Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 44: Nắm Tay


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 44: Nắm Tay


Bao Cốc nói:
“Tiểu sư thúc, ngươi nói có khi nào trong đó thứ tốt hay không, ta tu vi thấp nhìn không ra cho nên mới cảm thấy cái gì cũng không có? Bằng không ngươi thay ta xem thử đi?.”
Tiểu sư thúc cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy đồng ý.

Tiểu sư thúc gật đầu, lại có một chút dở khóc dở cười.

Đường đường một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, đại yêu tinh biến hóa cư nhiên lại không chút nào phản kháng được lời một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng thứ ba, thực sự quá….!
Bao Cốc dựa theo phương pháp dùng túi trữ vật thu tiểu sư thúc vào tiểu thế giới trong cánh tay nàng.

Tiểu thế giới này vừa nhìn thật sự giống như lời Bao Cốc nói, cái gì cũng không có, trên không đụng trời dưới không chạm đất, nói là một tiểu thế giới không bằng nói là một túi trữ vật siêu lớn có thể chứa vật còn sống.

Tiểu thế giới cùng túi trữ vật khác nhau lớn nhất ở chỗ nó có quy tắc xây dựng toàn bộ không gian, chí ít còn có ngân hà nhật nguyệt giống như hiện thực, dĩ nhiên, còn có một loại thế giới, là thế giới hư không, thế giới hư không lại chia làm ổn định cùng bất định, ở đây hình như là loại thế giới hư không ổn định.

Tiểu sư thúc tỉ mỉ quan sát bốn phía, dùng cảnh giới tu luyện cùng thực lực cư nhiên cái gì cũng nhìn không ra, có lẽ nói là không nhìn thấy, không nhìn thấy cách cấu tạo chống đỡ thế giới này, cũng không nhìn thấy có bất luận cái gì tồn tại – sai, có ánh sáng!
Trong lòng Tiểu sư thúc nhất thời đại hỉ, lập tức hướng phía có ánh sáng chạy đến.

Tốc độ của nàng cực nhanh, không bao lâu liền đi đến chỗ phát ra ánh sáng, đột nhiên phát hiện một đống trung phẩm linh thạch cùng hạ phẩm linh thạch, còn có một đống lớn da sói phơi khô, da hổ cùng một ít thượng vàng hạ cám gì đó, bao gồm đống lớn vụn vặt các sư huynh của nàng đã đưa ra lúc nãy!
Tiểu sư thúc nhất thời im lặng.

Nàng còn tưởng rằng có bảo bối gì, kết quả là chỗ Bao Cốc trữ vật.

Nhìn một cái đống đồ của Bao Cốc, tuy rằng cũng không là thứ cực phẩm gì, nhưng nhìn khắp tu tiên giới, đừng nói Luyện Khí Kỳ, dù cho tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ cũng không có bao nhiêu người có thể giàu như Bao Cốc.

Tiểu sư thúc lại kiểm tra bốn phía một phen, cái gì cũng không phát hiện liền bảo Bao Cốc để nàng đi ra ngoài.

Bao Cốc phóng xuất tiểu sư thúc ra khỏi tiểu thế giới, hỏi:
“Tiểu sư thúc nhìn ra cái gì không?”
Tiểu sư thúc nói:
“Nhìn ra một ít manh mối.” Nàng suy nghĩ một chút.


“Ngươi nói tiểu thế giới này nằm trong một tấm da?”
Bao Cốc đáp:
“Đúng vậy, một tấm da lớn bằng bàn tay.” Nàng rất tỉ mỉ lần nữa miêu tả hình dạng miếng da.

Tiểu sư thúc nói:
“Ta nghĩ ta có thể đại khái biết một chút lai lịch tấm da này rồi.”
Bao Cốc hô lên:
“Tiểu sư thúc, mau nói cho ta biết.”
Tiểu sư thúc chậm rãi nói:
“Có một loại dị thú tên là Hư Không, tục truyền nó có thể xuyên thấu hư không, đến từ một thế giới khác mà chúng ta không biết, về lai lịch dáng vẻ của Hư Không thú, số người biết đến vô cùng ít, rất nhiều tu tiên giả thậm chí cho rằng Hư Không thú là một loại phỏng đoán hư vô mờ ảo.

Nghe đồn da của Hư Không thú có thể chế được pháp bảo xuyên qua hư không, có thể xuyên qua bất kỳ không gian nào, còn có một lời đồn, nói Hư Không thú có thể dung nạp một mảnh không gian trời đất, cùng một loại với Đa Bảo Linh Hầu.” Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn Đa Bảo Linh Hầu, kết quả chính là nhận được một cái liếc trắng dã của Đa Bảo Linh Hầu.

Tiểu sư thúc hỏi:
“Tiểu hầu tử, ngươi nói đúng không?” Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
“Aiz, đây sẽ không phải là da của tộc Đa Bảo Linh Hầu các ngươi chứ?”
Đa Bảo Linh Hầu nghiến răng ken két, xoay lưng về phía Tiểu sư thúc, đuôi khỉ ngoắc ngoắc.

Tiểu sư thúc giận cười nói:
“Ngươi nghiến răng cái gì, cũng sẽ không lột da của ngươi ra luyện pháp bảo.”
Đa Bảo Linh Hầu quay đầu lại trợn mắt nhìn, tiến vào sau tóc Bao Cốc trốn đi.

Tiểu sư thúc nói với Bao Cốc:
“Lai lịch tấm da này ngươi không nên nhắc đến với người ngoài.”
Bao Cốc đáp:
“Ta biết.

Cho dù là Quyền chưởng môn cùng Phong sư bá ta cũng không nói.”

Tiểu sư thúc cười hỏi:
“Vậy ngươi còn nói cho ta biết?”
Bao Cốc trừng lớn đôi mắt nói:
“Tiểu sư thúc cũng không phải người ngoài.”
Tiểu sư thúc hài lòng đưa tay nhéo gương mặt tròn tròn của Bao Cốc, cười nói:
“Ngoan!” Càng nhìn Bao Cốc càng thấy vừa mắt, nói:
“Bao Cốc, ngươi biết tiểu sư thúc mới vừa độ kiếp xong, quanh thân pháp bảo, linh thạch, linh dược, linh đan toàn bộ hủy trong thiên kiếp, tiểu sư thúc gần đây thực sự túng thiếu vô cùng, trước cho ta mượn một chút linh thạch xoay xở đi, dù sao thì tiểu sư thúc cũng không phải người ngoài đúng không?”
Bao Cốc: “…….” Nàng thật muốn tát vào miệng mình!
Tiểu sư thúc nhìn thấy Bao Cốc không cho mượn, liền tiếu ý ôn nhu bắt đầu đếm pháp bảo trên người Bao Cốc, vòng ngọc phòng ngự trên cổ tay Bao Cốc là nàng lúc nào ở đâu dùng cái gì luyện chế ra, bông tai trên tai Bao Cốc là nàng lúc nào ở đây mất bao nhiêu thứ để luyện chế, ngân sai trên đầu Bao Cốc là nàng lúc nào ở đâu dùng nguyên liệu gì luyện thành, nàng một mạch đếm xong, nói một mạch, pháp bảo Kim Đan kỳ toàn thân trên dưới từ đầu đến chân của Bao Cốc đều là xuất từ tay nàng.

Ngươi nói tiểu sư thúc ta nhiều pháp bảo Kim Đan kỳ như vậy đều treo trên người ngươi, tìm ngươi mượn một chút linh thạch, ngươi thật có ý không cho mượn sao?
Bao Cốc thật sự không có ý cho mượn.

Nàng nhược nhược nhìn tiểu sư thúc nói:
“Tiểu sư thúc, cực phẩm linh thạch trên người ta đều dùng lấy lòng Phong sư bá rồi, hôm nay cũng chỉ còn lại một ít trung phẩm linh thạch dùng tu luyện, cực phẩm chỗ sư tỷ một viên cũng chưa động đến, có vài nghìn viên.”
Tiểu sư thúc cười đến đôi mắt đều híp lại.

Nàng quay đầu nhìn Đa Bảo Linh Hầu, ngoắc ngón tay, dùng ngữ khí mê hoặc không gì sánh được nói:
“Tiểu hầu tử đến đây.”
Dự cảm có điều không ổn Đa Bảo Linh Hầu oạch một cái thoáng chốc nhảy lên thật xa!
Tiểu sư thúc nói to:
“Tiểu hầu tử ngươi có đói bụng không, có muốn ăn linh quả không?”
Đa Bảo Linh Hầu quay đầu trừng đôi mắt đen kịt quay tròn nhìn Tiểu sư thúc.

Tiểu sư thúc âm thầm truyền âm nói với Đa Bảo Linh Hầu:
“Đừng cho là ta không biết trong bụng ngươi có chứa thánh quả thánh dược Cửu giai là Huyền Thiên tổ sư cho ngươi bảo quản thay, chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhìn mà khó chịu đi? Cho ta vài quả, ta đổi linh quả có thể ăn cho ngươi!”
Đa Bảo Linh Hầu vừa nhấc tiểu móng vuốt, lấy ra một linh quả Bát giai trực tiếp nhét vào trong miệng mình.


Yên lặng phản bác: Ai nói ta không có thể ăn? Ngươi xem! Không phải ta đang ăn sao?
Tiểu sư thúc mất mặt tại chỗ, tức giận đến cố sức cắn môi, nhưng không thể phát tác.

Bao Cốc băn khoăn, đưa cho tiểu sư thúc ba trăm trung phẩm linh thạch.

Tiểu sư thúc nhận lấy trung phẩm linh thạch của Bao Cốc, liền đi tìm Ngọc Mật đang chữa thương, tự mình động thủ chữa trị cho Ngọc Mật, sau đó lại từ chỗ Ngọc Mật vơ vét ba trăm cực phẩm linh thạch sau đó ra khỏi Thanh Phong Các.

Ngọc Mật từ mật thất chữa thương đi ra, hoả tốc tìm được Bao Cốc nắm áo Bao Cốc nói:
“Ai bảo ngươi nói cho tiểu sư thúc biết trên người ta có mấy nghìn cực phẩm linh thạch?”
Bao Cốc chớp chớp mắt nói:
“Tiểu….!đó không phải tiểu sư thúc sao! Nàng tìm ta mượn linh thạch, ta không có, chỉ đành để nàng tìm ngươi mượn!”
Ngọc Mật quát lên:
“Ta nói với ngươi, người trong Huyền Thiên Môn mượn đồ cho đến bây giờ đều không trả, cho mượn thứ gì cũng đừng nghĩ lấy lại được.”
Bao Cốc nói:
“Đó là Tiểu sư thúc a, ta…..!Nàng nói ta toàn thân trên dưới Kim Đan kỳ pháp bảo đều là nàng luyện.”
Ngọc Mật buông tay ra, nói:
“Vậy cũng được!” Nàng cắn răng kêu lên:
“Bao Cốc, ngươi nghe rõ cho ta, ngoại trừ ta, mặc kệ ngươi gặp phải ai đều phải than bần cùng!” Lời của nàng vừa mới ra khỏi miệng liền thấy Các chủ Thanh Phong Các cùng Phong sư bá sóng vai đi đến.

Ngọc Mật lập tức đứng ngay ngắn, cười hành lễ:
“Tham kiến Phong sư bá, Lữ thế bá.”
Lữ Các chủ hảo tâm tình cười nhìn Ngọc Mật.

Phong huynh khảng khái a, cư nhiên tặng hắn hai tách Hầu Nhi Tửu có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, khó nhất chính là rượu này cư nhiên có vô số linh quả thánh dược Cửu giai có hiệu quả hỗ trợ đột phá Hóa Thần kỳ, đây là của quý dùng bao nhiêu linh thạch cũng không mua được! Nếu không có giao tình ở mức độ nào đó, ai lại đành lòng tặng thánh tửu như vậy!
Phong sư bá nói:
“Ta phải về rồi.

Các ngươi an tâm ở lại chỗ của Lữ huynh, ta đã nhờ Lữ huynh giúp đỡ cho Bao Cốc chuẩn bị một khối thái cổ lệnh bài!”
Lữ Các chủ cười nói:
“Chỉ là việc nhỏ, sao đáng nhắc đến.” Nâng tay lấy ra một lệnh bài màu đồng cổ đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc tiếp nhận lệnh bài, phát hiện ngoài chất liệu phi kim phi thạch, vào tay cực nặng, trên lệnh bài đúc đồ án cực kỳ phiền phức, tựa hồ là phù văn gì đó, nàng dụng thần đọc lệnh bài này, dò xét xong cũng chỉ là một tấm lệnh bài.

Phong sư bá ôm quyền nói:

“Đa tạ Lữ huynh.” Hắn biết Thanh Phong Các có ba danh ngạch, Lữ Các chủ có thể nhanh như vậy xuất ra một lệnh bài, hẳn là đem danh ngạch của môn hạ đệ tử cho Bao Cốc.

“Ta và ngươi là huynh đệ còn phải khách khí! Hai vị thế chất ở nơi này, ngươi cứ yên tâm, nếu mất một sợi tóc, ngươi cứ tìm ta hỏi tội.”
Ngọc Mật nhìn ra Phong sư bá cùng Lữ Các chủ giao tình không ít, biết có chỗ ở không cần vì an toàn lo lắng.

Sau khi tiễn bước Phong sư bá và Lữ các chủ liền cùng Bao Cốc vào trong tiểu viện Lữ các chủ sắp xếp.

Ngọc Mật bày một tụ linh pháp trận trong phòng cho Bao Cốc, bảo Bao Cốc hảo hảo nghỉ ngơi.

Nàng bố trí trận pháp xong, nhìn thấy tiểu sư thúc trở về, Ngọc Mật hoả tốc chạy vội tới trước mặt tiểu sư thúc, nói với tiểu sư thúc nàng muốn chuẩn bị luyện nguyên thần pháp khí, nhưng vẫn còn thiếu một ít vật liệu, muốn tiểu sư thúc cùng nàng đến các cửa hiệu ở Huyền Nguyệt Cổ Thành chọn vật liệu.

Tiểu sư thúc nhíu mày nói:
“Ngươi mới vừa đột phá Kim Đan kỳ luyện nguyên thần pháp khí có phải là hơi sớm rồi không? Tùy tiện luyện chế thì sẽ luyện không ra pháp bảo.

Ngươi không cần nhất thời nóng vội, đợi ta nghĩ được biện pháp giúp ngươi tìm được Hỏa Linh rồi ngươi hãy luyện nguyên thần pháp khí cũng không muộn.”
Ngọc Mật cười nói:
“Ta có một viên Hỏa Chủng sơ khai.”
Đôi mắt Tiểu sư thúc đều trợn tròn, hô to:
“Ở đâu mà có?”
Ngọc Mật hỏi:
“Ngươi không biết? Không lâu trước kia ở hội đấu giá Tụ Bảo Các đã mua được!”
Tiểu sư thúc nhất thời hiểu ra, nói:
“Đem Hỏa Chủng dung nhập Ly Hỏa kiếm của ngươi một lần nữa đúc luyện, tốt! Đi, ta cùng ngươi đi tìm phụ vật!” Khẩn cấp lôi kéo Ngọc Mật chạy ra cửa, so với Ngọc Mật còn muốn nóng lòng hơn.

Bao Cốc nhìn Ngọc Mật cùng Tiểu sư thúc tay trong tay chạy ra bên ngoài giống như hảo tỷ muội, còn nàng lại không thể ra khỏi phòng, nàng gọi to:
“Sư tỷ!” Trông mong nhìn tiểu sư thúc cùng Ngọc Mật đang quay đầu nhìn nàng, muốn cùng đi xem vật liệu luyện nguyên thần pháp bảo là có hình dạng gì.

Ngọc Mật nói:
“Ngoan ngoãn ở trong phòng luyện công, trong viện này có pháp trận bảo vệ sẽ không để ngươi bị lạnh!” Nói xong, lôi kéo tiểu sư thúc không quay đầu lại mà đi mất.

Bao Cốc nhẹ nhàng “nga” một tiếng, thật sâu cảm giác được khoảng cách chênh lệch, trong nháy mắt đặc biệt mất mát.

Nàng thở sâu, thầm nghĩ: Hảo hảo luyện công, sau này xuất môn sẽ không sợ lạnh nữa! Trong lòng nàng âm thầm nói: Sư thúc sư điệt xuất môn còn phải tay trong tay, hừ! Cũng không chịu xem xét đến bối phận a!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.