Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 20: Ta Không Muốn Bàn Tay Đấy Lại Nhuốm Máu


Đọc truyện Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn! – Chương 20: Ta Không Muốn Bàn Tay Đấy Lại Nhuốm Máu


Ta không muốn bàn tay đó lại nhuốm máu
Mặc Ảnh chậm rãi rời đi

“Kình Phong tướng quân, hai vị các hạ đó lúc nãy đã cứu thái hậu đấy ạ! Nghe bảo thân thủ nhanh nhẹn, rat ay chớp nhoáng khiến tên thích khách bị hạ ngay lập tức”
Kình Phong đang trên đường trở về cung nghỉ ngơi sau vài tháng đống đô ở ngoài, dù mệt nhọc nhưng nghe thấy thế, hắn phấn chấn lên hẳn.

Tướng quân mặc bộ giáp sắt màu bạc, uy phong lẫy lừng, bước nhanh chân đến chỗ Vương Dạ Nguyệt
“Tại hạ là Kình Phong tướng quân.

Vị đây chắc là Mặc Ảnh quân sư, lừng lẫy một thời cùng với Dạ Nguyệt cô nương”
“Nghe danh hai vị, ta thật có chút ngưỡng mộ.

Hi vọng được thỉnh giáo”
Dạ Nguyệt âm thầm quan sát Kình Phong.

Dáng người hiên ngang, buất khuất, ngạo thế thiên hạ, lỗi lạc khiến kẻ địch khiếp sợ.

Gương mặt có chút dữ tợn, dày dặn sương gió.

Thân hình cuồng cuộn cơ bắp, bước chân vững trãi.

Như lời của Lí Diệu thái hậu.

Người này không thể xem thường được
“Nếu ngài đã nói vậy thì chúng tôi cũng không từ chối.”-Mặc Ảnh bình thãn bước đến
Kình Phong nghe xong liền hài lòng, mời Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh đến lôi đài.

Trận tỉ thí này vừa được hay tin, quan triều trong thành liền kéo ra xem, Lí Diệu thái hậu, hai tên quan thần lúc nãy và vua Huyền Chi Tử đều đứng từ các cung khác quan sát.

Chú ý nhất là tiểu cô nương Vương Dạ Nguyệt.

Dáng người tuy hơi nhỏ nhắn nhưng bóng lưng vô cùng lãnh khốc, vô tình.

Vua Huyền Chi Tử khi thấy huynh đệ năm xưa của mình đứng trên võ đài, hắn cũng cao hứng muốn xem năng lực dị thân mà người trong thành đồn là gì.
“Cuộc tỉ thí…bắt đầu!”
Hai đánh một thế này không phải là quân tử gì.

Mặc Ảnh ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt lui về phía sau, để hắn đấu trước.

Quan lại và tướng quân đều lấy làm ngạc nhiên.

Đúng là tác phong của Mặc Ảnh đại nhân!
Công bằng, anh minh!
“Mặc Ảnh các hạ, đã thế ta không khách sáo!”
Kình Phong tướng quân dùng chân không, một quyền xuống đất, khiến mảnh đất nứt ra, bay lên không trung.


Hắn dùng lực mạnh, đá những tảng đá ấy bay thẳng đến vị trí của Mặc Ảnh.

Tảng đá ấy xếp chồng lên nhau, khói bụi mịt mù làm Vương Dạ Nguyệt khẽ nheo mắt lại.

“Ngài ấy…bị chon vùi trong đống đá ấy rồi sao?”
Ai nấy đều hốt hoảng, chỉ có Vương Dạ Nguyệt là cười lạnh trong lòng.
Bóng đen ấy vụt xuất hiện đằng sau lưng Kình Phong, hắn xoay nhanh người, kịp phản ứng mà nhảy ra phía sau.

Giữ khoảng cách an toàn.

“Thân thủ nhanh quá!”
“Đây là vị cao thủ nào vậy?”
Quan lớn trong triều nhìn Mặc Ảnh đầy bái phục, thì thầm to nhỏ, ai nấy đều xôn xao
Sư phụ của ta, đương nhiên không phải người tầm thường!
Kình Phong cảm nhận được năng lực bất phàm toát ra từ người Mặc Ảnh mà có chút kinh người.

Hắn cho rằng tốc độ và sức mạnh của tên này quá nguy hiểm.

Chỉ còn nước đánh trực diện.

Kình Phong vụt người, di chuyển nhanh như cắt, tung những cước đánh chí mạng vào Mặc Ảnh.
Sư phụ nàng là người lấy nhu đánh cương, càng gặp những kẻ dùng sức mạnh, sư phụ nàng như cá gặp nước!
Mặc Ảnh nhẹ nhàng lách đòn, dùng tay gạt ra, không đỡ trực diện.

Hắn tin chắc sức mạnh không phải là điểm mạnh của hắn.Động tác của Kình Phong tướng quân ngày càng nhanh, càng hiểm khốc hơn.

Quả là người có thực lực!
Đấm nào cũng ngay vị trí hiểm!
Nếu ta không kịp né tránh, chắc đã mất mạng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.