Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 42: Cứu Binh Đến
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Phong sư bá lộ vẻ tức giận quát lên:
“Ngọc Mật, ngươi xem đây là Vân Thành sao? Đi đến Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng không biết thu liễm một chút, thế nào lại cùng Tần vô sỉ động tay động chân? Ngươi mới tiến nhập Kim Đan kỳ vài ngày lại đi đánh nhau chết sống cùng một người đột phá Nguyên Anh Mạt Kỳ năm trăm năm, ngươi có mấy cái mạng để ném? Nếu không phải lão tử đến nhanh, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!” Càng mắng càng giận, nhấc chân hướng Ngọc Mật đá tới, mắng tiếp:
“Cút cho lão tử, đi Tịnh Tư Đường diện bích ba tháng!”
Bao Cốc thấy Phong sư bá nhấc chân đá Ngọc Mật, lập tức chắn phía trước, nâng hai tay ôm lấy đùi Phong sư bá, hô to:
“Sư bá, là có năm tên đến cố ý gây sự với bọn ta trước, sau đó liền có người kêu lên nhận ra bọn ta nói trên người bọn ta có chí bảo mới xuất hiện, muốn giết người đoạt bảo!”
Phong sư bá nghe vậy nổi giận, truyền âm phẫn nộ quát:
“Cái gì? Đoạt bảo! Tần vô sỉ, ngươi lăn ra đây cho lão tử! Ngươi không biết xấu hổ! Biết ngươi năm trăm năm đột phá không được Nguyên Anh Mạt Kỳ trong lòng nôn nóng, nếu ngươi muốn Hầu Nhi Tửu, đến Huyền Thiên Môn cầu chưởng môn phái ta một tiếng, cho ngươi mấy chén thì đã làm sao, khi dễ hai tiểu bối là có ý gì! Tiểu nha đầu nhập môn không được nửa năm, mới Luyện Khí tầng thứ ba ngươi cũng khi dễ! Ngươi muốn đánh chứ gì, đến đây, ta đánh với ngươi!” Tiếng hét phẫn nộ rống đến vang như sấm sét, giọng nói truyền ra vài dặm.
Ngọc Mật biết Chí tôn Hầu Nhi Tửu trên người có lẽ không giữ được nữa, cúi đầu, lấy ra chí tôn Hầu Nhi Tửu hai tay dâng cho Phong sư bá, hổ thẹn nói:
“Đệ tử vô năng, có lẽ phải nhờ sư bá bảo quản Chí tôn Hầu Nhi Tửu, xin Phong sư bá thay ta cất giữ.”
Phong sư bá sắc mặt hòa hoãn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chăm chú nhìn Ngọc Mật, giáo huấn:
“Ngươi a, có trọng bảo trong người cũng không biết thu liễm, nghênh ngang như vậy cũng khó trách sư bá ta nói ngươi! Chưởng môn bế quan, đang đột phá Hóa Thần Cảnh, ít ngày nữa sẽ xuất quan, rượu này ta thay chưởng môn thu hồi trước.” Nói xong, tay áo phất một cái, quả đoán thu Chí tôn Hầu Nhi Tửu của Ngọc Mật vào trong tay áo của mình, lại nhìn quanh một vòng, hỏi:
“Con hắc hầu yêu thú chạy đi đâu rồi?”
Bao Cốc đáp:
“Bẩm sư bá, ta bảo nó trở về tìm viện binh rồi.”
Phong sư bá sắc mặt lại thay đổi, cuối cùng chăm chú nhìn Bao Cốc một hồi lâu mới nặng nề thở dài.
Một thanh âm từ không trung truyền đến:
“Yêu, Phong hiền đệ, sao lại tức giận như vậy?” Một vị trung niên tu sĩ mặc cẩm bào ngự phong mà đến, đáp xuống trước mặt Phong sư bá.
Phong sư bá nghe thấy nhất thời tươi cười rạng rỡ:
“Lữ huynh, ngươi cũng ở đây!” Bỏ lại Bao Cốc cùng Ngọc Mật, tiến lên thân thiện một quyền đánh vào trên vai người đó, cười nói:
“Lần trước từ biệt cũng có mười năm rồi?” Thân thiết nắm cánh tay hắn, nói:
“Đi, chúng ta đi uống vài chén!”
Lữ Tú Sĩ cười nói:
“Được!” Hắn lại dời tấm mắt đến trên người Ngọc Mật cùng Bao Cốc, hỏi:
“Hai vị này là….”
Phong sư bá nói:
“Sư điệt của ta, hai đệ tử không nên thân của Minh Thịnh, hắn bế quan chưa xuất, nhờ ta chiếu cố.”
Lữ tú sĩ nói:
“Ta xem hai người các nàng căn cốt đều rất tốt, nói vậy tương lai rất có thể có thành tựu! Đi, Phong huynh, cùng ta uống rượu.” Hắn lại Ngọc Mật nhìn Ngọc Mật nói:
“Thương thế không nhẹ, phải hảo hảo điều trị, chỗ ta yên tĩnh, là chỗ thích hợp dưỡng thương.”
Ngọc Mật ôm quyền nói:
“Đa tạ Lữ tiền bối!” Nàng nhìn thấy Lữ Tú Sĩ thân thiết cùng Phong sư bá chắc là bạn cũ, thực lực lại là Nguyên Anh Mạt Kỳ.
Nếu có bọn họ ở đây, nàng cũng không sợ Thái Âm Môn tìm đến gây phiền phức.
Hư không bỗng nhiên phá vỡ, một tòa truyện tống trận đài hiện lên giữa không trung, Lữ Tú Sĩ cùng Phong sư bá đang chuẩn bị rời đi cả kinh quay đầu lại.
Trước sau có tám truyện tống trận đài gần như đồng thời từ trong hư không lao ra, người tới toàn bộ là người tu tiên Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ.
Ngọc Mật thấy thế da đầu trong nháy mắt tê dại, lập tức nhất nhất ôm quyền hành lễ:
“Tham kiến Vũ sư thúc, tham kiến Chu sư bá, tham kiến Thủy sư bá…..” Một nước sư thúc sư bá, sau đó còn có một nữ tử xinh đẹp đi đến trước mặt, Ngọc Mật vui mừng hô lên:
“Tiểu sư thúc, ngươi xuất quan rồi!”
Nữ tử này y phục tuyết trắng, phong tư thanh nhã, vòng eo tinh tế mềm mại, dáng người đâu ra đó, thân hình ưu mỹ, đẹp đến khiến người không dám nhìn thẳng.
Nàng nâng ngón tay xỉ vào trán Ngọc Mật, thấp giọng quát lên:
“Chỉ biết gây sự, lão nương buổi sáng mới vừa độ xong Hóa Hình Kiếp, buổi chiều đã phải chạy đến cứu người!” Một tiểu hầu tử cả người đen như mực từ trong tóc của nàng chui ra, hướng Bao Cốc chi kêu to một tiếng, nhảy lên trên vai Bao Cốc.
Bao Cốc bị khí thế của đám người trước mắt làm sợ hãi đến ngây người.
Lữ Tú Sĩ cũng kinh hãi! Huyền Thiên Môn đang nổi điên cái gì a, vì hai tiểu hậu bối dĩ nhiên ngay cả cửu đại cao thủ cũng xuất ra! Hắn nhìn về phía Phong sư bá, nói:
“Phong huynh, đây là…!Nhị vị này chẳng lẽ rất có địa vị?”
Phong sư bá lắc đầu, nói:
“Bao Cốc này…!Ngũ Linh Căn, Ngũ Linh Căn đầy đủ chỉnh tề, giống như tổ sư khai môn, được tổ sư gia chọn làm truyền nhân! Tổ sư gia chi mệnh, sao dám không tuân?”
Lữ Tú Sĩ cả kinh kêu lên:
“Tổ sư của quý phái không phải đã ngã xuống ba vạn năm trước rồi sao?”
Phong sư bá nói:
“Chúng ta cũng vốn tưởng như vậy! Kết quả tổ sư gia vẫn luôn lưu lại nhân thế….!Chỉ là xảy ra một chút biến cố, một lời khó nói hết!” Ba vạn năm trước Huyền Thiên tổ sư gia đã ở Hợp Thể Kỳ, dù cho chỉ là một tàn hồn cũng đủ để kinh sợ tất cả Nguyên Anh Cảnh, thậm chí Hóa Thần Cảnh.
Thực lực của Huyền Thiên Môn không thể so với Thái Âm Môn, hôm nay có tin tức chí bảo xuất thế truyền ra, không ngại mượn tên tuổi tổ sư gia đến dọa người.
Bao Cốc gặp qua tàn hồn của tổ sư gia, việc này không giả, chỉ là không biết sau khi tổ sư gia hoàn thành nguyện vọng còn có năng lực tiếp tục chống đỡ hay không, Huyền Thiên Môn trên dưới đều đang suy đoán tổ sư gia đã hồn phách tiêu tan, nhưng chưa chứng thực, liền coi như tổ sư gia vẫn còn tồn tại, vậy cũng là một loại kính sợ vô hình.
Bằng không hôm nay làm Thái Âm Môn khó xử lại có trọng bảo xuất thế, khó bảo toàn ngày mai Thái Âm Môn không đánh giết đến tận cửa để đoạt bảo.
Bao Cốc kinh hãi, vội vàng hô lên:
“Phong sư bá, quỷ đại gia…!A không, tổ sư gia lại xuất hiện dọa người?” Tiếng nói vừa dứt, sư thúc bá xung quanh nhất tề trừng mắt, khiến nàng sợ đến lập tức câm miệng.
Đa Bảo Linh Hầu đối với cách xưng hô “Quỷ đại gia” rất không hài lòng mà rút vào tóc Bao Cốc, lại vung tay gõ đầu Bao Cốc.
Chu Đầu Sư Bá nhìn quanh một vòng, đương nhiên là đem vết tích tranh đấu thu hết vào mắt.
Khuôn mặt hắn khuôn mặt hỏi:
“Gấp gáp gọi bọn ta đến đây, rốt cuộc xảy ra kinh thiên đại sự gì rồi?”
Ngọc Mật ôm quyền tiến lên, đem chuyện đến Huyền Nguyệt Cổ Thành đơn giản rõ ràng kể lại một lần.
Chu Đầu Sư Bá cả giận nói:
“Buồn cười! Khi dễ Huyền Thiên Môn ta không người! Ngọc Mật sư điệt đừng sợ, sư bá làm chỗ dựa cho ngươi!”
Ngọc Mật thi lễ, nói:
“Đa tạ sư bá.”
Lữ Tú Sĩ nói:
“Chư vị đạo hữu, nơi đây nhiều người nhiều miệng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, đổi chỗ khác các vị thấy thế nào!”
Phong sư bá nói:
“Vậy phải làm phiền Lữ huynh rồi.”
Lữ Tú Sĩ nói:
“Nào có, có thể được quen biết chư vị đạo hữu quý phái, quả thật là vinh hạnh của tại hạ! Xin mời!” Lữ Tú Sĩ dẫn đường phía trước, bay vào không trung.
Bao Cốc được Ngọc Mật kéo lên trên phi kiếm mang theo nàng phi hành.
Ngọc Mật bản thân bị trọng thương, phi kiếm bay lắc lư qua lại, khiến Bao Cốc kinh hồn táng đảm, sau đó nhìn thấy tiểu sư thúc nhẹ nhàng nâng tay, phi kiếm đang chao đảo lúc này mới phi hành ổn định.
Bao Cốc trợn tròn quay đầu nhìn tiểu sư thúc xinh đẹp động nhân, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Tiểu sư thúc do Đại Bạch Xà biến thành cư nhiên xinh đẹp như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của tiểu sư thúc đảo qua, cười như không cười nhìn Bao Cốc, lại thú vị xem xét Đa Bảo Linh Hầu trên vai nàng.
Bụng Càn Khôn của Đa Bảo Linh Hầu mặt mũi có bao nhiêu lớn, làm Trưởng Lão các phong đều chạy đến không công?
Ngọc Mật dĩ nhiên cũng biết, nàng thật muốn đến làm thịt Đa Bảo Linh Hầu! Ngươi đưa hai vị sư bá đến thì tốt rồi a, thoáng chốc gọi đến nhiều như vậy, lát nữa làm thể nào đuổi đi? Huyền Thiên Môn từ trên xuống dưới ngoại trừ Bao Cốc đơn giản đến ngu ngốc, mỗi người đều là ăn người không nhả xương! Thuê thủ hạ không cần tiền? Mời Trưởng Lão Nguyên Anh Cảnh làm thủ hạ — Ngọc Mật nghĩ đến chi phí lần này, đau đến tận răng!
Không bao lâu, Bao Cốc liền nhìn thấy tất cả mọi người theo sau Lữ Tú Sĩ hạ xuống một tòa đại điện so với hoàng cung còn muốn xinh đẹp rộng lớn hơn.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tấm biển cửa điện viện: Thanh Phong Các.
Trước điện còn chỉnh tề đứng hai đệ tử mặc bạch y phiêu nhiên tiêu sái đầu đội ngọc quan hoa lệ, lưng đeo bảo kiếm đứng gác trước cửa.
Lữ Tú Sĩ nói:
“Xin mời!” Trực tiếp mời nhóm người vào nội trạch.
Bao Cốc đi theo sau Ngọc Mật vào cửa, hiếu kỳ quan sát bốn phía.
Sau khi vào liền đến một đại viên, có người khoanh chân tĩnh tọa trong viện, có người lại đang tu luyện kỹ năng binh khí, vũ khí có kiếm, có quạt, có bút, mặc đủ loại y phục nhưng rất đẹp, nhanh nhẹn phiêu dật để hình dung, quả nhiên là dung mạo tiên nhân.
Sau khi vào khách đường, Bao Cốc nghe được có người gọi Lữ Tú Sĩ là “Các chủ”.
Lữ Tú Sĩ mời mọi người ngồi xuống, lại căn dặn đệ tử dẫn Ngọc Mật xuống phía dưới chữa thương nghỉ ngơi, còn cố ý cho Ngọc Mật linh dược.
Bao Cốc vốn muốn theo Ngọc Mật, nhưng bị ngăn lại, chỉ đành theo sát phía sau tiểu sư thúc.
So sánh với các Trưởng Lão các phong khác, nàng cảm thấy đứng ở phía sau tiểu sư thúc tương đối có cảm giác an toàn.
Phong sư bá thay mọi người dẫn kiến, mọi người đều bắt đầu hàn huyên.
Lữ Tú Sĩ rất thức thời, bắt chuyện một lúc liền sai người sắp xếp một biệt viện độc lập cho người của Huyền Thiên Môn, sau đó hắn mượn cớ rời đi.
Bao Cốc nói thầm: Lữ tiền bối, ngài trái lại trò chuyện cùng mọi người nhiều một chút đi a! Nàng trông chờ mà nhìn hướng Lữ Tú Sĩ rời khỏi, đáng thương theo sát phía sau tiểu sư thúc đi vào biệt viện mà Lữ Tú Sĩ đã sắp xếp.
Đa Bảo Linh Hầu lấm la lấm lét lui sau tóc Bao Cốc, đôi mắt to linh động láo liên không ngừng, nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng vài lần truyền âm lại khiến nó do dự: Nếu nó trốn, lần sau Bao Cốc gặp nạn chúng ta ai cũng không đến cứu!
Đa Bảo Linh Hầu chỉ có thể thu lỗ tai mình chi chi một tiếng đáng thương chưa từng có.
Sau khi các vị trưởng lão tiến vào biệt viện, vô cùng ăn ý nhất tề động thủ, bày ba tầng pháp trận ngoài biệt viện để phòng người khác nghe lén.
Đa Bảo Linh Hầu vừa thấy chuyện như vậy, phát sinh một tiếng chi vô cùng thê thảm gắt gao che mắt mình.
Trong lòng Bao Cốc thầm rên một tiếng, trong lòng gọi: Sư tỷ, ngươi đừng chữa thương nữa, đến đây cứu mạng a! Nàng đáng thương nhìn chư vị Trưởng Lão các phong đang nhìn bản thân chằm chằm, nhược nhược nói:
“Các sư thúc bá, vì sao chuyện môn phái chúng ta có chí bảo lại bị Thái Âm Môn biết được?”
Chu Đầu Sư Bá nói:
“Việc này ngươi không cần quản, bọn ta sẽ điều tra rõ!” Hắn nặng nề khái một tiếng, chăm chú nhìn Đa Bảo Linh Hầu:
“Đa Bảo Linh Hầu a, ngươi đến thăm dược điền Thủy Vân Trạch của ta một chuyến đã làm Thủy Vân Trạch của ta tổn thất nghiêm trọng!”
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, trốn sau tóc Bao Cốc không ra, chỉ có tiếng kêu chi chi như khóc vang lên.
Bao Cốc đưa tay đến sau cổ nhẹ nhàng vỗ vỗ Đa Bảo Linh Hầu:
“Tiểu hầu tử, nửa năm nữa thì chúng ta có thể vào Thái Cổ di tích, bên trong có thể tìm được rất nhiều thứ tốt, đừng khóc a!” Nàng cũng đau lòng! Nhưng không cho không được a! Nàng chỉ có thể khuyên nhủ:
“Tiểu hầu tử, ngươi xem nhiều sư thúc bá như vậy cố ý chạy đến vì chúng ta, chúng ta phải hảo hảo cảm tạ bọn họ!” Nước mắt, ta không muốn tạ ơn!! Các ngươi cứ như vậy mà đi có được không?.