Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 48: Tìm Người Không Quen


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 48: Tìm Người Không Quen


Bao Cốc từng kiến thức qua thảm trạng khi nhiều tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh tranh đoạt tấm da trên cánh tay nàng bây giờ, biết rõ nếu bản thân đem trọng bảo trên người ra ngoài, tuyệt đối sẽ chết thảm hơn cả tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh bị Ngọc Mật giết chết.

Nàng muốn dùng trọng bảo đi cầu viện bên ngoài, chỉ biết bản thân là đưa dê vào miệng cọp, bị người bên ngoài nuốt chửng.Với thực lực hiện tại của Huyền Thiên Môn lại không có cách nào bảo vệ nàng, nếu nàng tiếp tục ở lại Thanh Phong Các lại rất có khả năng rơi vào nguy hiểm.

Như vậy chỉ có thể tìm kiếm ngoại lực dời đi sự chú ý của những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Bao Cốc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ:
“Nam Sơn Nhất Kiếm.”
Ngọc Mật cả kinh, nói to: “Kẻ ăn mày điên đó?” Nàng vặn mi nói:
“Không thích hợp? Hắn thần trí bất minh, bản thân bị một đám người ném xuống sông cũng không phản kháng, còn có thể bảo vệ ngươi?” Nàng hơi nhíu mày, nói:
“Huống hồ, từ lương tâm mà nói, ta cũng không hy vọng hắn bị quấy rầy.” Rốt cuộc là đồng tình đi.

Bao Cốc nói: “Sư tỷ, mời Phong sư bá đến đi.” Nàng cảm thấy Quyền chưởng môn rất xảo quyệt, tương đối mà nói cảm thấy Phong sư bá đáng tin cậy hơn một chút, Phong sư bá lại là người có quan hệ thân cận với Quyền chưởng môn vừa là Phong chủ một phong, từ phương diện nào đó mà nói vẫn có thể thay mặt Quyền chưởng môn, tại Thanh Phong Các lại là tri giao của Lữ Các Chủ, mời hắn đến là thỏa đáng nhất.

Ngọc Mật suy nghĩ một chút, thực sự nghĩ không ra Bao Cốc muốn làm cái gì.

Nàng nói:
“Ngươi có chuông truyền tin của Phong sư bá, ngươi mời hắn đến đi.”
Bao Cốc ra ngoại viện, rung chuông truyền tin Phong sư bá cho nàng sau đó liền trở lại trong phòng chờ Phong sư bá.

Qua gần nửa chung trà, cửa viện liền truyền đến một tiếng gọi cửa của Phong sư bá.

Bao Cốc chạy đi mở cửa, nhìn thấy Phong sư bá lòng như lửa đốt đứng ở cửa, phía sau còn có Lữ Các Chủ vẻ mặt ngưng trọng.

Phong sư bá nhìn thấy Bao Cốc bình yên vô sự, thở ra một hơi, lập tức tức giận dâng lên, cả giận nói:
“Bình yên vô sự ngươi lắc chuông làm gì?”
Lữ Các Chủ cũng thở nhẹ một hơi, tức giận nhìn Bao Cốc cùng Ngọc Mật.

Ngọc Mật ôm quyền hành lễ bước đến mời hai người vào trong.

Phong sư bá hỏi Ngọc Mật:
“Lôi ta đến có chuyện gì?”

Ngọc Mật nói:
“Bẩm Phong sư bá, là Bao Cốc tìm ngài.” Lập tức lui một bên phụng trà hầu hạ.

Bao Cốc trái lại đang đứng giữa phòng nhìn Phong sư bá, nói:
“Sư bá, ta nghe sư tỷ nói Thái Âm Môn nghe được trên người ta có trọng bảo nên truy bức có thể hạ thủ với ta bất cứ lúc nào có đúng không?”
Phong sư bá hung hăng trừng Ngọc Mật, nói:
“Không thể nào! Ngươi an tâm ở lại chỗ này, không ai có thể đối phó ngươi!”
Lữ Các Chủ thưởng thức chiết phiến trong tay, nhàn nhạt nhìn Ngọc Mật.

Ngọc Mật mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhìn không chớp mắt, xem như cái gì cũng không nghe không thấy.

Bao Cốc thật dài nga một tiếng, nói:
“Nếu không thể nào, vậy thì không có gì nữa.

Phong sư bá, xấu hổ a, khiến ngài đến không một chuyến.”
Phong sư bá xụ mặt nói:
“Có việc cứ việc nói thẳng.”
Bao Cốc vun vẩy bàn tay tế nộn, nói:
“Nếu Thái Âm Môn không chú ý đến ta nữa, chúng ta sẽ bất động, không có việc gì ha hả!” Cười đến có chút chột dạ.

Lữ Các Chủ hoãn một tiếng nói:
“Bao Cốc, ngươi ở chỗ của ta, ta tất nhiên toàn lực bảo vệ ngươi chu toàn.

Thái Âm Môn cùng Huyền Thiên Môn nhiều năm tranh đấu, nếu ngươi có biện pháp trợ giúp sư môn một tay, không ngại nói cho sư bá cùng ta nghe một chút.”
Phong sư bá không chuyển mắt nhìn Bao Cốc, tựa như nói: ta còn không biết chút thủ đoạn này của ngươi, có chuyện thì nói, có rắm lập tức thả!
Bao Cốc nhẹ giọng nói:
“Phong sư bá, ách, thật ra ta chính là muốn nói, nếu như Thái Âm Môn thật muốn bức ép, chúng ta lại không muốn cùng bọn họ đại chiến, vậy có thể mời Nam Sơn Nhất Kiếm giúp đỡ không? Ta có gặp qua hắn một lần, cảm thấy con người hắn cũng không tệ lắm, lúc bọn ta đến Huyền Nguyệt Cổ Thành bị lạc đường, hắn còn chỉ đường cho bọn ta.”
Phong sư bá cùng Lữ Các Chủ kỳ quái nhìn chằm chằm Bao Cốc, lại nhìn về phía Ngọc Mật.

Phong sư bá hỏi:
“Ngươi biết tung tích của Nam Sơn Nhất Kiếm? Có thật không?” Hắn bỗng đứng lên, kêu lên:
“Các ngươi đến Huyền Nguyệt Cổ Thành ngày đó có người ở trước cửa Huyền Nguyệt Cổ Thành bán tin tức của Nam Sơn Nhất Kiếm, là các ngươi truyền ra?”
Bao Cốc nho nhỏ nói:

“Không cẩn thận nói lỡ miệng!”
Phong sư bá mắng: “Cái rắm! Lão tử lật tung Nam Sơn cũng không tìm thấy hắn.” Đâu chỉ là hắn, gần nghìn tu tiên giả đem Nam Sơn xới đất ba thước cũng không tìm được Nam Sơn Nhất Kiếm.

Lữ Các Chủ đứng lên kích động thăm hỏi:
“Hắn ở nơi nào?”
Bao Cốc đáp: “Nam Sơn.”
“Chỗ nào ở Nam Sơn?”
Bao Cốc không lên tiếng.

Lữ Các Chủ lại nhìn về phía Ngọc Mật.

Ngọc Mật chỉ chỉ Bao Cốc.

Phong sư bá suy nghĩ một chút, hỏi Bao Cốc:
“Ngươi gọi ta đến, nói cho chúng ta biết tin tức của Nam Sơn Nhất Kiếm, muốn làm cái gì?”
Bao Cốc vặn quai hàm nói:
“Mời hắn đến tiểu viện của chúng ta ở, ta xem người của Thái Âm Môn cũng không dám đến cướp ta.”
Ngọc Mật thầm khen một tiếng: Bao Cốc khí phách!
Phong sư bá muốn ném cho Bao Cốc một cái tát: Ngươi xem Nam Sơn Nhất Kiếm là thân thích của ngươi sao! Lại nghĩ, ngay cả Đa Bảo Linh Hầu của tổ sư gia đều chạy theo Bao Cốc, lời này hắn nuốt trở lại, không thể không để ý mặt mũi rống ra, đỡ phải vẽ lên mặt mình.

Lữ Các Chủ cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn ngây người một lát, mới lớn tiếng nói:
“Được! Bao Cốc, nếu ngươi có thể mời Nam Sơn tiền bối đến Thanh Phong Các của ta, sau này ngươi chính là đại ân nhân của Thanh Phong Các ta! Thanh Phong Các vì ngươi đầu rơi máu chảy cũng không hối tiếc.”
Phong sư bá muốn chụp chết Bao Cốc! Ngươi mời tới Thanh Phong Các? Ngươi thế nào không mời về Huyền Thiên Môn?
Bao Cốc nói:
“Lữ thế bá, có chuyện ta muốn nói rõ ràng trước! Nếu như ta mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến, ngươi không được trách ta.”
Lữ Các Chủ cười nói:
“Vô cùng cảm kích, tại sao lại trách cứ?” Tâm niệm khẽ động, nghĩ thầm: Chẳng lẽ có cái gì không đúng? Nếu là chuyện tốt, thế nào không mời đến Huyền Thiên Môn?
Phong sư bá nói:
“Không vội! Bao Cốc, ngươi đem sự tình nói rõ, ta cùng với Lữ huynh là sinh tử chi giao, ngươi không cần đề phòng hắn.”

Bao Cốc trong lòng nói: Sư bá, ngươi đem khủy tay bả ra ngoài a! Nàng nói:
“Tình trạng của Nam Sơn Nhất Kiếm bây giờ có chút khác biệt so với tưởng tượng của các ngươi.”
Phong sư bá nói:
“Đừng vòng vo nữa, nói thẳng.”
Bao Cốc nói:
“Ta chỉ có thể nói, mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến Thanh Phong Các đối với Thanh Phong Các không hại, mời đến Huyền Thiên Môn đối với Huyền Thiên Môn không có lợi.

Ta chỉ là muốn mượn hắn che chở ta mấy tháng này không bị người mưu hại!” Nàng ôm quyền nói:
“Mời hay không mời, vẫn xin Phong sư bá cùng Lữ thế bá quyết định.”
Lữ Các Chủ suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Phong sư bá:
“Phong huynh, nếu Bao Cốc thật sự biết tung tích Nam Sơn Nhất Kiếm, có thể mời hắn đến Thanh Phong Các, không ngại trước mời hắn đến, những chuyện sau này chúng ta có thể bàn bạc thêm.”
Phong sư bá có chút do dự, gật đầu nói: “Được.” Hắn nhìn về phía Ngọc Mật.

“Các ngươi là thế nào gặp được Nam Sơn Nhất Kiếm?”
Ngọc Mật đáp:
“Sư bá, truyện tống trận đài của ngươi bất ổn, bọn ta xuất khỏi hư không sớm hơn dự định, gặp phải rất nhiều tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh hỗn chiến, sau khi tránh khỏi loạn chiến thì bị lạc đường, chạy loạn trong núi, không cẩn thận gặp phải.”
Tu tiên giới nhiều người như vậy, tìm nhiều năm như vậy lại tìm không thấy, hai ngươi vừa ra khỏi cửa lạc đường không cẩn thận liền gặp?
Ngọc Mật làm như biết Lữ Các Chủ cùng Phong sư bá trong lòng suy nghĩ gì, lại rất xấu bỏ thêm một câu:
“Ta vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng Bao Cốc có mắt như mù lại muốn dính vào.”
Bao Cốc nói:
“Sư tỷ, vì ta thấy hắn đáng thương.”
Lữ Các Chủ cùng Phong sư bá đối với những gì hai sư tỷ muội này nói không hiểu đầu đuôi, quả thực nghe không vào.

Phong sư bá nói:
“Báo vị trí, dùng truyền tống pháp trận đến đó.”
Ngọc Mật mang theo Bao Cốc theo đường đi bay qua trấn nhỏ nơi đã gặp Nam Sơn Nhất Kiếm, lại đi bộ đến, đương nhiên là nàng chỉ chưởng.

Lữ Các Chủ đưa bọn họ đến truyền tống pháp trận của Thanh Phong Các để xuất phát.

Ngọc Mật vì tránh có nội gián trong Thanh Phong Các âm thầm điều tra tung tích từ pháp trận, trước tiên khắc một tọa độ gần Nam Sơn, đợi khi bọn họ đến chỗ, nàng sẽ bảo Phong sư bá cho một truyện tống trận đài, lại từ truyện tống trận đài đến trấn nhỏ.

Thời tiết giá lạnh, trong trấn nhỏ tuyết đọng chừng một xích.

Trên đường lớn gần như không có người qua lại.

Mà ngay cả cửa hiệu đều buông rèm dày che gió tuyết.

Ngọc Mật cùng Bao Cốc đi đến quán trọ trước kia đã gặp Nam Sơn Nhất Kiếm.


Quán trọ buông rèm, trong quán trọ vắng vẻ đến một tiếng động cũng không có.

Dưới mái hiên ngoài quán trọ có một lão ăn mày mặc áo bông cũ nát, tóc bạc che mặt, cuộn mình thành một đoàn, trong lòng vẫn đang ôm một cái màn thầu đã đông cứng.

Phong sư bá dùng thần niệm đảo qua trấn nhỏ, nói:
“Tìm trong trấn này mấy lần cũng không tìm được khí tức, Nam Sơn Nhất Kiếm lại ở chỗ này?”
Lữ Các Chủ cũng từng đến đây tìm! Trấn nhỏ này chỉ có một số phàm nhân, chớ nói tu tiên giả, ngay cả một kiếm khách luyện võ cũng tìm không được.

Bao Cốc nói:
“Phong sư bá, Lữ thế bá, hắn ngay trên đường, các ngươi tìm xem.” Nàng cùng Ngọc Mật trực tiếp đi đến trước quán trọ.

Hai người dùng thần niệm tỉ mỉ tìm ở mỗi một hộ nhân gia ven đường, cũng không gặp nửa phần tung tích của Nam Sơn Nhất Kiếm.

Lữ Các Chủ cười nói:
“Phong huynh đừng tìm.

Nam Sơn Nhất Kiếm công tham tạo hóa, nếu hắn muốn che giấu hành tung, lại để cho hai chúng ta nhìn thấy được sao!” Hắn chỉ vào quán trọ Bao Cốc cùng Ngọc Mật đang đi đến, nói:
“Hay là ngay trong quán trọ!” Chỉnh lý y quan, chuẩn bị bái kiến tiền bối!
Phong sư bá cũng chỉnh lý y phục chỉnh tề ngăn nắp, trực tiếp đi đến trước cửa quán trọ.

Phong sư bá cùng Lữ Các Chủ hai người chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, đối với lão ăn mày cuộn mình ngoài cửa nhìn cũng không nhìn một cái, hướng bên trong quán trọ ôm quyền nói:
” Huyền Thiên Môn Phong Dịch bái kiến Nam Sơn tiền bối!”
” Thanh Phong Các Lữ Đằng bái kiến Nam Sơn tiền bối!”
Rèm cửa quán trọ được đẩy ra, lão bá chủ quán trọ hồ nghi nhìn hai người, hỏi:
“Nhị vị khách quan từ đâu đến? Là đến ở trọ?” Hắn nhìn hai người này cử chỉ phi phàm, thời tiết giá lạnh cũng không mặc thêm một kiện áo, nhất thời vỗ đùi hô to:
“Ôi, không phải là tiên nhân chứ? Nhị vị tiên nhân mời vào bên trong, mời vào trong! Nha đầu, tiên nhân lại đến a, mau pha trà, Mau tới bái kiến tiên nhân!” Vội vàng kéo rèm lên cung thỉnh nhị vị tiên nhân vào.

Phong sư bá nói:
“Lão bản, chúng ta là tới bái kiến Nam Sơn tiền bối.”
Lão bá ngẩn ra, nói:
“Nam Sơn tiền bối? Các ngươi là đến đón sơn thần sao? Ta hiểu rồi, tiên nhân thăm viếng, nhị vị tiên nhân, sơn thần miếu ngay trên sườn núi đầu phía đông của trấn.

Tiểu lão nhi dẫn các ngươi đi!” Kích động đi ra ngoài, nói:
“Sơn thần hiển linh a, từ sau khi hai vị tiên nữ đến, chúng ta lại thường thấy có tiên nhân ở trên trời bay tới bay lui! Hai vị tiên nữ kia là người tốt a, a không, tiên nữ tốt, rất lương thiện!” Cung kính dẫn nhị vị tiên nhân đến sơn thần miếu, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, khóe mắt liếc nhìn hai vị tiên nhân vẫn đứng ngoài cửa, đầu cũng không dám ngẩng lên hành lễ nói:
“Còn có nhị vị tiên nhân, tiểu lão nhi thỉnh an nhị vị tiên nhân.”
Ngọc Mật cùng Bao Cốc hai mặt nhìn nhau, hai người ai cũng không lên tiếng, mắt nhìn Phong sư bá cùng Lữ thế bá được lão bá quán trọ cung kính thỉnh đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.