Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 32: Gặp Tai Kiếp
Tranh giá bắt đầu tất ẩn người ra giá đều ở tầng hai, mỗi lần tăng giá là một trăm cực phẩm linh thạch.
Một nghìn hai trăm cực phẩm linh thạch dùng làm giá khởi điểm đã có thể khiến tầng một trở thành một mảnh ầm ĩ ồn ào, Bao Cốc nghe được không ít người đang nghị luận rằng ai lại lấy loại rượu này ra bán, Thiên Linh quả, Địa Linh quả, Nguyên Thần quả sớm đã tuyệt tích, mà ngay cả tu tiên đại thế lực cũng không có, căn bản không có khả năng dùng để ủ rượu, hơn nữa rượu này còn là Hầu Nhi Tửu chỉ có linh hầu mới biết ủ! Các loại suy đoán nổi lên bốn phía.
Rất nhiều người tu tiên đều đang suy đoán có thể là người nào may mắn đạp phải phân chó phát hiện bảo tàng của tiền nhân nên có được rượu này.
Những người tu tiên ở lầu một tranh không nổi rượu nên đem sự chú ý dời đến người đã mang Hầu Nhi Tửu này đi bán, ánh mắt của không ít người quan sát nhã gian tầng hai.
Tuy rằng không nhìn thấy trong nhã gian là những người nào, nhưng từ cách bọn họ vun tiền vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối.
Rất nhanh giá liền nâng đến hai nghìn cực phẩm linh thạch, thanh thế giảm dần, một lần kêu giá là năm mươi cực phẩm linh thạch.
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm: Tu tiên giới thật sự nghèo túng.
Ngọc Mật liếc xéo Bao Cốc một cái, lại nhìn Đa Bảo Linh Hầu trên vai Bao Cốc:
“Lẽ nào ngươi còn muốn dùng một ống Hầu Nhi Tửu đem một tu tiên đại phái mua rỗng?”
Đang lúc nói chuyện, lại có hai người đang tranh giá rời sàn, chỉ còn lại ba người tranh giá, khoảng cách giá trở nên vô cùng thấp, chỉ cần có một người nữa rút lui, Hầu Nhi Tửu này liền có thể bán đi.
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên:
“Ha ha, ta đến vẫn chưa muộn đi!” Theo giọng nói lớn kia, một lão nhân già đến da đều nhăn lại, tóc không còn lại mấy sợi bước vào sàn đấu giá dưới sự thủ hộ của hai đệ tử mặc y phục Thái Âm Môn.
Sắc mặt Bao Cốc thay đổi, hô lên:
“Thái Âm Môn Diệt Ma Lão Tổ!”
Phía sau Diệt Ma Lão Tổ lại có một chút lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ, tựa hồ thu được tin tức có chí tôn Hầu Nhi Tửu nên vội vã đến.
Ngọc Mật nói:
“Lần này có trò hay để xem rồi!”
Bao Cốc bỗng nhiên nhìn thấy có người quen đến, một người trong đó nàng còn quen biết, người đó chính là Phạm Xuyên Trưởng Lão của Trác Vân Phong, phía sau hắn là hai chân truyền đệ tử lần trước đến đình viện Linh Vân Phong gây sự.
Nàng nói:
“Sư tỷ, ngươi xem là Phạm Xuyên Trưởng Lão bọn họ, còn có Quyền Chưởng môn!”
Ngọc Mật khẽ hô một tiếng:
“Hỏng rồi! Bọn họ hoài nghi chúng ta rồi!”
Bao Cốc cũng hiểu được! Rượu đắt tiền như vậy, Huyền Thiên Môn nhất định mua không nổi, nàng thấy sau khi bọn họ tiến vào liền hướng trên đài bán đấu giá quét mắt sau đó lại hướng tầng hai quan sát.
Huống hồ Huyền Thiên Môn mới vừa bị Đa Bảo Linh Hầu đại náo một hồi, hai người các nàng vốn đã bị hoài nghi có liên quan đến Đa Bảo Linh Hầu, hôm nay các nàng vừa đến Vân Thành thì có người bán Hầu Nhi Tửu hiếm thấy, không nghi ngờ hai người các nàng cũng khó.
Bao Cốc khẩn trương hỏi:
“Sư tỷ, bọn họ có thể sẽ xông đến chỗ chúng ta không?”
Ngọc Mật nói: “Sẽ không! Quy tắc thứ nhất của hội đấu giá chính là tuyệt đối bảo vệ bí mật của khách nhân, nếu như để chúng ta bị bắt đi ngay trong buổi đấu giá, sau này còn ai dám vào đây bán bảo vật? Ngươi đừng sợ, lát nữa chúng ta dùng truyền tống pháp trận rời đi!!”
Đang lúc nói chuyện, Diệt Ma Lão Tổ Thái Âm Môn gọi giá hai nghìn bảy trăm cực phẩm linh thạch.
Nhã gian tầng hai lúc này có giọng nói truyền ra, biểu thị rút lui, nguyện nhường lại vật đó cho Diệt Ma Lão Tổ.
Sau đó lại có hai người rút lui, chỉ còn lại một người ra giá cao nhất trước đó cùng Diệt Ma Lão Tổ, do đó bọn họ giành được chí tôn Hầu Nhi Tửu.
Hai ống chí tôn Hầu Nhi Tửu lần lượt bán được hai nghìn bảy trăm cực phẩm linh thạch cùng hai nghìn sáu trăm cực phẩm linh thạch.
Bao Cốc hỏi:
“Sư tỷ, thế nào thoáng chốc lại đến nhiều đại nhân vật như vậy?”
Ngọc Mật nói:
“Đương nhiên là có đệ tử các phái trở về báo tin! Chớp mắt một cái thì có thể nhận tin tức đến đây, đại nhân vật các phái thu được tin tức liền dùng truyền tống pháp trận mà đến chỉ cần vài lần hô hấp thì đã có thể ở đây.”
Bao Cốc có chút đăm chiêu hỏi:
“Sư tỷ, chúng ta bán rượu như vậy có phải quá mạo hiểm rồi không?” Gặp phải nhiều đại nhân vật như vậy, sợ đến tâm can của nàng đều đang run.
Ngọc Mật nói:
“Với tu vi hiện tại của ngươi, giữ chí tôn Hầu Nhi Tửu trong tay cũng vô dụng, chi bằng đổi lấy vật cần thiết để tăng tiến tu vi.
Thực lực của hai ta hiện tại quá yếu, phía sau lại không có cường giả trợ giúp mới phải làm như vậy, nếu ta có tu vi Nguyên Anh, cho dù công khai xuất ra số rượu này bọn họ cũng phải cân nhắc hành sự.” Nếu như không có thực lực, cho dù có bảo vật cũng không giữ được.
Nàng hỏi Bao Cốc:
“Sợ?”
Bao Cốc nói:
“Chưa từng gặp qua chuyện nghiêm trọng như vậy, có chút sợ.”
Ngọc Mật lơ đểnh mỉm cười:
“Bọn họ chỉ là đến thăm dò tình hình, lại không truy sát ngươi, có cái gì phải sợ? Cho dù bọn họ hoài nghi, chỉ cần không bắt quả tang chúng ta có mặt ở đây, trước khi không có chứng cứ, cũng chỉ có thể hoài nghi.” Trong lòng nàng thầm than một tiếng, thầm nghĩ: Nếu như sư phụ đột phá Nguyên Anh cảnh xuất quan, nếu tiểu sư thúc biến hóa thành công, có sư phụ sư thúc che chở, hai người các nàng sao phải đến nỗi giấu đầu giấu đuôi như thế này.
Chí tôn Hầu Nhi Tửu là bảo vật cuối cùng, phiên đấu giá kết thúc.
Quản sự hội đấu giá đem cực phẩm linh thạch bán Hầu Nhi Tửu đưa đến cho Bao Cốc.
Tổng cộng bán được năm nghìn ba trăm cực phẩm linh thạch, khấu trừ hai nghìn bốn trăm viên mua Hỏa Chủng vẫn còn lại hai nghìn chín trăm viên cực phẩm linh thạch.
Quản sự hội đấu giá trả bằng hai nghìn viên cực phẩm linh thạch, còn chín trăm cực phẩm linh thạch lại đồi thành chín vạn thượng phẩm linh thạch.
Bao Cốc từ tay quản sự đấu giá hội tiếp nhận túi trữ vật chứa linh thạch từ trong lấy ra một nghìn cực phẩm linh thạch cùng một nửa thượng phẩm linh thạch cất vào túi trữ vật của bản thân, còn lại kể cả túi trữ vật đều giao cho Ngọc Mật.
Ngọc Mật ngạc nhiên nhìn Bao Cốc, hỏi:
“Ngươi đây là?”
Bao Cốc nói:
“Cho ngươi.
Ta lấy bao nhiêu đây cũng đủ dùng!”
Quản sự hội đấu giá trợn mắt há hốc mồm nhìn Bao Cốc rộng rãi đến khiến người không nói nên lời, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hỏi lấy lệ:
“Nhị vị có muốn rời đi bằng truyện tống trận không? Truyện tống trận ở đây là đơn hướng truyền tống, truyền tống lộ tuyến tuyệt đối bảo mật, xin nhị vị yên tâm.”
Ngọc Mật đáp:
“Vậy làm phiền quản sự rồi.”
Quản sự hội đấu giá xoay người từ bên cạnh mở một đạo cửa ngầm, phía sau cửa ngầm bố trí pháp trận cỡ nhỏ.
Hắn nói:
“Nhị vị mời! Nếu nhị vị tiểu hữu lần sau còn có trân bảo hiếm thấy muốn bán, Tụ Bảo Các nguyện chỉ thu hai phần trăm phí đấu giá.”
Bao Cốc cười nói cảm tạ, đi theo phía sau Ngọc Mật bước trên truyền tống pháp trận, quản sự đấu giá hội thức thời đóng cửa, để hai người các nàng tự đặt phương vị rời đi.
Ngọc Mật nới với Bao Cốc:
“Vòng ngọc trên tay trái của ngươi là loại pháp khí tàng ẩn, sau khi khởi động sẽ ẩn giấu khí tức của ngươi đồng thời hình thành một vòng quang ảnh xung quanh, đạo quang ảnh này có thể biến hóa màu sắc theo hoàn cảnh xung quanh, khiến ngươi dung nhập vào cảnh vật.
Vòng ngọc này thật ra chính là pháp trận ẩn thân, nó cần linh thạch mới có thể khởi động.” Nàng nâng tay trái của bản thân lên, lộ ra một chiếc vòng ngọc giống chiếc của Bao Cốc như đúc:
“Trong vòng ngọc có thiết trí không gian trữ vật, ngươi trực tiếp đem linh thạch cất vào đi, nhìn thấy vết khắc chỗ này không, ngươi chuyển động nó, chuyển đến vị trí này, liền có thể khởi động.” Nàng làm mẫu một lần.
Bao Cốc dựa theo chỉ dẫn của Ngọc Mật mở không gian trong vòng ẩn thân, liền nhìn thấy Ngọc Mật lấy ra vài viên trung phẩm linh thạch bước lên truyện tống trận.
Ngọc Mật nói:
“Truyền tống pháp trận có rất nhiều loại, giống như loại này một lần chỉ có thể truyền tống năm người, thuộc loại nhỏ.
Ngươi nhìn thấy những rãnh nhỏ này không, đây là vị trí để đặt linh thạch, cần phải có linh thạch nó mới có thể khởi động.” Nàng lấy ra vài viên trung phẩm linh thạch ném vào trong rãnh, những viên linh thạch từ thực thể liền lập tức chuyển hóa thành linh khí biến mất trong truyền tống trận, thời khắc đó trong trận phát ra một vầng sáng chói mắt bao phủ pháp trận.
Ngọc Mật nói:
“Nhìn thấy những đạo phù văn này không, đây là truyền tống tọa độ, ngươi muốn truyền tống đến vị trí gì liền chọn tọa độ ở nơi này.” Trong lúc nói chuyện, nàng đã nhập vị trí vào.
Truyền tống pháp trận lúc này phát ra một cổ lực hút cường đại xuyên thủng bức tường không gian, khiến phạm vi truyền tống trận vốn được ánh sáng bao phủ trở thành đen kịt trong hư không.
Dưới chân Bao Cốc không có gì cả, xung quanh bỗng nhiên rơi vào một mảnh hắc ám, chỉ có ánh sáng mơ hồ của pháp trận phát ra.
Một vầng sáng kéo đến, khiến nàng đứng không vững mà chao đảo vài cái, sau đó phát hiện bản thân đang lơ lửng trên không trung.
Sau khi nàng đứng vững, lại cảm thấy một trận hoảng động kịch liệt sau đó liền có dương quang chói mắt chiếu xuống, dưới chân tựa hồ cũng giẫm lên mặt đất.
Không đợi nàng nhìn rõ tương xung quanh, Ngọc Mật đã một tay kéo nàng lên phi kiếm, mang theo nàng hướng thẳng không trung.
Nàng hỏi: “Sư tỷ, trên Linh Vân Phong có hồn đăng của chúng ta, bọn họ có thể thông qua hồn đăng tìm được chúng ta, chúng ta trốn đi có tác dụng sao?”
Ngọc Mật nói:
“Không phải nói với người rồi sao, để tránh có người dùng hồn đăng tàn hại đồng môn, hồn đăng phải do Chưởng môn, Hình Đường Trưởng Lão cùng Phong chủ đồng thời thôi động mới được? Sư phụ bế quan, ta là Quyền Phong chủ lại không có mặt, bọn họ ba người thiếu một, không dùng được hồn đăng….” Lời của nàng vừa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có năng lượng chuyển động, phát sinh: “Ân?” một tiếng, vừa quay đầu lại liền thấy hai đạo thân ảnh từ trong sơn lâm vọt ra, một trước một sau bay quanh các nàng.
Hai người này, một người có vẻ hơn hai mươi tuổi, là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Người kia hơn ba mươi tuổi, Kim Đan hậu kỳ.
Ngọc Mật khỏi động pháp khí ẩn thân mà phi hành, hai người này còn có thể đuổi theo hẳn là cảm ứng được động tĩnh lúc nàng khống chế phi kiếm nên đến.
Nàng lặng lẽ truyền âm nói với Bao Cốc:
“Cấm lên tiếng, bọn họ không nhìn thấy chúng ta.”
Bao Cốc rất muốn hỏi bọn hắn là ai, đến làm gì, có phải từ Vân Thành đuổi theo hay không.
Bất quá nàng biết tu vi quá yếu, cũng không biết thần niệm truyền âm, nếu há mồm nói chuyện sẽ lập tức bại lộ.
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ hơn ba mươi tuổi bỗng nhiên nhìn phương hướng hai người, cười nói:
“Tiểu tu sĩ, ra đi, ta nghe được tiếng tim đập của ngươi rồi! Đại gia ta cầu tài không sát hại tính mệnh.”
Ngọc Mật phi kiếm vững vàng trên trên không trung nắm lấy Bao Cốc, nàng lại chậm rãi bay lên, cười nói:
“Cho đến bây giờ đều là ta nói muốn cướp của người khác, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có người dám nói muốn cướp ta! Cút!” Đằng đằng sát khí phun ra một chữ cút, nàng thu hồi ẩn thân thuật trên vòng tay, ánh mắt băng lãnh giống như nhìn xác chết quét về phía hai người ngăn trở các nàng.
Nam tử trẻ tuổi hô lên:
“Yêu, thật kiêu ngạo! Ta rất sợ a!”
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ nói:
“Lưu lại túi trữ vật, cút!” nội lực phóng xuất hình thành một cổ khí tràng cực đại, muốn trấn áp Ngọc Mật.
Ngọc Mật lạnh lùng nói:
“Ta nói thêm lần nữa, cút! Bằng không, để lại tính mạng!”.