Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 328: Thương Vong Thảm Trọng


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 328: Thương Vong Thảm Trọng


Tuy rằng Khảm Bang đối với Bạt họa sớm ý thức được nguy cơ, nhưng trước đây luôn luôn cùng Quân liên minh chiến đấu, hơn nữa trận biến cố này tới phi thường đột nhiên cùng hung mãnh, các phương diện phòng ngự chuẩn bị đều không đủ, ngoại trừ cải tạo phòng ngự đại trận, cơ hồ không có chuẩn bị gì khác.

Bao Cốc cùng Ngọc Mật từ U Ảnh Các phân đà của Khảm Bang đi ra liền nhìn thấy rất nhiều người chật vật không chịu nổi, thậm chí thấy được đệ tử Khảm Bang bị thương rất nặng chạy về Khảm Bang phân đường, tình huống đó giống như là đánh trận đại bại tháo chạy về.

Y sư đều bận đến không kịp thở, nhưng đan dược chưa thương đã không đủ dùng.

Đệ tử nội đường Khảm Bang bận rộn ở Khảm Bang phân đường bôn tẩu qua lại, rất nhiều người ánh mắt đều còn lộ ra kinh hoàng, khiếp sợ sau khi trãi qua một hồi nạn kiếp.

Đệ tử Khảm Bang nhìn thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật, mọi ánh mắt đều hướng về phía các nàng.

Không ít đệ tử đi đến, nhu nhu kêu: “Lệnh chủ…”
Bao Cốc hỏi: “Sao lại thế này? Một đám như thế nào bị thương thành như vậy?”
Một gã Khảm Bang đệ tử mất đi cánh tay phải, cả người đều bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt trắng bệch lòng còn sợ hãi nói: “Chúng ta đang đuổi giết dư nghiệt Vọng Tiên Tông, đột nhiên huyết vụ tràn ngập, mặt đất rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện từng khe đạo sâu không thấy đáy, theo sát còn có rất nhiều…rất nhiều…quái vật từ trong cái khe lao tới, giống…như là lời Lệnh chủ nói chính là thi yêu cùng thi quỷ.

Chúng nó…Chúng nó…”
Bao Cốc hỏi: “Chúng nó làm sao?”
Một đệ tử nội đường Khảm Bang y phục rách nát, nội thương rất nặng bên cạnh nâng tay lau đi khóe miệng tràn ra vết máu, nói: “Chúng nó tất cả đều là khô lâu, hốc mắt là hai đám hỏa diễm đỏ như máu nhảy động, trên người phiếm hồng quang, trên người…trên người…trên người phục sức…rất tạp, đến từ các môn phái bất đồng, ta…thuộc hạ đều nhận ra, giống…như là người quân liên minh trước đây biến mất ở Hoang Cổ Sơn Mạch, ta…ta…ta nhận ra trong đó…trong đó một người mặc phục sức giống như là…là thái tử Kim Ô Thánh Triều…Ta…Ta nghe nói hắn cũng là cùng với một trăm vạn đại quân biến mất ở trong Hoang Cổ Sơn Mạch…”
Ngọc Mật vỗ vỗ người nọ cánh tay, nói: “Đi xuống nghỉ ngơi đi, hảo hảo dưỡng thương.” Nàng lại nhìn về bốn phía, cất giọng nói: “Mọi người đã sớm biết trận đại họa này ắt sẽ đến, Khảm Bang cũng đã có kế sách ứng đối, chư vị không cần bối rối…” Nàng trấn an đệ tử nội đường Khảm Bang chung quanh, nắm tay Bao Cốc hướng bên ngoài Khảm Bang phân đường đi đến.

Ngọc Mật nói: “Khảm Bang nội đường còn như thế, bên ngoài còn không biết loạn thành cái dạng gì.

Đi, đi ra ngoài nhìn xem.”
Bao Cốc “Ân” một tiếng, cùng Ngọc Mật hướng ra ngoài đi đến.

Ven đường gặp được đệ tử Khảm Bang bị thương trốn trở về, cơ hồ có thể dùng từ “nối liền không dứt” để hình dung.

Đại địa chấn ở Hoang Cổ Sơn Mạch vừa bắt đầu, có thám tử U Ảnh Các ở bên ngoài Hoang Cổ Sơn Mạch, nhìn thấy huyết sát tử khí tận trời, dẫn tới thiên tượng dị thường, đồng thời đại địa kịch liệt run chuyển, sơn thể đánh sập, sau đó, các thám tử U Ảnh Các ở bên ngoài Hoang Cổ Sơn Mạch liền mất đi liên hệ, đồng thời lại có tin tức truyền đến, có tu tiên giả lấy thần niệm tham vào Hoang Cổ Sơn Mạch dò xét, nhìn thấy toàn sơn thể đã sụp đổ…!
Bạt bị phong ấn ở trong Bạt quan, xiềng xích từ thần kim tạo ra khoá trụ lấy quan, một đoạn Thần Kim Tỏa Liên khác đang ở trong chính nhánh sơn mạch Hoang Cổ Sơn Mạch, lấy lực lượng của chính nhánh sơn mạch cố trụ xiềng xích.

Nếu chín nhánh sơn mạch đều sụp, chín sợi Thần Kim Tỏa Liên cũng sẽ không khóa được Bạt nữa, không có Thần Kim Tỏa Liên khóa Bạt, ngày Bạt khai quan xuất thế còn xa sao?
Bao Cốc không biết Bạt có từ trong Bạt quan đi ra không.


Bao Cốc thất thần nghĩ chuyện ở Hoang Cổ Sơn Mạch, đến khi nàng bước ra khỏi Khảm Bang phân đường liền bị cảnh tuọng trước mắt làm cho kinh sợ.

Bên ngoài Khảm Bang phân đường, quảng trường to như vậy giờ phút này toàn là tu tiên giả.

Nhìn theo phục sức trên người bọn họ, có tán tu, cũng có đệ tử của các thế lực, cơ hồ đều là một mảnh chật vật, rất nhiều người toàn thân đều chịu trọng thương, không ít người y phục tả tơi, cả thân người đều chồng chất vết thương.

Toàn cảnh trước mặt nếu đem so sánh với người dân gặp phải hạn hán ở Thanh Sơn Quận ngày đó còn muốn thảm hơn! Ít nhất nạn dân lúc trước không có thiếu cánh tay, gãy cái chân, toàn thân máu tươi đầm đìa.

Nàng nhìn đến phía trước cách đó không xa có một tu tiên giả cuộn mình trên mặt đất từng ngụm từng ngụm hộc huyết, trong vũng máu phun ra còn có lẫn nội tạng, trước ngực có một lỗ thủng to, nhưng ngay cả một chút đan dược cầm máu cũng không có, máu kia khiến cả mặt đất đều nhuộm đỏ, nếu còn tiếp tục thổ huyết như vậy, cho dù là tu tiên giả Kim Đan kỳ cảnh giới tu hành không tầm thường cũng chống đỡ không được hai khắc thời gian.

Không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mà không cứu, Bao Cốc cất bước đến bên người nọ, ngồi xổm xuống, kiểm ra thương thế của hắn, phát hiện trước ngực như là bị lợi trảo xuyên thủng.

Người này tuy rằng đã tự phong bế kinh mạch huyệt vị, nhưng miệng vết thương lại không có cách nào khép lại, hiển nhiên là đan dược của hắn cũng vô dụng.

Nàng lấy ra một viên đan dược uy tiến vào miệng người nọ, nói: “Ngậm lấy!” Lại đổ ra một loại thuốc bột dùng bên ngoài rắt vào miệng vết thương.

Dược mới vừa vào miệng, người nọ lại phun ra một búng máu, đem dược vừa hòa tan đến một nửa cùng máu đều phun ra.

Hắn thấy mình phun thuốc chữa thương ra đất, lại túm lấy nửa viên đan dược còn lại đút vào miệng, sau đó khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Vết máu kia, thấm ướt cả tay trên miệng hắn, mà nào chỉ tay miệng, cơ hồ cả người đều là máu.

Bao Cốc nhìn đến ánh mắt đã phiếm hồng, trong lòng bị nghẹn đến khó chịu.

Cách đó không xa, một tu tiên giả thương thế rất nặng, co rút lăn lộn trên mặt đất một hồi, sau đó tứ chi buông thỏng, tắt thở.

Hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Bao Cốc trơ mắt nhìn người nọ tắt thở, kinh ngạc ngơ ngác.

Trong ấn tượng của nàng, tu tiên giả đều là khí lực cường hãn, chỉ cần không có đương trường bị giết, linh trân bảo dược hướng miệng nuốt xuống vậy cũng sẽ không chết, nhưng…một Nguyên Anh Kỳ tu tiên giả liền như vậy chết trước mặt của nàng.


Nàng vài bước đến bên người người nọ, sờ soạng trên người người kia, tìm được mấy mảnh trữ vật pháp bảo, bên trong không hề thiếu tạp vật, nhưng linh dược, linh tửu một chút đều không có, ngay cả linh thạch cũng không còn một mảnh.

Cũng không phải người này quá nghèo, đồ trên người hắn có rất nhiều thứ đáng giá, chính là không có vật chữa thương bảo mệnh.

Phỏng chừng là trong trận Bạt hoạ này đã tiêu hao hết sạch.

Bao Cốc đem trữ vật pháp bảo của người nọ trả về, đứng lên, hướng hộ vệ gác cửa của Khảm Bang phân đường vẫy vẫy tay.

Hai gã hộ vệ bay nhanh đến bên người Bao Cốc, ôm quyền hành lễ: “Thuộc hạ đem thi thể này ra ngoài xử lý!”
Bao Cốc khoát tay áo, nói: “Các ngươi trước đi đến các hiệu thuốc trong thành, tìm xem họ có còn chữa thương dược cùng linh tửu hay không! Nếu có làm mọi cách cho bọn họ đều đưa lại đây, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!”
Hai gã hộ vệ kia ngây ra một chút, ôm quyền hành lễ, chạy vội đi.

Bao Cốc lại hướng hộ vệ đứng gác ở cửa Khảm Bang phân đường ngoắc.

Lúc này đây là thống lĩnh hộ vệ hoả tốc chạy đến.

Tu tiên giả tập trung ở bên ngoài Khảm Bang phân đường quá nhiều, sợ gặp chuyện không may, Khảm Bang điều đến không ít người canh giữ đại môn, cũng có một vị thống lĩnh ngàn người.

Bao Cốc nói: “Ngươi đi nhìn xem trong Y Quán có đại phu nào rảnh tay…” Nàng nói đến nơi đây, nghĩ đến đệ tử nội đường Khảm Bang bị thương rất nhiều, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ không rảnh.

Nàng nói: “Phái một đội binh lính, đi đến các nơi Thương Đô thành thỉnh đại phu.

Sau đó lại phái người đi các nơi Thương Đô thành điều tra tình huống trước mắt như vậy còn có bao nhiêu.”
Thống lĩnh kia ôm quyền, nhanh chóng phân phó người đi làm.

Bao Cốc giương mắt cẩn thận nhìn quét qua một vòng, phát hiện ở đây đều là Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ tu tiên giả là chủ, Nguyên Anh Kỳ có rất ít, Hóa Thần Kỳ một cái cũng không có.

Tu hành cảnh giới tới Hóa Thần Kỳ, ở đâu cũng đều có thể lăn lộn ra một mảnh đặt chân, cho dù là thời điểm đại nạn lâm đầu cũng rất khó lưu lạc đến mức này.

Mấy năm trước nàng tị thế không ra, nàng sợ chính mình đem luyện đan thuật hoang phế, mỗi năm đều sẽ mở mấy lô đan dược để luyện tập, thời gian vài năm qua đi, Đan Phòng của nàng chứa không ít đan dược.


Đan dược chưa thương này phần lớn dành cho Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Liệu Thương dược, Trúc Cơ đan, Kim Đan hoàn cùng Nguyên Anh đan là nhiều nhất.

Mạng người quan trọng, Bao Cốc đối loại đan dược nàng cất giữ trong đan phòng vốn đã sớm dày một lớp bụi tuyệt không đau lòng mà xuất ra, nàng phân ra một phần đưa cho Ngọc Mật, nói: “Sư tỷ, cứu người!”
Lúc này tuy là chính ngọ thời gian, lại vì Hoang Cổ Sơn Mạch xảy ra dị tượng khiến thiên địa trở nên một mảnh hôn ám, nếu là phàm nhân dưới loại ánh sáng này chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mông lung mơ hồ hình dáng.

Ngọc Mật nói: “Loại sự tình này sao phiền đến ta và ngươi động thủ.” Nàng nói xong, xoay người trở lại Khảm Bang phân đường, không bao lâu liền dẫn vài tên mặc phục sức Huyền Thiên Môn đệ tử cùng Khảm Bang hộ vệ đi ra, cấp bọn họ chữa thương dược, an bài bọn họ đi cứu người.

Không bao lâu, người được phái đi tìm hiểu tình huống đã trở lại.

“Bẩm lệnh chủ, trước mắt tham không rõ ràng lắm có bao nhiêu, Thương Đô thành các nơi quảng trường đều tụ đầy người, còn có nhiều người hơn đang chạy đến Thương Đô thành.”
Bao Cốc nhìn đến kia hai người sắc mặt lộ ra vẻ kinh sợ.

Nàng gật đầu, nói: “Đã biết!” Nàng nói với Ngọc Mật: “Sư tỷ, chúng ta đi nhìn xem!”
Ngọc Mật tế ra phi kiếm, theo sát ở phía sau Bao Cốc.

Bao Cốc dọc theo đường lớn đi thẳng đến cửa thành, ven đường nhìn thấy hai bên đường cơ hồ đầy tu tiên giả, hầu hết cả người chật vật, thân thể chồng chất vết thương, trên đường cái, tùy ý cũng có thể thấy được từng vũng từng vũng vết máu.

Trong tửu lâu, khách điếm chật ních người, một mảnh ồn ào nghị luận, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm của điếm tiểu nhị hô to: “Chư vị, không có linh tửu, thật sự không có linh tửu…”
Không bao lâu, nàng liền đi đến cổng thành.

Đại quân Việt Quốc đứng ở trên tường thành, trận thế sẵn sàng đón địch, cửa thành mở lớn, một đám tu tiên giả cả người đẫm máu, thần sắc hoảng sợ hướng trong thành mà chạy vào, có vài người đi đứng khó khăn nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân mình tiến vào, sau đó được quân thủ thành kéo vào trong.

Người thương thế nặng rất nhiều, thủ vệ cửa thành cố lắm cũng không thể quan tâm hết, chỉ có thể đem người bị thương nặng đã muốn bất động kéo vào ném dưới tường thành.

Dưới tường thành, người bị thương chồng chất, cơ hồ đều đem các vách tường lấp đầy! Có vài người bị thương, ruột đều lộ ở bên ngoài, có vài người thiếu cánh tay, gãy cái chân, cả người như một huyết nhân đã muốn hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, có người đã chết, người chết cùng trọng thương xen lẫn cùng nhau, chồng chất nằm trong vũng máu, không ai lo lắng, để ý đến…!
Đây là Việt Quốc đô thành, đây là cửa thành hoàng thành, cũng là…thi thể cùng người bị thương chồng chất thành, máu tươi nhuộm đỏ cả tất cả gạch tường thành, chân dẫm lên chính là máu thịt trộn lẫn…!
Bao Cốc cả đời này trải qua thiên tai ở Thanh Sơn Quận, gặp được hai lần đại họa diệt môn, cũng từng đồ sát hơn mười vạn người trong thành, nhưng lại chưa từng gặp qua thảm trạng như địa ngục như thế!
Cảnh tượng này, quá thảm rồi!
Bao Cốc chỉ cảm thấy cổ họng từng đợt khô đắng, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước.

Ngọc Mật đã vọt tới bên đám người kia, uy cho những người còn giữ lại chút hơi thở một ít linh tửu, kéo dài mạng nhỏ.

Thủ vệ cửa thành nhìn thấy có người cứu người, liền đem những người trọng thương bất động kéo đến bên cạnh Ngọc Mật.

Bao Cốc vọt tới trước mặt một tu tiên giả, đút nàng một ngụm hầu nhi tửu.


Nàng thấy nữ tu tiên giả kia vẫn còn duy trì một ít thanh tỉnh, hỏi: “Ngươi…Ngươi như thế nào bị thương thành như vậy? Các ngươi từ đâu tới đây?”
“Tiểu Hà trấn, khô lâu quái, rất nhiều khô lâu quái, thi quỷ, thi yêu…” Nàng giữ lấy cánh tay Bao Cốc, dùng sức nắm, nhìn Bao Cốc, nói: “Ngươi là Khảm Đao lệnh chủ có phải hay không? Ngươi…Bạt họa mà ngươi nói…thật sự là Bạt họa…Chỉ có ta…chỉ có ta…giết đi ra…Hắn…bọn họ đều đã chết…” Nàng hoãn khẩu khí, nói: “Có…có huyết vụ, sương mù như máu, mang theo rất…rất nặng sát khí, sẽ…sẽ làm khí tức ngưng trệ, không đề được khí, toàn thân không còn chút sức lực nào, giống…giống như trúng độc…cỏ…cỏ cây gặp…phải liền khô héo…”
Bao Cốc không biết Tiểu Hà trấn ở đâu, cách Thương Đô thành có xa hay không, nhưng dù tất cả tu tiên giả phụ cận đều hướng Thương Đô thành tập trung lại cũng không nhiều người như vậy a.

Nàng hỏi: “Các ngươi…vì cái gì đều chạy tới Thương Đô thành…”
Nữ tu tiên giả kia suy yếu nhìn Bao Cốc nói: “Toàn Tu Tiên Giới đều biết ngài đem biện pháp đối phó Bạt họa cho Việt Quốc, Việt Quốc đối Bạt họa sớm có phòng bị, nơi này cách Hoang Cổ Sơn Mạch mặc dù gần, lại…được cho là thành trì chắc chắn nhất! Ngài không phải luôn luôn ở đây sao?”
Bao Cốc cấp cho nàng một lọ đan dược chữa thương cùng một hồ tam giai linh tửu, nói: “Đan dược này cũng đủ để ngươi chữa khỏi thương thế.”
Nữ tu tiên giả kia nói: “Đa tạ!” Ăn vào hai khỏa đan dược, dựa lưng vào tường thành, nước mắt rơi như mưa.

“Cứu…nhanh cứu ta…” Có người toàn thân máu tươi, mất một chân, thấp thoáng có thể thấy được xương cốt lồi ra khỏi huyết nhục, bò đến bên chân Bao Cốc bắt lấy làn váy nàng, khẩn cầu nhìn nàng, nói: “Cứu ta…ta nguyện…ta nguyện làm nô nguyện trung thành…”
Thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật cứu người, càng nhiều người không muốn chết kéo đến bao lấy các nàng, hướng các nàng cầu cứu.

Một gã thủ vệ kéo thi thể tới được cửa thành nhìn về phía Ngọc Mật cùng Bao Cốc, nói: “Cứu không được, người bị thương quá nhiều rồi.”
Bao Cốc đối với lời nói của thủ vệ cửa thành kia không có nửa điểm phản bác.

Thuốc chữa thương trong Y Quán của Khảm Bang Thương Đô thành phân đường đủ nhiều sao? Nàng vừa rồi lúc đi ra còn nghe nói đan dược của Y Quán giờ đã không đủ dùng, đang cấp tốc chạy tới bảo khố điều dược tài đến, người bị thương của Khảm Bang nhiều như vậy, đại phu của Khảm Bang Y Quán cứu môn hạ đệ tử của Khảm Bang còn không xuể, sao có thể phân ra người đến cứu những người bên ngoài này…Khảm Bang như thế, tình huống Việt Quốc sao có thể tốt hơn Khảm Bang? Các thế lực khác tình huống có thể tốt hơn Khảm Bang sao? Người bị thương quá nhiều, ốc còn không mang nổi mình ốc!
Bao Cốc biết, thứ bọn họ thiếu không phải đại phu, là đan dược! Không có đan dược, dù là linh tửu cũng tốt! Không có linh tửu, có một ít linh thạch cũng tốt, có lẽ về điểm này linh lực mà linh thạch hóa thành, có thể khiến người sắp chết kích phát lực lượng trong đan điền đi chữa thương, nhặt lấy một cái mạng!
Nàng nói với Ngọc Mật: “Sư tỷ, chúng ta phải cứu người!” Nàng lại cho Ngọc Mật một đống lớn đan dược chữa thương cùng linh tửu, nói: “Ngươi ở trong này cứu người, ta quay về Khảm Bang, an bài người lại đây phát đan dược cứu người.” Nói xong, nàng vội vã trở về, đồng thời cùng Yêu Thánh liên hệ, đem tình huống Tu Tiên Giới bi thảm kể cho Yêu Thánh.

Nàng nói: “Thánh di, ngài có thể giúp ta mở lô luyện đan sao? Ta cần rất nhiều rất nhiều đan dược chữa thương…”
Yêu Thánh ở truyền âm ngọc phù nặng nề thở dài, nói: “Ta cùng Thù nhi sẽ mau chóng đi đến.”
Bao Cốc trở lại Khảm Bang phân đường phái nhân thủ, phân công người mang đan dược đến cho người bị thương ở các địa phương thiết lập cứu trị, nàng lại tìm được Vương Đỉnh, bảo Vương Đỉnh tăng cường số lượng đan dược cùng linh rượu cấp khách điếm Khảm Bang các nơi, phân phó người ở Khảm Bang khách điếm cứu người.

Vương Đỉnh sợ tới mức mồ hôi lạnh đều tuôn ra! Khảm Bang nào có nhiều như vậy đan dược cùng linh tửu cầm đi cứu người?
Hắn nói: “Lệnh chủ, Khảm Bang đan dược cùng linh tửu đã sắp không đủ cho nội đường Khảm Bang sử dụng.” Ngài không biết tình huống thương vong của Khảm Bang a! Bạt họa tứ lược, thời gian sau này cần dùng đến đan dược chữa thương càng nhiều! Lúc này một viên đan dược chính là một cái mệnh! Nếu lựa chọn cứu đệ tử nội đường Khảm Bang cùng ngoại nhân, hắn tuyệt đối lựa chọn cứu người một nhà!
Vương Đỉnh gấp đến độ gân xanh trên trán đều nổi lên, hắn nói: “Lệnh chủ, thuộc hạ hiểu được tâm trạng của ngài, ngài không đành lòng, muốn cứu bọn họ, nhưng tình trạng Khảm Bang bây giờ lấy không ra được một viên đan dược dư thừa nào cứu bọn họ! Lệnh chủ, Bạt họa bốn phía, rất nhiều nơi đã hoá thành tuyệt địa, rất nhiều dược điền dược viên đều bị hủy, sẽ tìm không ra linh dược nữa! Đan dược chữa thương sẽ càng ngày càng ít, mà Bạt họa không biết khi nào mới có thể tiêu trừ, trận này vẫn phải đánh tiếp, dược, đan dược càng ngày càng trân quý…Khảm Bang, đến bây giờ đều đã sắp không thể chống đỡ được nữa…”
Lại có đệ tử Khảm Bang vội vàng báo lại: “Tả sứ, vừa nhận được tin tức, lúc đại địa rung chuyển toàn bộ Hạo Đô thành đều chôn vùi bên trong đất, Hạo Đô thành không còn, người bên trong Hạo Đô thành một người cũng không thể trốn ra…”
Vương Đỉnh gật đầu, nói: “Đã biết! Đi xuống đi!” Hắn ánh mắt đều đỏ, cực kỳ bi ai quát to một tiếng: “Ba vạn tinh nhuệ Khảm Bang đóng quân ở Hạo Đô–”
Một cổ hàn ý từ chân xông thẳng đến đại não Bao Cốc, xuyên qua toàn thân.

Một lúc sau, Ngọc Mật đã trở lại.

Nàng nói cho Bao Cốc, đan dược và linh tửu trên người nàng toàn bộ đã dùng hết rồi.

Như muối bỏ biển..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.