Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 72: Thiãªn Hồ ¥u Thãº


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 72: Thiãªn Hồ ¥u Thãº


Bao Cốc ngẩng đầu nhìn Hộ Sơn bà bà, hỏi:
“Bà bà, ngài có thể giúp ta sao?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“NgÆ°Æ¡i nhập Linh Vân Phong cÅ©ng có một đoạn thời gian, trải qua nhiều chuyện nhÆ° vậy, lão thân đối với ngÆ°Æ¡i cÅ©ng xem nhÆ° có chút hiểu biết.

Nếu ngÆ°Æ¡i có thể đáp ứng lão thân hai yêu cầu, lão thân nguyện ý giúp ngÆ°Æ¡i.”
Bao Cốc nói:
“Ngài nói.”
“Đối xá»­ tá»­ tế với yêu bộc của ngÆ°Æ¡i.”
Bao Cốc gật đầu, cười nói:
“Ta sẽ xem họ nhÆ° đồng môn.”
Hộ SÆ¡n bà bà lắc đầu, nói: “Không, làm yêu bộc thì phải tuân hiệu lệnh của ngÆ°Æ¡i mà hành sá»±, ta chỉ muốn ngÆ°Æ¡i đối xá»­ bọn họ tá»­ tế, đừng dễ dàng đẩy bọn họ vào chỗ chết, đừng lúc luyện khí luyện đan thiếu nguyên liệu thì giết yêu bộc của mình lấy nguyên liệu, nếu bọn họ có lúc phạm sai lầm, hãy cho bọn họ một cÆ¡ hội sữa đổi.”
Bao Cốc thấy trong mắt Hộ Sơn bà bà mơ hồ có nước mắt, nói vậy đã có rất nhiều yêu bộc đều gặp cảnh ngộ này, mơ hồ Hộ Sơn bà bà cũng đã tự mình trải qua.

Bao Cốc gật đầu, đáp:
“Ta đáp ứng ngÆ°Æ¡i.”
Hộ Sơn bà bà đáp:
“Chuyện này phải viết lên khế ước huyết thệ, nếu ngÆ°Æ¡i vi phạm, huyết thệ sẽ mất đi hiệu lá»±c.”
Bao Cốc gật đầu, nói:
“Được! Vậy yêu cầu thứ hai là gì?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Kết huyết thệ khế ước, ngÆ°Æ¡i chết, yêu bộc của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ chết đi.

Nếu ngươi gặp nạn, yêu bộc dĩ nhiên liều mạng cứu giúp.

Nếu một ngày nào đó ngÆ°Æ¡i thọ nguyên sắp tận, vẫn xin…để cho yêu bộc của ngÆ°Æ¡i một con đường sống, giống nhÆ° lão thân vậy, dùng khế ước dung vào một mảnh sÆ¡n lÄ©nh vÄ©nh viễn giam cầm cÅ©ng tốt.

NhÆ°ng đừng bắt bọn họ phải chôn cùng với ngÆ°Æ¡i.”
Bao Cốc đứng sững sờ tại chỗ, nàng kinh sợ dò hỏi:
“Bi thảm nhÆ° vậy…!vì sao còn muốn cùng tu tiên giả kết huyết thệ?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Thế gian nÆ¡i nÆ¡i đều là tu tiên giả, phàm là chỗ có yêu thường lui tới, tất có người của tu tiên giới đi giết yêu.

Cho dù trốn vào thâm sơn cùng cốc, cũng trốn không thoát tu tiên giả tìm kiếm tài nguyên săn lùn giết chóc.

Trở thành yêu bộc, mặc dù bị người điều khiển, nhưng cũng là một con đường sống.

Mệnh tốt như lão bộc đây, chủ nhân trước khi chết giam lão bộc trong Linh Vân Phong, coi như là cho lão thân một nơi cư trú, đệ tử Linh Vân Phong đối với lão thân lại hữu lễ, các phong khác cũng cố kỵ môn quy không dám tìm lão thân gây chuyện, lão thân trong phiến sơn lâm này ngược lại sống rất tiêu dao.

Dá»±a vào môn quy còn có thể có một ít tài nguyên tu tiên, nếu tÆ°Æ¡ng lai có cÆ¡ hội tu thành tiên thể thì yêu tu tiên liền được tá»± do, cÅ©ng không cần ngày ngày lo sợ sẽ đánh mất tính mạng, bị người ta lột da rút xÆ°Æ¡ng đi luyện pháp khí.”
Bao Cốc động dung hô một tiếng:
“Bà bà!” Làm yêu thật thê thảm.

Hộ Sơn bà bà nhìn Bao Cốc:
“Bao Cốc, ngÆ°Æ¡i có thể đáp ứng lão thân hai yêu cầu này không?”
Bao Cốc gật đầu, nói:

“Ta đáp ứng ngÆ°Æ¡i.

Hai yêu cầu ta đều đáp ứng ngÆ°Æ¡i.”
Hộ Sơn bà bà gật đầu đáp:
“Lão thân tin tưởng ngÆ°Æ¡i.” Nàng gọi một tiếng:
“Linh Nhi, ra đi!”
Bao Cốc nghe được Hộ Sơn bà bà gọi to một tiếng thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức nhìn quanh bốn phía, sau đó liền thấy cách đó không xa trong một bụi cây cư nhiên chui ra một con tiểu hồ ly toàn thân trắng tuyết, con tiểu hồ ly này vẫn chưa trưởng thành, không khác gì tiểu cẩu.

Tiểu bạch hồ từ bụi cây chui ra liền thẳng đến phía sau Hộ SÆ¡n bà bÃ.

Nàng cả kinh mở lớn miệng nhìn con hồ ly này, lại nhìn Hộ Sơn bà bà, hỏi:
“Đây là Linh Nhi?” Hồ ly? Hồ yêu sao? Một con hồ yêu nhỏ nhÆ° vậy? Hộ SÆ¡n bà bà, vừa mới nói muốn thu yêu bộc ngÆ°Æ¡i liền gọi ra một con nhÆ° thế này sao?
Hộ Sơn bà bà nói:
“Nàng mới sinh ra đã được ta thu dưỡng, hôm nay tu vi đã sÆ¡ kết nội đan.

Ta nghe nói ngÆ°Æ¡i muốn đi Thái Cổ di tích, có thể mang nàng cùng đi?” Thấy Bao Cốc nhìn chăm chăm bạch hồ, miệng mở ná»­a ngày cÅ©ng không khép lại, hỏi:
“NgÆ°Æ¡i ngại nó đạo hạnh thấp chăng?”
Trong lòng Bao Cốc nhất thời đổ lệ.

Ta không chỉ ngại nó đạo hạnh thấp? Ta còn ngại nó nhỏ! Việc này sao lại không giống với ý nghĩ thu cường đại yêu thú của nàng a? Trong rừng nhiều mãnh thú đã chạy đi đâu hết rồi? Sài lang hổ báo Lúc trước vây săn ta chạy đi đâu rồi?
Hộ Sơn bà bà nói:
“Nếu dùng tu vi để tính toán, nàng tÆ°Æ¡ng đương với Trúc CÆ¡ sÆ¡ kỳ, so với ngÆ°Æ¡i cao hÆ¡n một chút.”
Bao Cốc khép cái miệng, trái lương tâm mà tán thưởng một câu:
“Nàng thật xinh đẹp!” Thật muốn thổ huyết a! Dẫn một con hổ yêu, lang yêu đi ra ngoài uy phong biết bao nhiêu? Tiểu bạch hồ ly, đẹp thì có đẹp, nhÆ°ng nhỏ bé nhÆ° vậy, dù cho tÆ° chất tốt, cho dù tu luyện đến cảnh giới cao thì có tác dụng gì? Một cước là có thể đá bay đi!
Hộ Sơn bà bà hỏi:
“Vậy hiện tại kết huyết thệ được không?”
Bao Cốc thẳng lưng khó khăn gật đầu.

Bạch hồ ly thì bạch hồ ly đi, ít nhất cũng xinh đẹp.

Nàng hỏi:
“Nó có thể nói sao?”
Hộ Sơn bà bà hỏi:
“Phải đợi tu luyện đến tÆ°Æ¡ng đương với Kim Đan kỳ mới có thể nói.

Bất quá sau khi kết huyết thệ, ngÆ°Æ¡i liền có thể dùng thần niệm cùng nó câu thông.”
Bao Cốc thầm rơi lệ, yên lặng nghẹn cứng.

Đa Bảo Linh Hầu ngồi trên vai Bao Cốc nghiêng đầu vẻ mặt ghét bỏ nhìn con bạch hồ ly.

Hộ Sơn bà bà dường như sợ Bao Cốc đổi ý, vô cùng nhanh chóng giúp Bao Cốc cùng bạch hồ ly kết huyết thệ, sau đó đưa khế ước cho Bao Cốc:
“Tấm lệnh bài này đã dung nhập một thần hồn bản mạng của nó, bên trong có không gian, ngÆ°Æ¡i có thể thu nạp Linh Nhi vào trong lệnh bài.

Lão thân biết tâm ý của ngÆ°Æ¡i, chắc chắn thay ngÆ°Æ¡i làm thỏa đáng.”
Bao Cốc nhận lấy lệnh bài huyết thệ, sau khi cùng Hộ Sơn bà bà nói lời từ biệt, dẫn bạch hồ ly trở về.

Trong lòng nàng thầm rÆ¡i lệ: Quyền chưởng môn sÆ° bá nhét cho nàng một Nam Y, Hộ SÆ¡n bà bà dùng danh nghÄ©a tặng yêu bộc lại nhét thêm một con bạch hồ ly để nàng mang đi Thái Cổ di tích…..Cho rằng nàng đây là đi ngoại thành dạo chÆ¡i sao.


Bạch hồ ly nhìn không chớp mắt theo sát phía sau Bao Cốc, Bao Cốc đi một bước nó đi một bước, nửa bước không kém.

Bao Cốc bỉu môi mới vừa bước vào trong phòng liền thấy sư tỷ cùng Tiểu sư thúc đang chờ nàng.

Nàng nói:
“Thu một yêu bộc tu vi tÆ°Æ¡ng đương với tu tiên giả Trúc CÆ¡ Kỳ.”
Ngọc Mật thổi phù một tiếng bật cười:
“Hộ SÆ¡n bà bà thật có khả năng a! Nhận của ngÆ°Æ¡i nhiều thứ nhÆ° vậy, cuối cùng kín đáo đưa cho ngÆ°Æ¡i một con bạch hồ ly.

Bao Cốc, chúc mừng a, thu được con yêu bộc đầu tiên, ngÆ°Æ¡i xem sÆ° tá»· ta đây còn không có.” Cười đến phá lệ đắc ý khi người gặp họa.

Tá»­ Vân Thù vốn cÅ©ng đang cười, lại quen tính phóng xuất thần niệm đi thăm dò nội tình bạch hồ ly, vừa nhìn liền cả kinh đứng lên, kêu lên: ”
Thiên hồ ấu thú!”
Nụ cười của Ngọc Mật biến mất, ngạc nhiên hô lên:
“Thiên hồ ấu thú? Làm sao có thể? Tuy rằng từng có nghe nói Linh Vân Phong chúng ta đã từng có thiên hồ lui tới, nhÆ°ng….nhiều năm nhÆ° vậy cÅ©ng không có thấy qua, thế nào có một con thiên hồ ấu thú? Không phải là nhìn lầm rồi chứ?”
Tử Vân Thù nói:
“NgÆ°Æ¡i xem giữa trán nó.

Bây giờ còn nhỏ, nên thiên nhãn giữa trán vẫn chÆ°a mở.”
Bao Cốc kinh ngạc nhìn Tử Vân Thù, hỏi:
“Thiên hồ – Cá»­u giai yêu thú sao? Thiên hồ ấu thú?”
Tử Vân Thù lần thứ hai kiểm tra qua con bạch hồ ly này, xác nhận không có lầm, nói:
“Xác thá»±c là vậy!” Nàng quay đầu nhìn Bao Cốc, hô lên:
“NgÆ°Æ¡i đúng là đạp phải phân chó? Đến chỗ nào đều có thể cho ngÆ°Æ¡i gặp phải thứ tốt!” Nàng lại nói:
“Linh Vân Phong ở đâu lại đến thiên hồ ấu thú a? Không được, ta phải đi hỏi Hộ SÆ¡n bà bà!”
Bao Cốc chụp bàn tay lên mặt mình, thiếu chút nữa gào khóc: Ta tu luyện cũng đã đủ gian nan rồi, tu luyện tiêu hao cũng đã đủ lớn, còn nhét một con Cửu giai yêu thú, làm sao nuôi a? Thế nào nuôi nổi a! Ta đây là tiêu một số tiền lớn từ chỗ Hộ Sơn bà bà cầm một củ khoai nóng a! Bao Cốc có thể nghĩ Hộ Sơn bà bà lúc này nhất định đang ôm túi trữ vật của nàng lăn trên giường cười ha ha.

Ngọc Mật nuốt nước bọt, tiến đến bên cạnh Bao Cốc, cười đến phá lệ thân thiết, vịn vai Bao Cốc, nói:
“Bao Cốc, sÆ° tá»· đối với ngÆ°Æ¡i không tệ chứ?”
Bao Cốc mím môi nhìn sư tỷ, nước mắt trong viền mắt còn kém lăn ra mà thôi.

Nàng gật đầu, nói:
“SÆ° tá»·, xin lỗi, hôm nay ta tranh cãi với ngÆ°Æ¡i là ta sai.”
Ngọc Mật cười nói:
“Ta cÅ©ng sẽ không tính toán với ngÆ°Æ¡i, sÆ° tá»· muội tranh cãi xong vẫn là sÆ° tá»· muội, có phải hay không?”
Bao Cốc cố sức hấp mũi, nói:
“SÆ° tá»·, có việc ngÆ°Æ¡i cứ việc nói thẳng.”
Ngọc Mật cười vỗ tay ba cái, nói:
“Tốt lắm, cho ta mượn nuôi thiên hồ ấu thú của ngÆ°Æ¡i.

NgÆ°Æ¡i có Đa Bảo Linh Hầu rồi, nuôi thiên hồ không quá thích hợp.”
Bao Cốc cả kinh kêu lên:
“NgÆ°Æ¡i muốn nuôi?” Đôi mắt đều trợn tròn, quả thá»±c mừng rỡ nha! Thật tốt quá, có người nguyện ý nhận củ khoai nóng này!

Đa Bảo Linh Hầu cũng vui mừng chi một tiếng, gật đầu như gà mổ thóc.

Bộ dạng hận không thể lập tức khiến Ngọc Mật dẫn bạch hồ ly đi.

Ngọc Mật gật đầu, vừa muốn mở miệng dụ dỗ một phen, nhưng còn chưa nói ra miệng, Bao Cốc đã lập tức không nói hai lời ôm lấy thiên hồ nhét vào trong lòng của nàng,sau đó đưa miếng huyết thệ lệnh bài cho nàng.

Bao Cốc nói:
“SÆ° tá»·, chuyện đó, ta còn nhiều việc, lại phải tu luyện, không có thời gian chiếu cố nó, phiền ngÆ°Æ¡i rồi.

Nga, nó có một cái tên là Linh Nhi.”
Thiên hồ rơi vào trong lòng Ngọc Mật trừng mắt nhìn Bao Cốc, vị chủ nhân vô trách nhiệm, sau đó trở mình trắng mắt liếc Bao Cốc.

Bao Cốc xem như không thấy, hoả tốc chạy vội tới ngoại viện ngửa đầu nhìn không trung nói:
“Tiểu sÆ° thúc thế nào còn không có trở về, không phải nói muốn đi Huyền Nguyệt Cổ Thành sao? Hôm nay trời cÅ©ng sắp tối rồi!”
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, lai nhìn thiên hồ trong lòng, nhất thời dở khóc dở cười.

Nàng hô lên:
“Người ta cầu còn không được cá»­u giai yêu thú, ngÆ°Æ¡i cÆ° nhiên….”
Bao Cốc đầu cũng không quay lại, chỉ làm như không nghe thấy.

Trong lòng nàng hừ hừ: “Cấp bậc càng cao nuôi càng hao tốn, Thiên hồ cùng ta kết huyết thệ, nó lại chạy không thoát, chờ ngÆ°Æ¡i nuôi lớn ta lại lấy về!”
=====
Tử Vân Thù tìm được Hộ Sơn bà bà, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
“Bà bà, con thiên hồ ấu thú đó từ đâu mà đến?”
Hộ Sơn bà bà nếu đã đem thiên hồ ấu thú cho Bao Cốc dẫn đi liền biết sẽ đưa tới Tử Vân Thù dò hỏi.

Nàng nói:
“Vân Thù tiên tá»­ đã nghe qua đồn đãi năm đó Linh Vân Phong có thiên hồ xuất hiện?”
Tử Vân Thù đáp:
“Vốn tưởng rằng là lời đồn đãi vô căn, hôm nay nhìn thấy thiên hồ ấu thú, nói vậy năm đó đã phát sinh chuyện gì đó không thể cho người biết đi?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Năm đó xác thá»±c có một con thiên hồ lẻn vào Linh Vân Phong, thá»±c lá»±c cao thâm, nàng con một chiêu bắt giữ lão thân.”
Tử Vân Thù biết đó nhất định là thiên hồ trưởng thành đạo hạnh cao thâm.

Nàng yên tĩnh chờ Hộ Sơn bà bà nói xong.

Hộ Sơn bà bà nói:
“Con thiên hồ kia xông vào di chỉ Linh Vân Phong, rồi lại trở ra.”
Tử Vân Thù càng thêm khiếp sợ, nàng hô lên:
“Nó dÄ© nhiên xông vào di chỉ Linh Vân Phong hÆ¡n nữa còn sống trở ra?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Đúng vậy, toàn vẹn trở ra.

Nó nói cho lão thân biết nó không còn nhiều thời gian, nghe nói Huyền Thiên Môn di chỉ Linh Vân Phong có kỳ bảo, đặc biệt đến điều tra, hôm nay đã tìm hiểu rõ ràng.

Sau đó, nó liền đem một con tiểu thiên hồ giao cho ta, bức ta chiếu cố nó.

Ta bị nàng ép kết huyết thệ của yêu tộc, nó lại nói rõ việc này cùng chức trách của lão thân không có xung đột, lão thân mới nghe theo phân phó của nó.”
Tử Vân Thù hỏi:
“Vậy con thiên hồ trưởng thành đó bảo ngÆ°Æ¡i làm gì?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Nó nói NgÅ© Hành Kiếm ở Linh Vân Phong đã phong ấn một con linh hầu, sau khi linh hầu giải trừ phong ấn sẽ đi tìm chủ.

Nó bảo ta chờ sau khi linh hầu giải được phân ấn thì tìm cách mang tiểu thiên hồ giao cho chủ nhân của linh hầu.


Lão thân lúc đó không rõ sự tình, hỏi nó, nó không chịu nói rõ, chỉ bắt ta làm theo.

Lúc ta đem tiểu thiên hồ giao cho chủ nhân của linh hầu đó cũng chính là lúc ta được giải huyết thệ.

Hôm nay nghÄ© đến, nguyên nhân rõ ràng là vì Đa Bảo Linh Hầu có nhiều thiên địa kỳ trân, muốn cho chủ nhân của Đa Bảo Linh Hầu nuôi nấng ấu hồ.”
Tử Vân Thù hít sâu một hơi, hỏi:
“Mấy năm nay không có yêu loại khác xâm nhập Linh Vân Phong chứ?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Huyền Thiên Môn, Linh Vân Phong đều có hộ sÆ¡n pháp trận, nếu có yêu loại xông vào, thá»±c lá»±c đều là cao thâm, là đại yêu tinh vượt xa lão thân, làm sao lão thân có thể nhận biết.

Cho nên nếu là đại yêu tinh lặng lẽ đến, lão thân thá»±c sá»± khó có thể cảm thấy.”
Tử Vân Thù trong nháy mắt nghĩ đến Cửu giai Thánh Liên! Nàng thế nào cảm thấy trong lời nói của Hộ Sơn bà bà có vấn đề.

Nàng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nói:
“Vậy thiên hồ không cho phép ngÆ°Æ¡i đem con nó đi làm yêu bộc cho Bao Cốc đi?”
Hộ Sơn bà bà nghiêm mặt nói:
“Đúng vậy, bất quá lão thân dÄ© nhiên không thể vô duyên vô cớ bị áp bức nhiều năm, hÆ¡n nữa thiên hồ sau khi trưởng thành thá»±c lá»±c sẽ cường đại đến toàn bộ môn phái trên dưới không một người nào có thể chống lại, lão thân tá»± nhiên không dám lÆ°u lại tai hoạ ngầm cho Linh Vân Phong.

Ngày đó thiên hồ cÅ©ng đã nghÄ© lão thân có thể sẽ làm nhÆ° vậy, nhÆ°ng mệnh nó không còn dài, lại có thình cầu, nó muốn cho tu tiên giả nuôi hậu đại của nó, nên có thể chấp nhận an bài nhÆ° vậy.”
Tử Vân Thù hỏi:
“Vậy con thiên hồ đó còn nói cái gì không?”
Hộ Sơn bà bà lắc đầu, nói:
“Lão thân cÅ©ng từng muốn nghe được lai lịch của nó, thậm chí hỏi qua nó vì sao không trá»±c tiếp cướp đoạt hầu hầu, vì sao cần phải đem tiểu thiên hồ giao phó cho lão thân, nó lại không chịu nói.” Nàng áy náy nói:
“Vân Thù tiên tá»­, việc này không phải lão thân cố ý giấu diếm, mà vì chịu huyết ấn ràng buộc, trước khi huyết ấn giải trừ không dám tiết lộ.

Lão thân nhÆ° vậy cÅ©ng là bất đắc dÄ©, hÆ¡n nữa đối với tất cả mọi người cÅ©ng là có lợi không hại.”
Tử Vân Thù cười nói:
“Bà bà không cần để trong lòng.

Ta chỉ là muốn biết rõ lai lịch của con tiểu thiên hồ thôi.”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Tiểu thiên hồ tên là Linh Nhi, trời sinh thông minh, khiến người yêu thích, mong rằng….” Nàng mỉm cười, nói:
“Đem Linh Nhi giao cho Bao Cốc, ta cÅ©ng yên tâm, hài tá»­ kia thành thật phúc hậu, nhất định sẽ không bạc đãi nó.”
Tử Vân Thù xích một tiếng bật cười:
“Nàng thành thật? Đừng xem nàng tuổi còn nhỏ, thật ra đầy mình bàn tính mÆ°u hoa, phúc hậu trái lại còn có thể đúng vài phần.”
Hộ Sơn bà bà đáp:
“Vậy cÅ©ng được, nếu chỉ có phúc hậu mà không có một chút tài trí tâm cÆ¡, ở tu tiên giới sẽ sống không lâu.

Còn tuổi nhỏ, dám nghÄ© dám làm, sẽ là một người có tiền đồ.”
Tử Vân Thù hỏi:
“Bà bà thật sá»± đáp ứng giúp nàng bồi dưỡng yêu tu?”
Hộ Sơn bà bà nói:
“Lão thân thu đại lễ của nàng, nàng lại thay lão thân giải huyết ấn, lão thân theo lý phải hồi báo nàng.

Lão thân niên kỉ đã cao, cũng muốn lưu lại một chút truyền thừa.

Ta giúp nàng, nàng cÅ©ng không bạc đại ta, nói vậy nàng lại càng không bạc đãi yêu bộc ta tìm cho nàng, sao lại không làm đây?”
Tử Vân Thù đáp:
“NhÆ° vậy cÅ©ng tốt.” Nàng hướng Hộ SÆ¡n bà bà ôm quyền cáo từ, xoay người trở về tiểu viện.

Trì hoãn lâu như vậy, cũng nên xuất phát..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.