Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 325: Có Biến


Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 325: Có Biến


Hai người đạp Truyền Tống Pháp Trận xuất hiện ở bên ngoài Chiêu Thành, sau khi ăn Dịch Dung Đan một phen thay hình đổi dạng mới vào thành.

Chiêu Thành là Bất Dạ Thành, ngày đêm không ngớt, cho dù là sáng sớm, vẫn phồn thịnh ồn ào.

Ngọc Mật dẫn Bao Cốc vào thành, đi loanh quanh một vòng, tìm được một tửu lâu mà Tôn Địa Long kinh doanh, thuê một gian sương phòng, gọi một đống thức ăn.

Trong trữ vật pháp bảo của nàng thu nạp rất nhiều thịt yêu thú, rất muốn ném tới phòng bếp, cho phòng bếp nhanh nấu đồ ăn bưng lên cho nàng, nhưng lại sợ lộ hành tung ra ngoài, đành phải bỏ qua.

Đồ ăn vừa bưng lên không bao lâu, Bao Cốc liền thu được Khúc Dĩ Nhu truyền âm, hỏi tung tích các nàng.

Bao Cốc đem địa chỉ cấp Khúc Dĩ Nhu, sau ước không qua hai nén hương thời gian, Khúc Dĩ Nhu rạng rỡ chạy lại đây.

Ngọc Mật cơm no rượu say nằm trên nhuyễn tháp ý cười trong suốt nhìn Khúc Dĩ Nhu.

Ánh mắt kia, biểu tình kia, chỉ kém không nói thẳng đêm qua Khúc Dĩ Nhu có phải tìm Ngọc Tu La lăn sàng đan không? Tuy nói Khúc Các chủ là đạo lữ của tỷ muội kết bái nhà mình, nhưng xét đến vẫn là quan hệ sư đồ, mặc kệ nói như thế nào, bối phận của Khúc Các chủ đều so với Ngọc Mật cao hơn một bậc, Ngọc Mật dù có càn rõ cũng không dám trắng trợn giễu cợt.

Khúc Dĩ Nhu tự nhiên là đi tìm Ngọc Tu La, nhưng cùng với suy nghĩ Ngọc Mật hoàn toàn không giống nhau.

Da mặt nàng mỏng, lại ngượng ngùng cãi lại, chính nàng tìm vị trí ngồi xuống, nói: “Ta đêm qua dẫn người tập sát Long môn trại, thu gặt không ít đầu, đã giao cho Ngọc Tu La, cho nàng tìm Vương Đỉnh báo trướng.

Vì cắt đứt Tiềm Long Uyên chi viện cho Long Môn trại cùng truy kích Truy Hồn Các, ta không thể làm gì khác hơn là hủy toàn bộ Long Môn trại.

Ta cảm thấy Long Môn trại cũng bị hủy, vật tư bên trong lãng phí thật đáng tiếc, liền bất đắc dĩ thu vào trong túi, cái gì dùng được đừng bỏ phí thôi!”
Ngọc Mật liếc Khúc Dĩ Nhu, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hành động này của ngươi không phải cướp sạch Long Môn thủy trại – một trong mười tám trại của Tiềm Long Uyên sao?” Này đâu chỉ là cướp sạch a, quả thực chính là đem Long Môn trại đào sạch! Giết sạch, cướp sạch, hủy sạch!
Bao Cốc nhãn tình sáng lên, hỏi: “Giết bao nhiêu địch?”
Khúc Dĩ Nhu đáp: “Tám ngàn! Nhặt được năm mươi chiến thuyền chiến hạm.

Truy Hồn Các không dùng được chiến hạm, liền bán cho Khảm Bang!”
Nhặt?
Ngọc Mật không nói gì.

Truy Hồn Các môn quy quy định không chuẩn cướp bóc, người ta Truy Hồn Các chủ vì không trái với môn quy, đổi thành “nhặt”! “Nhặt” một lần chính là năm mươi chiến thuyền chiến hạm, vận khí cũng thật tốt!
Ngọc Mật khẽ cau mày, đối Bao Cốc nói: “Tiềm Long Uyên ngắn ngủn mới ba ngày đã tổn hại gần ba vạn binh mã, tổn thất gần trăm chiến thuyền chiến hạm, chính là một phần mười binh lực cùng chiến hạm của Tiềm Long Uyên.

Ngươi còn không vừa lòng?”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Thắng nhỏ mà thôi, đối Tiềm Long Uyên mà nói còn không tính là thương cân động cốt.


Ta đã nghe nói hai ngươi tối hôm qua hành động, chiến tích không nhỏ a, hai người diệt hơn hai vạn lính tinh nhuệ của đối phương, làm Tu Tiên Giới một lần nữa nhìn các ngươi với cặp mắt khác xưa.”
Bao Cốc hơi trầm ngâm, hỏi: “Người hôm qua Các chủ mang đi dàn xếp như thế nào? An toàn không?”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Không có phương tiện đi tìm các ngươi, ở thời điểm rút lui đã vận dụng Truyền Tống Vực Môn của Long Môn thủy trại, rút về địa giới Khảm Bang, giao cho Ngọc Tu La thống lĩnh.” Lời của nàng ngưng một chút, lại nói: “Trải qua hai tràng tấn công tối hôm qua, kế tiếp Tiềm Long Uyên nhất định là gia tăng phòng bị, muốn tập sát tiếp sẽ có điểm khó khăn.

Ngươi có tính toán gì không?”
Bao Cốc nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Hết đường xoay xở!” Nàng lười biếng oa ở ghế dựa, nói: “Bảo ta kiếm tiền ta có một vạn phương pháp, bảo ta mang binh đánh giặc, ta thật mệt mỏi a.”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Vậy thu binh đi!”
Bao Cốc sâu kín liếc nhìn Khúc Dĩ Nhu.

Khúc Dĩ Nhu nói: “Vương Đỉnh đang sứt đầu mẻ trán, phỏng chừng còn không kịp hướng ngươi bẩm báo.”
Bao Cốc hỏi: “Chuyện gì?”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Đại quân liên minh công phạt Việt Quốc, có một chi quân đội gồm trăm vạn quân, vốn là định theo Truyền Tống Vực Môn trực tiếp tập kích Thương Đô thành, kết quả tọa độ sai lầm truyền tống vào Hoang Cổ Sơn Mạch, một trăm vạn đại quân liền biến mất trong Hoang Cổ Sơn Mạch”
Ngọc Mật nghe vậy cả kinh con mắt đều trợn tròn, khó có thể tin kêu lên: “Quạ đen này náp cũng quá lớn rồi!”
Bao Cốc hỏi: “Thiệt hay giả? Sẽ không là vì dụ địch thả ra tin tức giả đi!”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Khó nói, hiện tại thế lực khắp nơi đều đang phái người tìm hiểu xác định tin tức là thật hay giả.

Theo tin tức trước mắt mà nói, liên minh đại quân quả thật có một chi gồm trăm vạn quân biến mất.

Nếu đối phương có bảo vật giống như Hư không bảo giới của ngươi, tin tức này vô cùng có khả năng là giả, nhưng nếu thật sự một chi trăm vạn quân biến mất ở trong Hoang Cổ Sơn Mạch, Bao Cốc, ngươi cho rằng sẽ phát sinh chuyện gì?”
Bao Cốc nghĩ đến thực lực của Bạt sau khi hấp thu một trăm vạn quân liền cảm thấy sợ hãi.

Nàng nói: “Ta thà rằng đây là liên minh đại quân tung kế dụ địch, nếu thật sự là nháo ra sự tình lớn như vậy…cũng quá đáng sợ!” Nàng lấy ra truyền âm ngọc phù liên hệ Vương Đỉnh cùng U Ảnh Các Các chủ, hỏi bọn họ về chuyện một trăm vạn đại quân biến mất ở Hoang Cổ Sơn Mạch.

Vương Đỉnh cùng U Ảnh Các Các chủ cấp nàng trả lời đều là đang trong quá trình xác minh, còn chưa thể xác định tin tức thật giả cho nên chưa hướng nàng bẩm báo.

Bao Cốc lại cùng Việt Quốc nữ hoàng – Ti Nhược liên hệ.

Nàng hỏi: “Ta nghe nói liên minh đại quân có phái một chi gồm trăm vạn quân tại Hoang Cổ Sơn Mạch biến mất?”
Thanh âm Ti Nhược mang theo rung rung từ truyền âm ngọc phù vang lên: “Bao Cốc, ta phái ba mươi vạn đại quân giúp ngươi đánh Tiềm Long Uyên, ngươi chạy nhanh về Thương Đô thành tới tìm ta.”
Bao Cốc ngồi thẳng thân mình hỏi: “Tin tức là thật? Liên minh đại quân thật sự có một trăm vạn quân biến mất ở Hoang Cổ Sơn Mạch!”
Ti Nhược nói: “Tin tức một trăm vạn quân biến mất ở Hoang Cổ Sơn Mạch còn đang xác minh, nhưng Việt Quốc đã có rất nhiều địa phương xuất hiện khô lâu quái! Đặc biệt là thôn xóm, thành trấn ở bốn phía Hoang Cổ Sơn Mạch, liên tiếp biến thành tử địa.

Không gặp được tập sát, người cùng động vật vô thanh vô tức liền tiêu thất!”
Bao Cốc kinh ngạc hỏi: “Khô lâu quái?”
Ti Nhược nói: “Đúng, chính là khô lâu, cả người bao phủ huyết sát tử khí, đôi mắt có hai luồng hỏa diễm.

Số lượng không nhiều lắm, đều là linh tinh vài con xuất hiện, nhưng là đặc biệt khó đối phó, đánh nát liền có thể một lần nữa tổ hợp lại.


Ta phái người đi bắt một con trở về, dùng đao phách, hỏa thiêu, pháp bảo oanh kích, thậm chí sấm đánh cũng không hiệu quả.

Phương pháp hữu hiệu nhất chính là biện pháp ngươi đưa ra đối phó thi quỷ thi yêu, một kích oanh sát, xương cốt cùng huyết sát tử khí liền bị đánh tan.

Trước mắt ta vội vàng ứng phó liên minh đại quân, căn bản không có công phu rút đi đối phó khô lâu quái.”
Ti Nhược luôn luôn bình tĩnh, giờ trong thanh âm lại khó nén vội vàng.

Nàng thật không ngờ Bạt họa sẽ đến nhanh như vậy! Nháy mắt, Bạt họa đã ở dưới mí mắt, liên minh đại quân vẫn gắt gao ép bức, không giao ra Bao Cốc liền không bãi binh! Ở Bạt họa trước mặt, Bao Cốc đối Ti Nhược mà nói chính là cọng cỏ cứu mạng! Đem Bao Cốc giao ra? Việt Quốc tất nhiên vong ở dưới Bạt họa!
Ti Nhược lòng tràn đầy hối hận, sớm biết như thế, lúc các thế lực tiến vào Hoang Cổ Sơn Mạch phá trận cướp Thánh Khí, nàng nên tập hợp binh lực cả nước liều lĩnh ngăn bọn họ lại!
Bao Cốc nghe vậy, một trận trầm mặc.

Ti Nhược nghe không được Bao Cốc đáp lại, kêu: ” Bao Cốc…”
Bao Cốc tâm tình trầm trọng nói: “Bạt họa, là nhân họa.

Ti Nhược, ta cứu không được bọn họ.”
Ti Nhược để cho nói: “Hạo kiếp sắp tới…”
Bao Cốc không tự chủ được đề cao thanh âm, hỏi: “Thì tính sao? Ta trở về, Bạt họa sẽ biến mất sao? Ti Nhược, biện pháp ứng đối ta có, ta đã dạy cho ngươi, ta trở về, Tu Tiên Giới sẽ không buông tha tranh chấp liên thủ đối phó Bạt, mà sẽ bức ta đi đối phó Bạt! Lấy tu vi cùng đạo hạnh của ta, ta đối phó được Bạt sao? Bọn họ thời điểm này còn không sợ chết tấn công Việt Quốc, không phải là vì bức ta đi vào khuôn khổ, bức ta thỉnh sư mẫu xuất thủ diệt Bạt sao? Lúc phá trận, thu lấy Thánh Khí, cởi bỏ phong ấn, sư mẫu ta đã tới, nàng nói với ta cùng Thánh di một câu như vậy: “Dược y không chết người, phật độ người hữu duyên”.

Phương thuốc đã khai, biện pháp đối phó Bạt cũng đã lấy ra, còn có thể như thế nào? Tu Tiên Giới tự mình tìm đường chết, ai có thể cứu?”
Ti Nhược cảm thấy vô cùng oan uổng, tức giận kêu lên: “Trận này họa, Tu Tiên Giới sấm họa, lại muốn cho Việt Quốc đến gánh!Bao Cốc, tương giao một hồi…mà thôi! Không nên cho ngươi khó xử, ta…Việt Quốc…A…” Ti Nhược trầm thán cùng Bao Cốc chặt đứt liên hệ.

Bao Cốc không đành lòng, lại lấy truyền âm ngọc phù cùng Ti Nhược liên hệ.

Truyền âm ngọc phù thông nhau, nhưng không có thanh âm của Ti Nhược.

Bao Cốc kinh nghi hô: “Ti Nhược?”
Ti Nhược đáp một tiếng, nói: “Ta đây! Ta không sao, vừa rồi cảm xúc có điểm kích động, có điểm loạn, không có gì, cùng lắm thì ta cùng Việt Quốc cùng tồn vong, cùng lắm thì, ta trở thành nữ đế cuối cùng của Việt Quốc.

Không có cách nào, không có vương triều vĩnh cửu, không có sinh mệnh bất diệt.”
Bao Cốc do dự, nói: “Vận dụng lực lượng Việt Quốc giúp ta diệt Tiềm Long Uyên, ta giúp ngươi bảo toàn Việt Quốc thực lực.”
Ti Nhược hỏi: “Giúp ta bảo toàn Việt Quốc thực lực?”
Bao Cốc nói: “Việt Quốc khó giữ được, nếu đã thủ không được, ngươi chẳng lẽ thật có thể ngồi chờ chết? Năm đó, Huyền Thiên Môn cũng từng thủ không được, toàn pháo di chuyển…”
Ti Nhược nghe đến đó nào không hiểu được Bao Cốc ý tứ.


Huyền Thiên Môn dời phái, dời đi đâu? Trong Bao Cốc hư không bảo giới! Này dời đi, liền tương đương với buông tha cho cơ nghiệp Việt Quốc, buông tha vô số dân chúng vô tội trong cảnh nội Việt Quốc.

Quân đội có thể di chuyển, thành trì có thể dời đi, nhưng đại địa vô ngần rộng lớn, cùng với vô số sinh linh, phàm nhân khó có thể đếm kể, phải làm sao? Việt Quốc rút lui, những phàm nhân vô tội này phải làm sao? Ở trước hoạ Bạt, bọn họ phải làm sao? Bọn họ không thể dời sơn xuyên đại địa, không có sơn xuyên đại địa, không có chỗ đặt chân, phàm nhân như thế nào sống sót?
Bọn họ ba ngày không ăn cơm sẽ đói chết! Nếu không có liên minh đại quân vây công, có lẽ nàng còn có thể cầu Bao Cốc và Việt Quốc cùng nhau nghĩ biện pháp đem sơn xuyên đại địa di dời vào trong hư không bảo giới, lại lấy pháp trận hình thành nhật nguyệt bốn mùa khí tượng.

Nhưng dưới tình huống liên minh đại quân vây công, các lộ thế lực như hổ rình mồi, ngay cả mặt mũi Bao Cốc cũng không chịu lộ, lại làm sao mạo hiểm có thể bị cướp đi hư không bảo giới mà xuất thủ tương trợ?
Bao Cốc nghe được Ti Nhược trầm mặc hồi lâu, phi thường có kiên nhẫn chờ, không cắt đứt truyền âm ngọc phù.

Hồi lâu, Ti Nhược trầm hoãn thanh âm vang lên: “Bao Cốc, làm nữ hoàng Việt Quốc,, ta không thể bỏ mặc thiên hạ vạn dân không để ý, nếu ta suất lĩnh đại quân bỏ chạy, sinh linh phàm trần phải làm sao? Ta giúp ngươi diệt Tiềm Long Uyên, ngươi bảo hộ một dòng truyền thừa của Việt Quốc, Thượng Đô là kinh đô phụ của Việt Quốc, cũng là long hưng chi địa của Ti gia, là tổ địa của Ti gia, ta muốn kính nhờ ngươi.”
Ti Nhược “uỷ thác”, càng khiến tâm tình của Bao Cốc thêm trầm trọng.

Bao Cốc nói: “Ti Nhược, ta không pháp lực di chuyển một tòa thành, hư không bảo giới nơi tồn tai thân gia tánh mạng của ta, ta cũng không có thể giao cho bất luận kẻ nào thao túng.

Thực xin lỗi.”
Ngươi lưng đeo Việt Quốc hàng tỉ thần dân, ta cũng mang theo gánh nặng truyền thừa của Huyền Thiên sơn mạch.

Hư không bảo giới dụ hoặc quá lớn, nàng không dám giao cho người bên ngoài khống chế.

Lời của nàng dừng một chút, nói: “Huyền Thiên sơn mạch trong hư không bảo giới đất đai cực kỳ rộng lớn, có thể xuất ra một khối địa phương cấp Việt Quốc, thành trì dời không được, nhưng có thể đem người đi vào.

Ngươi chọn lựa người thích hợp đưa đến Khảm Bang phân đường ở Thương Đô thành, ta mang bọn họ đi, sẽ không để Việt Quốc chặt đứt truyền thừa.”
Ti Nhược nói: “Đa tạ!” Nàng còn nói câu: “Ta sẽ giúp ngươi diệt Tiềm Long Uyên.” Liền cắt đứt cùng Bao Cốc liên hệ.

Ngọc Mật trầm mặc không nói.

Khúc Dĩ Nhu thở dài: “Việt Quốc nữ hoàng là vị đế vương tốt.”
Bao Cốc một trận phiền não.

Lúc này để Việt Quốc đánh Tiềm Long Uyên, bất quá là gia tăng gánh nặng cùng tiêu hao của Việt Quốc mà thôi.

Tuy nói, Ti Nhược đã mang chí tử, đối Việt Quốc mà nói, mất ở trên tay liên minh đại quân là mất, mất ở Bạt họa là mất, mất ở Tiềm Long Uyên cũng là mất.

Có thể giúp nàng một phen, làm một khoản giao dịch, bảo hạ một đạo truyền thừa của Việt Quốc, là khoản mua bán có lời.

Nhưng Bao Cốc không đành lòng, Bạt họa phủ đầu, không nên lại nội chiến.

Nhưng nội chiến này không phải nàng muốn dừng là dừng được.

Trận chiến này không phải Khảm Bang cùng Việt Quốc muốn đánh, mà là liên minh đại quân khơi mào, Việt Quốc cùng Khảm Bang cũng chỉ là bị ép phản kích…!
Bao Cốc lại một lần nữa liên hệ, sau khi liên hệ thông, nàng nói: “Tràng họa này là ai trêu chọc ra thì từ kẻ đó gánh, Việt Quốc không nên mất! Đi xây Truyền Tống Vực Môn bên ngoài Hoang Cổ Sơn Mạch, đem Truyền Tống Vực Môn ném vào Hoang Cổ Sơn Mạch, dẫn mầm tai vạ này đến các thế lực tu tiên giới đã gây ra đại họa này.

Bọn họ dựa vào cái gì bức chúng ta đi chết thì chúng phải đi tìm chết? Phải chết mọi người cùng chết.”
Nói xong, trực tiếp cắt đứt liên hệ cùng Ti Nhược, truyền lệnh Vương Đỉnh, để người Khảm Bang không kiêng nể xây dựng Truyền Tống Vực Môn, đem tọa độ hang ổ, đại bản doanh Truyền Tống Vực Môn của các thế lực liên minh tấn công Việt Quốc cùng Khảm Bang khắc lên, ném vào Hoang Cổ Sơn Mạch, từ xa khống chế kích hoạt! Làm cho những thứ quỷ quái trong Hoang Cổ Sơn Mạch có thể thông qua Truyền Tống Vực Môn, trực tiếp xuất hiện ở sào huyệt các thế lực đã đại họa lâm đầu còn muốn nội chiến này!

Mệnh lệnh hạ xuống, Vương Đỉnh kêu to một tiếng: “Lệnh chủ cân nhắc!” Thanh âm cũng biến đổi.

Ngọc Mật cùng Khúc Dĩ Nhu trợn tròn hai tròng mắt khó có thể tin nhìn về phía Bao Cốc.

Khúc Dĩ Nhu đứng lên cả người run rẩy kêu lên: “Ngươi đây là đang trợ giúp Bạt họa lan tràn! Một khi như thế, Bạt họa trong nháy mắt sẽ lan tràn toàn bộ Tu Tiên Giới…”
Bao Cốc hỏi: “Ta không như vậy, Bạt họa sẽ không lan tràn sao? Ta không như vậy, bọn họ có thể buông tha nội chiến để đối phó Bạt sao? Họa không đến trên đầu mình, ý nghĩ của bọn họ chỉ là để Khảm Bang cùng Việt Quốc đi gánh, trận đại họa này là ai gây ra? Bọn họ nghĩ thật đẹp! Muốn bức được ta đi thỉnh sư mẫu xuất thủ đối phó Bạt? Còn muốn diễn lãi tiết mục năm đó Tu Tiên Giới lợi dụng Yêu tộc đối phó Bạt xong lại đâm một đao sau lưng? Để bọn họ mơ một giấc đại mộng xuân thu đi!”
Khúc Dĩ Nhu bị Bao Cốc nói đến không thể chống đỡ, liền cau mày.

Vương Đỉnh thở sâu, kêu: “Lệnh chủ, mở ra Truyền Tống Vực Môn…tương lai sẽ khiến Bạt họa càng khó đối phó.”
Bao Cốc hỏi: “Các ngươi lúc kiến tạo vực môn sẽ không ẩn giấu thủ đoạn khống chế tổn hủy của vực môn sao?”
Vương Đỉnh nặng nề thở dài, nói: “Thuộc hạ tuân chỉ.

Vậy chiến cuộc hiện tại…”
Bao Cốc nói: “Ngươi xem đó mà làm.

Ngược lại truyền tống Vực môn ngươi phải ném, phải bảo đảm sào huyệt mỗi một thế lực đối nghịch đều nhận được vài cái.”
Vương Đỉnh ứng thanh: “Vâng.

Thuộc hạ cáo từ!” Chặt đứt cùng Bao Cốc liên hệ.

Ngọc Mật đứng dậy, đi đến bên người Bao Cốc, đem Bao Cốc đang tức giận ôm vào trong ngực.

Nàng không biết Bao Cốc làm như vậy là đúng hay sai, nàng chỉ biết là Bao Cốc rất ít khi phẫn nộ như vậy.

Cơn phẫn nộ này là vì thất vọng với một Tu Tiên Giới ích kỷ tham lam, vì phần thương xót cùng bất đắc dĩ với thiên hạ thương sinh, cùng nỗi sợ hãi sâu sắc với Bạt họa.

Nàng nói: “Bao Cốc, thế giới này vốn tràn ngập tham lam ích kỷ cùng bất công, làm tốt bổn phận của mình, không thẹn với lòng là tốt rồi.

Chúng ta không phải thần, chúng ta không cứu được thiên hạ thương sinh này, chúng ta chỉ có thể nỗ lực làm hết sức, nghe thiên mệnh mà thôi.”
Bao Cốc ôm chặt Ngọc Mật, gắt gao ôm lấy.

Tu Tiên Giới tựa như một vũng bùn, mặc kệ nàng nguyện ý hay không nguyện ý, nàng cũng đã bị cuốn vào trong vũng nước bùn, lăn đến đầy người cáu bẩn.

Nếu nàng không làm gì, bỏ mặc thế tục, đó là ngồi yên không để ý, nhân tính lãnh mạc.

Nếu nàng hành động, nhưng Tu Tiên Giới này khiến cho lòng nàng nguội lạnh, càng làm cho nàng sợ hãi, sợ nàng ở phía trước liều chết đối phó đại địch, người Tu Tiên Giới nấp ở phía sau đâm nàng một dao.

Khúc Dĩ Nhu nói: “Nếu không chờ tin tức một chút, chờ xác định một trăm vạn quân kia rốt cuộc có biến mất ở Hoang Cổ Sơn Mạch hay không rồi hẳn quyết định?”
Bao Cốc hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, nói: “Phản ứng của Ti Nhược, chỉ sợ trăm vạn quân kia…đã dữ nhiều lành ít.

Trở về Khảm Bang phân đường ở Thương Đô thành đi, dù sao cũng phải cùng mọi người thương lượng kế sách ứng phó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.