Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu

Chương 27: Lễ Nhẹ Tình Ý Nặng !


Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu: Chương 27: Lễ Nhẹ Tình Ý Nặng !


“Phong Thất Dạ? Lúc này vẫn ở phía sau ta là ngươi?”
Nửa hướng, Lãnh Nguyệt trầm tư một lát, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ xâu chuỗi lại, lập tức hơi có chút kinh ngạc hỏi Phong Thất Dạ.
“Gia, thuộc hạ đi ra ngoài trước!”
Mạn Dao thấy không khí hai người trong lúc đó khôn hiểu, ánh mắt vòng vo chuyển, liền ung dung lộ vẻ cười nhẹ hướng phòng ngoài. Phong thất Dạ đối với một lời không ngừng này, con ngươi đen như diệu thạch không hề chớp mắt nhìn Lãnh Nguyệt, thanh âm thấm lạnh như sương: ” Nói, ai phái ngươi tới ! “
Tiếng nói Phong Thất Dạ trầm thấp cùng gương mặt âm trầm, ở trong phòng trong tầm mắt vốn là không tính sáng sủa, có chút là cho người ta sợ hãi nhìn Hạ Lan Lãnh Nguyệt mở miệng.

Lãnh Nguyệt vắt ống tay áo ướt đẫm, con mắt sáng như sao, nghe tiếng liền nghiêng nhìn Phong Thất Dạ, giễu cợt nói: ” Trí nhớ ngươi không tốt sao ! Hoàng hậu hạ chỉ tứ hôn, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới ? “
Không quen nhìn vẻ mặt Phong Thất Dạ hung ác, Lãnh Nguyệt cũng mảy may không sợ, chuyện tới mức này, nàng còn không bằng làm rõ nói cho hắn, tà vương phủ này nàng không muốn.
” Tại sao đến xuân hoa điện ? ” Mâu quang Phong Thất Dạ nhìn Lãnh Nguyệt, mà nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn toàn bộ nhìn ở trong mắt.
Bời vì trên người Lãnh Nguyệt quần áo ẩm ướt có chút co ro, mà nghe vậy liền bực mình trả lời: ” Ta chán ghét nơi này, ta muốn ra phủ được chưa?”
Tiếng Lãnh Nguyệt làm cho Phong Thất Dạ bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt càng thất thường, khóe môi tà tứ nâng lên : ” Ngươi muốn xuất phủ ? Bổn vương đã nói, vào được cũng đừng nghĩ ra được ! “
“Phong Thất Dạ, ngươi không phải là quá kiêu căng kiêu ngạo chứ! Ngươi cho rằng ngươi là tà vương, mọi người đều phải đối với ngươi khúm núm? Cuộc hôn nhân này, cho tới bây giờ cũng không phải ý nguyện của ta, ta trái lại tình nguyện đem thân phận này tặng cho những cơ thiếp ở hậu viện của ngươi! Ta biết ngươi đối với hôn sự này cũng không coi trọng, không bằng ngươi suy nghĩ một chút, để ta rời đi, chúng ta đường ai nấy vè!”
Tới lúc này rồi, cơn tức Lãnh Nguyệt vẫn luôn kiềm nén rốt cuộc cũng tự do phóng ra. Từ khi nàng xuyên qua cho đến bây giờ, chuyện tình gặp phải toàn bộ đều thoát khỏi lòng bà tay, nàng bỗng dưng vô cớ bị người nâng vào vương phủ, lại tự dưng bị nữ nhân của hắn hãm hại, dựa vào cái gì !
” Ha ha ha ! Hạ Lan Lãnh Nguyệt, đừng nói vớ vẩn ! Hạ Lan Tuyệt sợ là chỉ mong sao ngươi ở vương phủ cư trú ! Ngươi cho rằng những lời ngươi nói bổn vương sẽ tin ? Nói, ngươi vì sao đến Xuân Hoa điện ? “
Phong Thất Dạ một trận âm lãnh cười to, hai tròng mắt hiện lên ngoan lệ, mà thời điểm tiếng nói hạ xuống, cả người hắn như mây lơ lửng, trong nháy mắt liền chợt hiện tới trước mặt Lãnh NGuyệt, bàn tay lạnh lẽo, cũng trong nhát mắt bóp ở cổ mảnh khảnh Lãnh Nguyệt!
Lãnh Nguyệt lại bị kìm hãm, cảm giác được hắn dùng sức, mà lúc này đây hai người cùng nhìn nhau gần gũi, nàng xem ra hắn đích thực tàn nhẫn xuống tay.

Lão hổ không phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh!
Lãnh Nguyệt giận nhìn Phong Thất Dạ nổi điên, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, răng kẽo kẹt nghiến chặt, trên cổ truyền đến khó chịu càng làm cơn tức nàng trầm trọng hơn.
Nhưng rất nhanh, thần sắc Lãnh Nguyệt cứng lại, bống nhiên ánh mắt nhiễm thống khổ, hai mắt lại nổi lên một tầng sương mù, môi anh đào nhẹ mân, điềm đạm đáng yêu nhìn Phong Thất Dạ, bộ dáng mở miệng miễn bàn mê hoặc người.
Liền ngay cả toàn bộ thân mình hơi hướng về dựa sát Phong Thất Dạ, đáy mắt ánh nước càng sâu.
“Vương gia — —“
Phong Thất Dạ nheo mắt nhíu mày nhìn biến hóa lãnh Nguyệt, nhất là nàng kêu một tiếng kia, làm cho cả người Phong Thất Dạ tê tê khó chịu. Đang nghĩ tới từ giữa biểu tình của nàng tìm được một chút sơ hở — —–
“Bộp —–“

Lãnh Nguyệt thừa dịp Phong thất Dạ nghi hoặc, nắm tay ngưng tụ khí lực toàn thân kia, không lưu tình chút nào liền đánh ở chỗ khóe mắt hắn, dưới chân đùi phải uốn gối nâng lên, thẳng chỗ chí mạng của hắn mà đá.
Bị đánh một quyền Phong Thất Dạ nhát mắt hoàn hồn, khi phát hiện động tĩnh dưới thân thì cả người đề phòng lui về phía sau, mà Lãnh Nguyệt cũng bởi vậy thoát khỏi tay hắn.
Lãnh Nguyệt đứng cách hai bước, Phong Thất Dạ nhìn thấy vẻ mặt nàng đắc ý nhướn mày, trong lòng một hơi ác khí không thể đi lên sượng mặt, vô cùng nghẹn khuất.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên bởi vì thất thành chịu một đánh. Nếu mới vừa rồi hết thảy bị người có ý chí nhìn lại, chỉ sợ hắn không biết đã chết mấy lần.
“Lễ nhẹ tình ý nặng, không cần cảm tạ ! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.