Đọc truyện Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền – Chương 120Tà Vương Phù Thượng Tháp Nông Nữ Hữu Điểm Điền – Thử Xem Xem
Tác giả: Vân Phi Mặc
“Cô nương, ngươi xác định?” Điếm tiểu nhị không khỏi hỏi nhiều một câu, hơn mười món ăn kia, cũng không phải là số lượng nhỏ, đến lúc đó đừng không đủ trả tiền.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng nhìn ra lo lắng của điếm tiểu nhị, từ tay áo móc ra một thỏi bạc đặt lên trên bàn.
Điếm tiểu nhị tức khắc minh bạch, nói một tiếng, “Cô nương, chờ một lát, thức ăn lập tức tới.”
Một lát sau, từng đạo tinh xảo thức ăn được bưng lên, Lâm Diệp Nhi không có động đũa, nhìn bàn tràn đầy đồ ăn, rất nhiều đều là món ăn thôn quê, thịt lợn rừng, thịt gà rừng, thịt hươu bào, thịt sói, tốt nhất hẳn là món chân gấu.
Vãi luyện, hoá ra đồ ăn đặc sắc của Túy Tiêu Lâu chính là món ăn thôn quê.
Lâm Diệp Nhi rất thú vị với món chân gấu cũng thịt sói kia, trước gắp một miếng thịt sói trong truyền thuyết kia, trong miệng tràn ra một vị….tanh nồng đậm, Lâm Diệp Nhi trực tiếp phun ra, liên tục lấy nước súc miệng.
Ta phi, thịt này có thể ăn sao!
Lâm Diệp Nhi lại gắp một miếng chân gấu, này thịt cứng quá!!
Lâm Diệp Nhi không nản chí, đem thức ăn trên bàn thử qua một lần, nhưng không làm người ta thất vọng, món thì không khử được hết mùi tanh, không thì là nấu quá chín hoặc quá sống, đến nỗi hương vị trừ bỏ vị cay thì cũng chỉ còn lại mặn.
o.o nàng không nên ôm kỳ vọng quá lớn.
Một bàn nguyên liệu ngon như vậy, đáng tiếc.
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lâm Diệp Nhi vẻ mặt tiếc hận nhìn một bàn món ăn thôn quê kia.
Điếm tiểu nhị nhìn thấy nàng chỉ động mấy chiếc đũa, trong đó hai miếng còn phun ra, “Cô nương, chẳng lẽ không hợp khẩu vị ngươi sao?”
Lâm Diệp Nhi nhíu lại mi, “Đây là món ăn sở trường của quý lầu hay sao.”
Ghét bỏ, biểu tình của nàng rõ ràng là mười phần ghét bỏ.
Tuy nói hiện tại đã qua bữa trưa, nhưng người ở trong đại sảnh dùng cơm không ít, tự nhiên có không ít người nghe được lời nói của nàng, một người trung niên nam nhân bên cạnh mở miệng nói: “Tiểu cô nương, đó đều là những nguyên liệu hiếm có khó tìm đó.”
Toàn bộ Vân Châu Thành, muốn nói món ăn thôn quê, nguyên liệu nấu ăn tốt nhất chắc chắn thuộc về Túy Tiêu Lâu, mặt khác hai nhà kia danh khí cũng lớn, một cái là dựa vào tổ tông tích lũy dưới danh khí cùng nhân khí, một cái là dựa vào bối cảnh phía sau cùng quy mô tửu lầu.
“Nguyên liệu nấu ăn thì đúng là rất ngn, đáng tiếc nấu đến bậc này, thật không dám khen tặng.” Lâm Diệp Nhi nói thẳng nói.
Lời vừa nói ra, người chung quanh lập tức đều đổ ánh mắt khác thường về phía nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi đã ăn qua thứ gì ngon, có thể so sánh với những món này.”
Lâm Diệp Nhi giống như là cùng người nói chuyện phiếm giống nhau, thanh thanh đạm đạm cười nói: “Ăn ngon thì ta đã ăn nhiều. Liền tỷ như: Dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, làm ra món ăn hương vị tuyệt hảo nhất.”
Nha đầu này hảo khí cũng thật lớn.
Thực khách chung quanh đều ném ánh mắt “Chém gió vừa thôi” nhìn nàng.
Lâm Diệp Nhi nhìn ánh mắt kia của mọi người, không có sinh khí, cười nói: “Ai nha, các ngươi thật đúng là không tin. Ta là có thể dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, nấu ra món ăn ngon nhất mà.”
Haha, lời này nếu là đặt ở hiện đại, da mặt nàng dù dày đến mấy cũng nói không nên lời, nhưng ở thời đại cổ xưa ngành đầu bếp còn chua phát triển, nàng vẫn rất có tin tưởng.
Động tĩnh ở đây, tự nhiên khiến cho chưởng quầy chú ý, lúc nãy nàng nói chuyện với tiểu nhị, hắn cũng đã chú ý tới. Chỉ là, vẫn luôn ở một bên lẳng lặng quan sát, thấy người này là cố ý tới nháo sự.
Hiện tại sự tình đã tới tình trạng này, làm quản sự tửu lầu, tự nhiên phải ra mặt.
Uông chưởng quầy đi lên trước, “Vị cô nương này, cô nương liệu có thể làm ra được món ăn tuyệt hảo từ những nguyên liệu đơn giản nhất sao.”
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu.
“Ai nha, nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp để nàng động thủ cho chúng ta thử xem sao.” Có thực khách kêu la.