Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 166: Hoàng gia học viện hội ngộ trà gia thiếu gia


Đọc truyện Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp – Chương 166: Hoàng gia học viện hội ngộ trà gia thiếu gia

Xà Ngọc Ngưng trừng mắt Tuyết Ẩn, đều là do tiện nha đầu này khiến nàng nói như vậy. Hừ, xem nàng một hồi nàng ta mất mặt thế nào.

“Trà gia thiếu gia đến đây.”

Bỗng nhiên, không biết ai bỗng nhiên hô một tiếng, đám người bắt đầu vốn đang tụ tập một chỗ bỗng chốc tách ra.

Tuyết Ẩn hạ mắt, trà gia thiếu gia, chính là Trà Bá Trọng đi.

Trà gia trực hệ, chỉ có một con trai độc nhất, đó là Trà Bá Trọng. Bởi vậy đặc biệt được sủng ái, nhưng cũng không vì cưng chiều, mà tỏ ra kiêu ngạo, đặc biệt lễ độ đối xử với mọi người.

Ngay sau đó, Trà Bá Trọng một đầu tóc màu trà xuất hiện trong mắt mọi người.

“Nam tử hảo ôn nhu a.”

“So với nhị hoàng tử còn tuấn mỹ hơn.”

“Quả nhiên giống như lời đồn, là mỹ nam tử tuyệt sắc.”


Trà Bá Trọng một thân quần áo bạch y, mái tóc dài màu trà cũng không có buộc lên, trời xinh còn hơi xoăn, con ngươi màu trà đầy nhu hòa.

Cho dù là Xà Ngọc Kỷ cùng Xà Ngọc Ngưng đều đã có người trong lòng, nhưng thời điểm nhìn thấy Trà Bá Trọng, hô hấp cứng lại, nhìn có chút ngây dại .

“Tuyết Ẩn, ngươi nhìn, hắn lớn lên thật đẹp mắt.” Manh Tử Hề thấy Trà Bá Trọng, lập tức liền quên tâm tình không tốt ngày hôm qua.

Thời điểm Manh Tử Hề đang nhìn Trà Bá Trọng, khiến nàng nhất thời cảm thấy tự ti. Nam tử này lớn lên ôn nhu như vậy, yêu mị, khiến nàng thân là nữ nhân làm sao bây giờ a.

“Muội muội, nha hoàn của ngươi như thế nào không biết nặng nhẹ như vậy? Còn nói lời nói lỗ mãng như vậy, thật sự làm cho người ta…” Xà Ngọc Ngưng một bộ nha hoàn nhà ngươi xuân tâm dập dờn, không có hổ thẹn nhìn chằm chằm nam tử khác, có chủ như vậy nên mới có bộ dạng như thế

“Thật sự là làm cho người ta như thế nào?” Tuyết Ẩn giống như không có nghe lời nói Xà Ngọc Ngưng, truy vấn nói.

“Thật sự là khiến ta thân là nữ nhân cảm thấy thật hổ thẹn. Thân là nữ hài tử, thế nhưng nhìn chằm chằm nam tử khác như vậy, thật lỗ mãng. Nếu là tư xuân , không bằng liền gả ra ngoài đi.” Xà Ngọc Ngưng một lòng một dạ muốn trị Tuyết Ẩn, tự nhiên là ước gì nói lời khó nghe càng nhiều càng tốt.

“Nga, như vậy a, bất quá ta cảm thấy mọi người đều thích cái đẹp, đối với đồ vật đẹp, luôn cảm thấy kinh diễm mà xem nhiều một chút.”


Tuyết Ẩn cười nhìn đám tiểu thư xung quanh, sau đó hỏi

“Không biết các vị tiểu thư cảm thấy Tuyết Ẩn cùng đường tỷ ai nói đúng?”

“Tự nhiên là Tuyết Ẩn tiểu thư .”

“Chính là, bản thân tâm tư ác độc, mới có ý nghĩ như vậy đi.”

“Ai, đây là đường tỷ máu mủ sao, thế nhưng muốn quăng mặt mũi của đường muội nhà mình như vậy.”

Vài vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp đều lên tiếng, nói Xà Ngọc Ngưng không phải.

Tuy rằng các nàng đều có tâm tư gả cho nam nhân ôn nhu như vậy, nhưng các nàng sẽ không thừa nhận. Mà Xà Ngọc Ngưng dám so các nàng với một nha hoàn hạ tiện, điều này không thể tha thứ.

Càng không thể tha thứ là nói các nàng lỗ mãng, bởi vậy càng thêm không thể tha thứ.

“Ta… Ta không có ý nói các ngươi.” Xà Ngọc Ngưng thấy không khí không đúng, vội vàng giải thích nói.

Động tĩnh bên này, Trà Bá Trọng tự nhiên chú ý tới , hướng Tuyết Ẩn bên này nhìn một chút, vừa vặn nhìn sườn mặt xinh đẹp ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ thập phần đẹp mắt. Giờ phút này khóe miệng của nàng có độ cong đẹp mắt, làm cho hắn tâm không khỏi động.

“Xà Ngọc Ngưng, ngươi vừa rồi có ý gì.” Một đạo thanh âm kiêu ngạo chất vấn vang lên, khiến mọi người cũng tự động nhường ra một lối nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.