Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 34: Đi Xa


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 34: Đi Xa


Đa Bảo Linh Hầu ngồi trên vai Bao Cốc không hề đoán trước mà phát sinh một tiếng chi chói tai, thân ảnh nho nhỏ chợt lóe trong không trung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi dưới chân núi.

Bao Cốc bị tiếng thét của hầu tử chấn động màng tai, hỏi:
“Tiểu hầu tử, làm sao vậy?”
Ngọc Mật nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu phản ứng đã biết tình huống không ổn, lập tức phóng xuất thần niệm điều tra bốn phía, đồng thời đưa tay chuẩn bị khỏi động vòng ngọc ẩn thân, lại bỗng nhiên cảm giác được bản thân bị thần niệm cường đại khóa trụ, nàng dám chắc thực lực của đối phương vượt xa bản thân.

Ngọc Mật lập tức gia tốc phi độn, nhưng mà nàng nhanh người tới tốc độ còn nhanh hơn, vài lần hô hấp liền tiến nhập phạm vi nhận biết của Ngọc Mật — người tu tiên Nguyên Anh cảnh!
Ngọc Mật thầm nghĩ không tốt, người tới nếu là Kim Đan trung kỳ nàng còn có thể bằng vào trên người chứa nhiều pháp bảo liều mạng, nếu là nàng gặp phải người tu tiên Kim Đan hậu kỳ gần như cũng chỉ có cách là tháo chạy, người tới là Nguyên Anh cảnh, nàng ngay cả một chiêu đều tiếp không nổi, trốn cũng trốn không thoát.

Nếu trốn không thoát, Ngọc Mật đơn giản không trốn nữa nàng ngự kiếm đứng ở không trung.

Lúc người tu tiên Nguyên Anh cảnh đi đến gần, Ngọc Mật thấy rõ tướng mạo của hắn không khỏi kinh hãi kêu lên:
“Phong sư bá!”
Bao Cốc cũng nhận ra người này đúng là nằm trong vài gương mặt quen của Huyền Thiên Môn xuất hiện ở Tụ Bảo Các.

Ngọc Mật lập tức ôm quyền hành lễ:
“Ngọc Mật tham kiến Phong sư bá!”
Cường giả Nguyên Anh cảnh đứng trước mặt Ngọc Mật, ngự phong đứng trên không trung hai tay chắp phía sau, hỏi:
“Nhị vị sư điệt đây là muốn chạy đi đâu!” Tấm mắt nhìn quét một vòng qua Bao Cốc cùng Ngọc Mật.

Bao Cốc biết bọn họ có thể đuổi theo, hiển nhiên chuyện bán rượu không giấu được nữa.

Nàng bỗng nhiên có cảm giác rất kỳ lạ, giống như là có cái gì tiến nhập trong đầu nàng, loại suy nghĩ kỳ quái này chợt lóe rồi biến mất, sau đó nàng nhìn đến sắc mặt Phong sư bá trước mặt đột nhiên tối sầm, tức giận trách mắng:
“Các ngươi thật to gan!”
Ngọc Mật quét mắt nhìn Bao Cốc! Nàng biết Bao Cốc tu vi quá yếu, với thực lực của Phong sư bá muốn nhìn linh hải ký ức của Bao Cốc chỉ cần thần niệm đảo qua liền có thể thấy, chuyện Đa Bảo Linh Hầu cùng bán rượu đã lộ ra ngoài.

Nàng nói:
“Sư bá bớt giận, nơi đây không thích hợp nói chuyện!”
Phong sư bá cả giận nói:
“Ngươi còn biết!” Nâng tay một câu, trực tiếp bắt giữ hai người, đi về hướng Huyền Thiên Môn.


Ngọc Mật nói:
“Phong sư bá, ngươi chấp pháp ngay thẳng, Ngọc Mật xưa nay bội phục, nhưng Ngọc Mật có câu phải nói, trong Huyền Thiên Môn không phải ai cũng nghiêm nghị đại nghĩa như sư bá nhất tâm hướng về môn phái!”
Phong sư bá lạnh giọng cả giận nói:
“Ngươi là đang nói hai người các ngươi sao?”
Ngọc Mật nói:
“Sư bá, thứ Ngọc Mật cả gan.

Ngươi vừa rồi soát qua hồn thức của Bao Cốc, chuyện hầu tử xấu xa ngươi đã rõ ràng tiền căn hậu quả, hơn nữa hẳn là nhìn ra Bao Cốc cũng không phải hạng người tham tài ích kỷ, Ngọc Mật mang theo Bao Cốc chạy là bất đắc dĩ!”
Phong sư bá tức giận nói:
“Còn dám xảo biện!” Hắn biết việc này nếu tiết lộ ra ngoài sẽ đưa đến họa diệt môn cho Huyền Thiên Môn, lúc này cần tránh pháp bảo theo dõi của ngoại nhân.

Ngọc Mật nói:
“Thiên tài địa bảo, người hữu duyên có được! Linh vật đổi chủ, người khác ép buộc không được! Phong sư bá, Ngọc Mật nói thế không sai đi?”
Phong sư bá cười lạnh:
“Đa Bảo Linh Hầu là linh thú khai đại tổ sư gia nuôi dưỡng, là của Huyền Thiên Môn, há có thể do hai ngươi nuốt riêng?”
Ngọc Mật nói:
“Phong sư bá, ta cùng Bao Cốc cũng là đệ tử Huyền Thiên Môn, Bao Cốc còn là tổ sư gia tuyển chọn truyền thụ! Vì vậy Bao Cốc là truyền nhân của tổ sư gia, Đa Bảo Linh Hầu mới có thể lựa chọn theo Bao Cốc.

Sư bá, ngài nói có đúng không?”
Phong sư bá mặt không biểu tình nói:
“Ngươi tiếp tục nói!”
Ngọc Mật nói:
“Sư bá, trước đó nhiều Phong chủ Trưởng Lão của phái liên thủ thiết pháp trận cũng không thể bắt giữ nó, có thể thấy được đạo hạnh cùng thực lực của nó, nó nguyện ý chọn ai thì theo người đó, không phải bất luận kẻ nào trên dưới Huyền Thiên Môn có thể quyết định, ngài nói đúng không? Nó muốn chọn theo Bao Cốc, là may mắn cũng là họa của Bao Cốc.”
Phong sư bá thả chậm tốc độ, hắn suy nghĩ một chút:
“Ý của ngươi là lo lắng có người giết các ngươi đoạt bảo?” Ánh mắt phát lạnh, thần sắc nghiêm nghi, nộ không thể át.

Ngọc Mật nói:
“Phong sư bá, ngươi cương trực công chính, Ngọc Mật xưa nay bội phục.

Nhưng mà Huyền Thiên Môn trên dưới hơn ba trăm người, cũng không phải người người đều như Phong sư bá cao phong lượng khiết.


Lời nói mạo phạm bất kính cũng phải nói, ta liều chết vì tiểu sư thúc đoạt được Linh Thủy, đã mang về Huyền Thiên Môn, tiểu sư thúc lại ngay cả Linh Thủy hình dạng thế nào cũng chưa từng thấy! Giá trị của Đa Bảo Linh Hầu chẳng lẽ không thể sánh bằng một giọt Linh Thủy? Chuyện khác không nói, chỉ bằng hôm nay Tụ Bảo Các bán đấu giá xuất ra Chí tôn Hầu Nhi Tửu cũng đủ để cho ta cùng Bao Cốc bị chết không minh bạch.

Phong sư bá, Linh Vân Phong nhất mạch truyền thừa cũng sắp đoạn rồi, Bao Cốc được tổ sư gia truyền thừa, nếu nàng trưởng thành đó là hy vọng chấn hưng của Huyền Thiên Môn ta.

Nếu nàng vì Đa Bảo Linh Hầu mà đưa tới một số người ám toán, vậy không chỉ có đoạn tuyệt hy vọng cuối cùng của Linh Vân Phong, càng là tổn thất lớn đối với Huyền Thiên Môn! Trước đây cảm thấy Ngũ Linh Căn rất trắc trở trong tu luyện, hôm nay có Đa Bảo Linh Hầu trợ giúp nàng, tu luyện của nàng liền không hề gian nan nữa.

Tổ sư gia năm đó phong ấn Đa Bảo Linh Hầu, chưa hẳn không phải vì lưu cho người kế thừa tương lai! Lúc Bao Cốc được tổ sư gia chọn kế thừa Đa Bảo Linh Hầu liền được phá giải phong ấn, là trùng hợp hay là tổ sư gia khổ tâm an bài?” Đôi mắt nàng rưng rưng nhìn Phong sư bá, vẻ mặt bi phẫn bất đắc dĩ:
“Phong sư bá, không phải Ngọc Mật muốn nuốt riêng, mà thực sự không dám dùng Linh Vân Phong, dùng tương lai Huyền Thiên Môn cùng truyền thừa của tổ sư gia mạo hiểm.” Nàng nói xong, khúc gối quỳ xuống trên phi kiếm!
Bao Cốc thấy thế cũng lập tức quỳ xuống, thương cảm nhìn Phong sư bá.

Phong sư bá mặt không biểu tình chăm chú nhìn Ngọc Mật nửa ngày, có chút do dự,.

ánh mắt hắn rơi vào trên người Bao Cốc, thấy nàng cũng không sợ hãi, hỏi:
“Ngươi không sợ?”
Bao Cốc nói:
“Phong sư bá là người tốt.”
Phong sư bá cười to nói:
“Ha ha, ngươi lại biết ta là người tốt?”
Bao Cốc nói:
“Nếu như sư bá không phải người tốt, sư tỷ nhất định sẽ không cầu ngươi còn cùng ngươi nói nhiều như vậy!”
Sắc mặt Ngọc Mật tối sầm.

Phong sư bá hỏi:
“Nga? Vậy nếu như ta không phải người tốt, sư tỷ ngươi sẽ làm như thế nào?”
Bao Cốc nói:
“Tới tìm chúng ta lại không chỉ có mình Phong sư bá, nếu như Phong sư bá không phải người tốt, trước khi Phong sư bá đến, sư tỷ sẽ lớn tiếng hô to, khiến các trưởng lão trong sư môn đều biết chúng ta ở chỗ này, như vậy Phong sư bá sẽ không thể hại chúng ta.”
Sắc mặt Ngọc Mật sắp đen thành màu mực.


Phong sư bá thú vị cười nói:
“Nga? Vậy ta hỏi ngươi, nếu như hôm nay ngăn chặn các ngươi chính là Trưởng Lão môn phái khác thì sao?”
Bao Cốc nói:
“Vài món đồ trên người ta cùng sư tỷ so với thứ trong bụng tiểu hầu tử không đáng nhắc tới.

Tiểu hầu tử chạy, những người đó sẽ bắt chúng ta lại làm mồi nhử tiểu hầu tử.

Nếu như đối phương ít người, chúng ta sẽ âm thầm để tiểu hầu tử trở lại báo tin cho các ngươi, để các ngươi tới cứu bọn ta.

Nếu như bọn họ nhiều người, chúng ta để tiểu hầu tử dẫn rất nhiều người môn phái khác đến tranh giành bảo vật, ta cùng sư tỷ nhân lúc hỗn loạn đào tẩu, để cho bọn họ những người muốn cướp bảo vật từ từ mà đánh!”
Phong sư bá ha ha cười nói:
“Nghĩ ngươi là một kẻ ngốc, không ngờ quỷ kế lại vô cùng nhiều.” Thần sắc của hắn đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói:
“Ngươi nghĩ các vị cường giả các phái tu tiên dễ hồ lộng như vậy?”
Bao Cốc mặt không đổi sắc nói:
“Cha ta trước đây đã dạy ta, nguyên lời ta không nhớ rõ, nhưng ý tứ là nói có tham niệm, khởi tham tâm thường sẽ khiến người khác thừa cơ lợi dụng.

Người có tham dục, có một liền muốn có hai, có hai lại muốn được mười, được trăm, loại người này thường là rất dễ che mắt.

Cha ta còn nói cho ta biết, làm người nghìn vạn lần không thể tham, chỉ nên lấy những thứ bản thân có thể lấy.”
Phong sư bá hỏi:
“Chí tôn Hầu Nhi Tửu, Đa Bảo Linh Hầu đều nóng phỏng tay, cầm trên tay sẽ đưa tới đại họa cho các ngươi, ngươi cảm thấy đây là nên cầm sao?”
Bao Cốc đáp:
“Đa Bảo Linh Hầu là tự nguyện theo chúng ta, Hầu Nhi Tửu là nó đưa cho ta chúng ta để bồi thường tổn thất do nó trộm dược điền Linh Vân Phong chúng ta, đây vốn dĩ chính là của chúng ta, đương nhiên là nên cầm.

Đưa tới đại họa chỉ là do người khác muốn tới cướp, chúng ta không cầm thứ không nên cầm, cũng muốn bảo vệ thứ thuộc về bản thân, không thể để cho người khác đơn giản cướp đi thứ thuộc về chúng ta.”
Phong sư bá cười nói:
“Ngươi trái lại giải thích đạo lý lớn rất rõ ràng.” Hắn cởi ra cấm chế trên người Ngọc Mật, ống tay áo phất một cái, nói:
“Các ngươi đi đi! Đừng quên các ngươi là đệ tử Huyền Thiên Môn!”
Ngọc Mật thở mạnh một hơi, nói:
“Cảm ơn Phong sư bá!”
Bao Cốc hướng Phong sư bá mỉm cười, đứng lên, mở túi trữ vật của bản thân từ đó lấy ra cực phẩm linh thạch, nàng phát hiện số lượng rất nhiều, tay cầm không hết, trên không trung không chỗ để, vì vậy đưa mắt nhìn Phong sư bá.

Phong sư bá liếc Bao Cốc hỏi:
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Bao Cốc nói:

“Sư tỷ vẫn luôn nói Huyền Thiên Môn túng thiếu, đệ tử phát tài rồi dĩ nhiên phải trợ giúp sư môn.

Ai nha, sư bá, ngươi mau đưa ta túi trữ vật, tay của ta nhỏ cầm không được nhiều như vậy!”
Phong sư bá bị dáng vẻ ngây thơ của Bao Cốc chọc cười, hắn sang sảng cười to hai tiếng, tay giương lên đem một túi trữ vật ném tới trong lòng Bao Cốc.

Bao Cốc đem toàn bộ cực phẩm linh thạch trong túi trữ vật của bản thân cất vào túi trữ vật của hắn, lại hai tay dâng trả.

Phong sư bá nhận lấy túi trữ vật, ánh mắt nhìn Bao Cốc vô cùng hài lòng.

Ngọc Mật đem hồ lô rượu Chí tôn Hầu Nhi Tửu lấy ra, dùng ống trúc giữ lại cho bản thân một ống, còn lại toàn bộ cho Phong sư bá.

Phong sư bá nhận lấy Chí tôn Hầu Nhi Tửu Ngọc Mật cho hắn, vung tay lên, bàn tay xuất hiện một tiểu chuông cùng một khối ngọc bội.

Hắn đưa chuông cho Ngọc Mật:
“Nếu gặp nguy hiểm, lắc chuông xin ta giúp đỡ, trong phạm vi ta liền đến!” Đem ngọc bội đưa cho Bao Cốc nói:
“Tu vi của ngươi kém, người nào đều có thể xem trộm linh thức, toàn bộ vô phòng ngự! Khối ngọc bội này cho ngươi hộ thân!” Dứt lời, phất tay một cái, một truyền tống đài hiện lên giữa không trung”
“Từ truyền tống đài mà đi, các ngươi đến Huyền Nguyệt thành, nửa năm sau là chu kỳ Thái Cổ di tích Huyền Nguyệt cổ thành mở ra, các ngươi có thể đi tìm cơ duyên!”
Bao Cốc đeo ngọc bội trên cổ, nói:
“Sư bá, ngươi cho ta vài bình đan dược đi! Ta không có kim đan, muốn vài bình Luyện Khí đan cùng Trúc Cơ đan thì tốt rồi!”
Phong sư bá vừa bực mình vừa buồn cười trừng Bao Cốc, đem một đống lớn đan dược cất vào một túi trữ vật ném cho nàng:
“Cầm đi!” Nói xong, tay áo phất một cái, bước trên mây ngự phong đi.

Bao Cốc nhìn theo Phong sư bá đi xa, hỏi Ngọc Mật:
“Sư tỷ, Phong sư bá là tọa phong nào? Hắn ở cảnh giới gì?”
“Chủ sự Huyền Thiên Môn hiện nay chính là Huyền Thiên Phong, Phong sư bá cùng Quyền Chưởng môn là cùng mạch, hắn là Hình Đường Trưởng Lão, cảnh giới tu luyện đang Nguyên Anh hậu kỳ! Lần này hắn chịu giúp chúng ta, hai ta rốt cuộc tránh được một kiếp.”
Chờ Phong sư bá đi xa, Đa Bảo Linh Hầu khi nãy lẫn mất rất xa mới nhảy trở lại trên vai Bao Cốc tiếp tục ôm tóc Bao Cốc dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, dường như kẻ thực lực mạnh nhất trong ba người nhưng gặp chuyện lại thoát thân nhanh nhất không phải là nó.

Ngọc Mật không dám đình lại, lôi kéo Bao Cốc bước trên truyền tống đài Phong sư bá lưu lại hoả tốc rời khỏi.

Có Phong sư bá giúp hai người các nàng, Huyền Thiên Môn sẽ không chính diện truy cứu các nàng, sau này còn có thể nghênh ngang quay về Huyền Thiên Môn.

Nhưng hiện tại nếu như không đi, ai đều bảo vệ không được hai người, tuyệt đối sẽ có người âm thầm xuất thủ, nếu các nàng bị Trưởng Lão khác tìm được, chưa hẳn đã dễ nói chuyện giống như gặp phải Phong sư bá.

Các nàng vừa đi, truyền tống đài liền vô thanh vô tức nổ tung hóa thành bụi mù tiêu tán, nửa điểm vết tích cũng không lưu lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.