Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 17: Thiếu chút nữa đã phát hiện


Đọc truyện Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi – Chương 17: Thiếu chút nữa đã phát hiện

Hắn không dám động thủ với chủ nhân của Long Môn, đành phải trút hết tức giận lên người đám hắc y nhân kia. Trong nháy mắt, trận chiến kéo dài, tình hình càng ngày càng đẫm máu.

Mà khiến cho Quân Mặc Hiên ngạc nhiên chính là Dạ Hi, sở dĩ hắn giữ Hoa Hồ Điệp lại vì sợ Dạ Hi gặp chuyện không may, tuy chiêu thức võ công của nàng không tệ, ngày hôm qua còn tỏa sáng thật mạnh ở Tụ Hiền các, nhưng đó chỉ giới hạn ở đơn đả độc đấu.

Hắc y nhân thế này, hắn vẫn rất lo lắng cho an nguy của nàng.

Chỉ là để cho hắn không ngờ tới, nha đầu kia chẳng những không có không địch lại được, trái lại còn rất cường hãn, nhưng thủ đoạn giết người tàn nhẫn kia cho dù là người đã từng gặp qua mưa to gió lớn như Quân Mặc Hiên cũng lâm vào sợ hãi.

Chỉ thấy Dạ Hi cầm một sợi tơ còn nhỏ hơn sợi tóc, hắn biết, đây là thứ nàng dùng để giết chết lão giả áo xám kia. Mặc dù, trông cực kỳ mềm dẻo, lại có thể không phí chút sức nào mà xuyên thấu qua cơ thể người, nháy mắt đã cắt bỏ đầu của địch nhân.

Thế nhưng khi đối mặt với những thứ này, trong mắt Dạ Hi hiện lên tia thị huyết hưng phấn, khóe miệng dương lên nụ cười lạnh nhạt, làm cho Quân Mặc Hiên hiểu chuyện như vậy nhất định không phải là lần đầu tiên Dạ Hi trải qua.

Trước kia, rút cục là nàng đã trải qua những gì, mới có thân thủ như vậy, mới có thể giống như một cái cỗ máy giết người, lãnh huyết vô tình. Nghĩ vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên cảm thấy đau lòng.

Chấn kinh không chỉ có Quân Mặc Hiên, Hoa Hồ Điệp, xa xa một hắc y nhân nhìn một màn này lại càng mở to hai mắt, xem ra phủ tướng quân thật đúng là ngọa hổ tàng long.


Long Môn hắn cũng nghe nói qua, nhưng vẫn không biết nó thuộc loại lực lượng nào, nhìn ở ngoài mặt, Long Môn cùng lắm là một tổ chức tình báo khiêm tốn, nhưng hiện tại xem ra, dường như chuyện không phải như vậy.

Long Môn và phủ tướng quân cuối cùng là có quan hệ gì, đây là vấn đề rất đáng nghiên cứu, đột nhiên hắc y nhân phất tay ra hiệu với những người chung quanh.

Nháy mắt, lại thêm một đám hắc y nhân xông tới, đám hắc y nhân lần này rõ ràng không giống với đám ban đầu, nhưng mục đích của bọn họ đều giống nhau, chẳng qua một bên là Dạ Hi, một bên là môn chủ Long Môn thôi.

“Khốn kiếp, sao lại có nhiều tên hắc y nhân như vậy.” Hoa Hồ Điệp nhịn không được chửi thầm, hôm nay buôn bán so ra thiệt thòi lớn, không chỉ không chiếm được tiện nghi, lại còn rước một thân họa.

Lúc này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đã giết đỏ hết cả mắt, đâu để ý nhiều như vậy, chỉ cần có người đến gần bọn họ đều giết. Dạ Hi một chiêu một người, đồng dạng Quân Mặc Hiên cũng là một chiêu một người.

Dạ Hi là dùng tốc độ nội lực, chỉ có thể vào lúc trước khi địch nhân xuất thủ, phải giết chết địch nhân. Mà về phần Quân Mặc Hiên do có nội công thâm hậu, có thực lực này một chiêu giải quyết một người.

Thời gian dần dần trôi qua, hắc y nhân càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy người có võ công tương đối cao. Nhưng ba người Dạ Hi vẫn không thả lỏng chút nào.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Dạ Hi, nơi này còn có người, tên đầu lĩnh vẫn còn chưa xuất hiện.


Quả nhiên, không lâu sau, một hắc y nhân nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, mà hắc y nhân này so với những người trước đó, căn bản không cùng một đẳng cấp. Người này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

Vừa rồi khi quan sát trận chiến, hắc y nhân đã phát hiện Dạ Hi là người không có nội lực, tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng mà không có nội lực, hắc y nhân trái lại không sợ.

Bởi vậy, hắc y nhân liếc mắt ra hiệu với những người còn lại, chính mình công kích về phía Dạ Hi. Biết Dạ Hi không có nội lực, cho nên ngay từ đầu khi công kích hắc y nhân đã dùng mười phần nội lực.

Dạ Hi thầm kêu không ổn, đồng thời, cách đó không xa Quân Mặc Hiên tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Vì vậy vận nội lực, bức lui những người bên cạnh nhanh chóng chạy tới phía Dạ Hi bên này, thế nhưng vẫn chậm một bước.

Khi Dạ Hi nhận một chưởng của hắc y nhân, cùng lúc đó, một chưởng kia của Quân Mặc Hiên cũng rơi vào trên lưng tên hắc y nhân. Phải biết rằng Quân Mặc Hiên mà nổi giận thì dù mười phần nội lực cũng rất là hùng hậu.

Chưởng lực kia đánh vào trên người hắc y nhân giống như thả một quả bom, trực tiếp nổ tung hắc y nhân kia thành bọt thịt. Lúc này mọi người đều sợ ngây ra, bọn họ khi nào thì thấy qua cảnh tượng như vậy.

Mà mấy tên hắc y nhân may mắn còn sống kia không dám tiếp tục ở lại đây, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái, đã sớm mang theo đuôi đào tẩu hết rồi. Nếu như bọn họ ở lại, có thể đã thấy được một bí mật động trời, nhưng sự tình lại khéo như vậy, do bọn họ nhát gan, nên chân dung thật dưới lớp mặt nạ của Quân Mặc Hiên mới không bị người nhìn thấy.


Mà cả thân lẫn tâm của Quân Mặc Hiên đều đặt tại trên người Dạ Hi, đối với mấy người vừa đi căn bản cũng không để ý, hiển nhiên cũng không biết mặt nạ trên mặt hắn vì nội lực của hắn quá mạnh, mà bị vỡ thành những mảnh nhỏ.

Chỉ có Hoa Hồ Điệp sững sờ nhìn một màn này, xuất thần rồi.

“Hi nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Mặc Hiên rõ ràng lo lắng, đỡ lấy vai Dạ Hi, vận nội lực chuyển vào trong cơ thể nàng. Thời khắc này, trong lòng hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, cho dù ngay cả lúc trước mẫu thân rời khỏi, hắn cũng không có sợ hãi tới như vậy.

Dạ Hi bị nội lực hùng mạnh làm cho chấn động ngất đi, cho nên cũng không có nghe được lời kêu gào lo lắng của Quân Mặc Hiên.

May mắn Dạ Hi thông minh, vừa rồi tránh thoát được phần lớn sức lực của hắc y nhân, nếu không thì thân thể nhỏ này của nàng, không chết mới là lạ. Nhưng do quá lo lắng nên Quân Mặc Hiên căn bản không phát giác tới điểm ấy, một mặt chỉ lo truyền nội lực.

Sau khi ngây người trong chốc lát, Hoa Hồ Điệp phục hồi lại tinh thần thì thấy Quân Mặc Hiên liều chết truyền nội lực cho Dạ Hi. Vì vậy lập tức tiến lên ngăn cản.

“Long môn chủ, nếu ngươi còn tiếp tục làm như vậy, không chỉ chính ngươi gặp chuyện, nàng cũng sẽ bị nổ tung mạch máu mà chết.” Hoa Hồ Điệp lên tiếng nhắc nhở, dù nói thế nào thì hắn cũng là người nhà làm quan y, vẫn biết được một chút y thuật.

Biết Hoa Hồ Điệp là ai, Quân Mặc Hiên dừng động tác trong tay, để Hoa Hồ Điệp tiến lên kiểm tra cho Dạ Hi.


“Yên tâm đi, nàng sẽ không chết, chỉ bị nội thương, tu dưỡng một tháng sẽ tốt.” Sau khi Hoa Hồ Điệp kiểm tra kỹ lưỡng, thấy Dạ Hi không có trở ngại gì, lập tức lấy ra một viên thuốc cho Dạ Hi ăn vào.

“Vậy vì sao nàng ấy còn chưa tỉnh lại?” Quân Mặc Hiên lo lắng hỏi.

“Ta nói Hiên vương gia, hẳn là ngươi không phải ngu thật đi, vừa rồi ngươi truyền cho nàng nội lực cường hãn như vậy không làm cho nàng ấy cháng váng quá mức ngất đi mới lạ đó.” Hoa Hồ Điệp tức giận nói.

Hiên vương? Quân Mặc Hiên theo bản năng sờ sờ mặt mình, quả nhiên mặt nạ không còn nữa.

“Hoa Hồ Điệp, từ giờ ngươi là người của Long Môn, chức vị là cận vệ của bổn vương, uhm, liền ở lại Hiên vương phủ đi.” Quân Mặc Hiên cân nhắc nhiều lần, mới quyết định làm như vậy. Hoa Hồ Điệp đã giúp hắn, hắn không nghĩ muốn diệt khẩu, chỉ có thể để hắn lại bên người.

Hoa Hồ Điệp cũng biết, hắn thấy thứ không nên thấy muốn không đếm xỉa tới là chuyện không có khả năng. Đối với quyết định của Quân Mặc Hiên, hắn cũng không có ý kiến gì.

Quân Mặc Hiên không giết hắn đã xem như nể mặt hắn, nếu như chính mình đào tẩu, hắn cũng tin tưởng lấy thế lực của Long Môn, hắn căn bản trốn không thoát. Trước kia khi hắn có gia tộc che chở, cũng không xác định có thể trốn được, huống chi hiện tại chỉ có một mình.

Ai, Hoa Hồ Điệp chỉ có thể cam chịu số phận thôi. Sau khi ý kiến đạt tới nhất trí, ba người nhanh chóng trở lại Hiên vương phủ.

Khi trở lại Hiên vương phủ, Quân Mặc Hiên lại trở thành vương gia ngu ngốc kia, có đôi khi Hoa Hồ Điệp thực sự nghĩ có phải Quân Mặc Hiên là người có tính cách phân liệt không, nếu không thì tại sao lúc lại như một khối băng lạnh, lúc thì là một tiểu bạch thỏ đáng yêu. Hai tính cách này khác nhau một trời một vực, nếu không phải có tính cách phân liệt thì làm sao Quân Mặc Hiên có thể thay đổi đúng lúc như vậy chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.