Đọc truyện Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn! – Chương 85: Tòa Tháp Bí Ẩn
Trương Lục Thất dù bị thương vẫn hoạt ngôn như vậy.
Hắn ngồi cùng ngựa với Trương Tâm Luyến, thấy ánh mắt của Tâm Luyến cứ dõi theo ngựa của Dạ Nguyệt cô nương, hắn cũng đưa mắt nhìn theo thì thấy cảnh hay.
Cả hai anh em nhà này đều phải lòng hai cô nương ngồi cùng ngựa a…
Đáng tiếc là họ chỉ nhìn nhau!
” Đệ biết gì mà nói! Ta mới không…”
Gương mặt Trương Liêu Vũ đỏ lên một cách không báo trước khiến bộ dạng của hắn trông rất mắc cười.
Lúc vừa nhìn thấy vẻ đẹp nho nhã, điềm đạm, thanh nhã của nàng ta.
Hắn lại cứ dõi theo nhìn không rời mắt.
Vị cô nương này lại ngay mẫu người hắn thích a…
” Ồ “
Dạ Nguyệt đã nhìn thấy tất cả.
Trong đôi mắt lạnh như băng ấy có ý cười.
Ha…
Không ngờ kẻ như hắn cũng có bộ dàng này.
Trương Liêu Vũ nhìn Dạ Nguyệt mà người rũ rượi toàn thân.
Nát rồi!
Bị cô ta nhìn thấu rồi!
A…..
” Huynh trông rất thảm đấy, Trương Liêu Vũ!”- Thấy Dạ Nguyệt cô nương đã có ý trêu, Trương Tâm Luyến dại gì không góp vui.
Lúc trước hắn nắm được điểm yếu của ta, bây giờ có chuyện hay rồi!
” Tâm Luyến, đệ!”
Ngươi vì nữ nhân mà bán đứng anh em!
Đời còn dài, ngươi chờ đấy!
Đường vẫn còn dài nhưng mấy ai bận tâm.
Họ vẫn rôm rả tiếng cười đùa.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, khung cảnh thật êm đềm.
Các chú chim bắt đầu hót lên bản ca bình minh, như khơi dậy niềm cảm hứng từ sâu trong tận đáy lòng người.
Mặt trời đã hé lộ những tia nắng sáng ấm áp để đón chào một ngày mới với những cảm xúc mới, chân thật và dễ chịu…
Thịch
Cảm giác này là gì…
Tim Vương Dạ Nguyệt khẽ chậm một nhịp.
Nàng ta nhìn lướt qua ngọn tháp cao lớn đằng kia.
Một ngọn tháp hùng vĩ, được xây dựng theo phong cách cổ.
Bề ngoài trông hơi mục nát nhưng nó vẫn đứng vững.
Nơi này xây dựng từ lâu rồi..?
Nó khiến cả dòng máu trong cơ thể ta sôi sục hẳn lên…
Ở một nơi hoang vắng, không mấy người ở, thậm chí lại hay xuất hiện lâm tặc, lại xuất hiện một tòa tháp không rõ nguồn gốc, thật đáng nghi a…
” Dạ Nguyệt cô nương đang nhìn gì vậy?”
” Ta không…”
Nhã Tịnh cũng đưa mắt theo hướng của Dạ Nguyệt nhưng nàng ta lại không thấy gì ngoài một mảng trời xanh rộng lớn.
” Ở phía đó có gì sao?”- Trương Tâm Luyến cũng nhìn theo, nhưng hắn cũng chẳng khác gì Nhã Tịnh.
Chuyện này…
Là sao chứ?
Bọn họ không nhìn thấy tòa tháp đằng đó?