ dựa là tốt, lão bà kia, ngươi cho là còn có thể uy phong bao lâu? Ngươi cũng đắc ý không được bao lâu!”
Công chúa vẫn còn thao thao bất tuyệt, vốn đã trên mặt của ửng đỏ lúc này tràn đầy đắc ý, kỳ thực vị công chúa điện hạ này coi như là một đại mỹ nhân, da tuyết trắng lộ ra hồng nhuận, có thể thấy được bình thường tiến bổ không ít, còn có cặp mắt kia tuy rằng không lớn lại quyến rũ động lòng người thẳng tắp câu dẫn người, cái miệng nhỏ nhắn anh đào mềm mại ướt át…
Chỉ là túi da xinh đẹp như vậy lại là một tâm âm u, thật thay hoàng thượng lo lắng a! Một nữ nhi như vậy hẳn là để hắn không thể bớt lo đi?
“Lão bà trong miệng Công chúa là chỉ bổn cung sao?”

Giọng nữ tàn khốc mang theo uy nghiêm cùng kiên định bất khả xâm phạm, còn nói ra câu nói này Hoàng hậu nương nương đó là đang từ từ đi tới chỗ các nàng, vừa nói nàng nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng tự nhiên khinh bỉ, bất quá, lại cũng không có ý tứ đặc biệt muốn trách tội. . .
Kỳ thực, nguyên bản chính là chỗ ở là trước hoa viên Phượng Hi cung của Hoàng hậu nương nương, Địch Diên Diên mỗi lần tới cung, người thứ nhất muốn đi thỉnh an chính là Hoàng hậu nương nương. . .
Mà công chúa còn lại là nhìn thấy xung quanh không có gần người của hoàng hậu, mới nói như vậy, dù sao coi như là Vệ cung nữ thị vệ thông thường nghe được, cũng không to gan đi về phía hoàng hậu cáo trạng.
Mà cho dù Địch Diên Diên đem những thứ này nói với hoàng hậu, cũng không sao, không có bằng chứng, cho dù truyền tới trong tai hoàng thượng cũng sẽ không trách tội nàng cái này hòn ngọc quý trên tay này! Nên, nàng mới có thể to gan như vậy nói ra những lời này, chỉ là không có nghĩ đến, lúc này hoàng hậu lại đột nhiên từ trong cung đi tới!
Mà đứng ở góc độ của Địch Diên Diên, nàng là rõ ràng thấy hoàng hậu đi ra ngoài, cũng lựa chọn cho nàng đem những lời đại nghịch bất đạo nói xong, còn rõ ràng muốn xem trò vui. . .
“Thần nữ không dám, mẫu hậu có lẽ là nghe lầm. . .” Công chúa vốn cũng không phải là người thông minh gì, tự nhiên sẽ không vì mình vừa nói làm cái gì giải thoát, chỉ là, nếu là hoàng hậu thực sự muốn trách tội, sợ rằng nàng cũng sẽ không dễ chịu, dù sao mẫu phi của mình vẫn như cũ phong nhã hào hoa, nhưng cũng không bằng hoàng hậu được sủng ái!
“Phải không? Chỉ mong là ta thực sự nghe lầm. . . Bất quá, nếu Diên Diên tới, ta phải hảo hảo quan tâm, cũng không có gì rỗi để ý tới ngươi, ngươi hãy đi về trước đi. . .”
Hoàng hậu nhân từ, tự hiên sẽ không đem chuyện này làm lớn chuyện, dù sao công chúa này là nữ nhi hoàng thượng hiểu rõ nhất, nàng yêu phu tình thâm, cũng không nguyện thấy trượng phu vì nữ nhi này lo lắng.
Bất quá, nàng tự nhiên cũng sẽ không đối với Phượng Linh Sương có một thái độ tốt gì, dù sao nàng cũng là nhất quốc chi mẫu, bị công chúa Phượng quốc nhục mạ như vậy cũng đúng là không thích hợp, nàng là chuyện nhỏ, truyền đi quả thực là làm nhục quốc thể, làm trò cười cho người, đến hoàng thượng cũng sẽ rơi vào bất thiện giáo dục nữ nhân chi danh, cho nên nàng cũng muốn hảo tâm nhắc nhở một chút. . .
“Diên Diên, vào đi. . .” Hoàng hậu không còn có nhìn Phượng Linh Sương một dạng, trực tiếp hướng Địch Diên Diên nâng tay, ý bảo Địch Diên Diên đi vào. . .
“Vâng, di nương. . .” Mà Địch Diên Diên cũng chỉ là mặt không thay đổi nắm tay của hoàng hậu, hướng Phượng Hi cung đi đến. . .
Hai người này Phượng Linh Sương khinh thường nhất cư nhiên đối với nàng đùa giỡn loại sắc mặt này, mà hoàng hậu vừa nói câu kia quả thực chính là chút mặt mũi cũng không có lưu cho nàng, thị vệ cung nữ chung quanh đều nghe thấy được, nàng liền cảm giác thật mất mặt. . .

Trong mắt cấp tốc xẹt qua ngoan tuyệt ý, cho dù là hoàng hậu thì thế nào, chỉ cần kế hoạch của mẫu phi thành công, lão bà đáng chết này chờ chết đi, đến lúc đó mới chậm rãi dằn vặt Địch Diên Diên nhân xấu xí kia cũng không trễ, nghĩ tới đây nàng dữ tợn nhìn phương hướng hai người ly khai, sau đó chậm rãi nuốt xuống khẩu khí kia, cuối cùng trên mặt mình bình phục tất cả biểu tình, như không có chuyện gì xảy ra ly khai. . .
. . .
“Diên Diên, công chúa lại khi dễ ngươi, ngươi thế nào không phản kháng!”
Ngồi ở trong Phượng Hi cung ung dung hoa lệ, hoàng hậu nhẹ nhàng xoa tay nhỏ bé của Địch Diên Diên để ở trên bàn, kỳ thực Địch Diên Diên ở nhà không ai khi dễ nàng, cũng căn bản không cần lao động chân tay, nên tay rất mềm mại, chỉ là, nàng vẫn là nhìn thoáng qua một tầng sắc trên bàn tay kia, phối hợp màu da trên mặt. . .
(Luna: Hoàng hậu đoán được gì chẳng?)
Hoàng hậu là một nữ nhân dáng dấp dịu dàng hiền thục, tuy rằng gương mặt không phải là tuyệt mỹ, thế nhưng da được bảo dưỡng tốt, qua tuổi bốn mươi vẫn như cũ như ba mươi, trên mặt của không có một nếp nhăn, chỉ có vị đạo thành thục của năm tháng dời thiên lưu lại, hơn nữa, không biết tại sao mỗi khi nhìn hoàng hậu cười quay nàng hỏi han ân cần, Địch Diên Diên cũng luôn luôn cảm thấy rất uất ức. . .
“Diên Diên, di nương biết ngươi thiện lương, thế nhưng như ngươi vậy bị người khi dễ cũng không có chút phản kháng chỉ làm những người đó làm tầm trọng thêm!”
Thấy Địch Diên Diên không lên tiếng, hoàng hậu càng sốt ruột, tính nết của hài tử kia chính là như vậy, không muốn tranh chấp, nhưng, như vậy không có nghĩa là những người không có giáo dục này sẽ buông tha nàng!

“Di nương, ngươi biết, đối với người như công chúa vậy, ta nói nhiều một câu cũng ngại phiền!”
Nàng không phải là nhu nhược, mà là chẳng thèm cùng những người đó tranh cao thấp, nếu là nàng cố tình muốn tranh, nàng vì sao còn phải mang mặt nạ!: ”
Kỳ thực, bí mật này, nàng cũng có xung động muốn nói cho hoàng hậu, chỉ là, những thứ này là dù sao vẫn là càng ít người biết càng tốt, sau khi hoàng hậu biết, nhất định sẽ có nhiều nghĩ cách hơn, tỷ như, hoàn thành nguyện vọng trong lòng đã nhiều năm, đem nàng hứa gả cho Tuyệt vương gia! Đến lúc đó, nàng cũng không biết nên từ chối thế nào. . .
“Quên đi, Diên Diên, không nói những thứ này, tháng sau sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, ngươi muốn tổ chức thế nào? Còn có, ngươi cũng mười tám tuổi, chuyện cưới gả cũng phải dự định thật tốt. . .”
—— đề lời nói ngoài ——
Tân văn a! Mọi người ủng hộ nhiều hơn! Thích muốn thu muốn thu a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.