Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 316: Ngọc Không Mài Không Thành Khí
Bao Cốc cảm kích nói: “Đa tạ Các chủ.
Có ba vạn sát thủ xuất thần nhập hóa của Truy Hồn ở bọn họ phía sau hái đầu người, tin tưởng sẽ làm đối phương sợ hãi không thua gì hai mươi vạn đại quân áp thành.”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Khen trật rồi.
Khảm Bang U Minh đường tuy nói thành lập đến nay bất quá bốn năm, cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp chiến tích tầng tầng, làm người ta không dám khinh thường.”
Bao Cốc lắc lắc đầu, nói: ” Huyết ảnh sát thủ của Khảm Bang U Minh đường cũng không thể xuất quỷ nhập thần làm người ta khó lòng phòng bị như sát thủ Truy Hồn Các các ngươi.” Nàng khẽ cười nói: “Các chủ, ngươi cũng biết Ngọc Tu La tuy nói đã đánh mất tòa giá của ngài, thế nhưng một chút cũng không oan.”
Khúc Dĩ Nhu giận đến cười một cái, nói: “Đánh mất tòa giá của ta, như thế nào lại không đáng oan?”
Bao Cốc nói: “Ngươi cũng biết việc toà giá bị đánh mất có liên quan đến Tiềm Long Uyên là thế lực do Địa Quỷ Long Thần cầm đầu, trong lúc hắn cùng tu tiên giả Động Huyền Kỳ tranh đoạt bảo vật nàng lại ra tay cướp lấy Thận Long Châu, nếu sau khi Ngọc Tu La cướp đi Thận Long Châu còn muốn nàng bảo vệ được tòa giá của ngài, thật sự quá làm khó nàng rồi.”
Khúc Dĩ Nhu mâu quang chợt lóe, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, vừa cười hỏi: “Ngươi là đang nói tốt cho Ngọc Tu La?”
Bao Cốc nói: “Ta ăn ngay nói thật.
Tin tưởng Các chủ cũng nghe nói qua Tiềm Long Uyên.”
Khúc Dĩ Nhu gật đầu nói: “Nghe nói qua.” Mâu quang của nàng vừa chuyển, nói: “Ngọc Tu La ở dưới mí mắt Tiềm Long Uyên cướp đi Thận Long Châu, Tiềm Long Uyên chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, lại chưa từng nghe Tiềm Long Uyên tìm phiền toái đến Truy Hồn Các, vậy trong đó còn có nguyên nhân gì khác sao?”
Bao Cốc nói: “Ngọc Tu La bán Thận Long Châu cho ta, khai ra giá muốn ta giúp nàng tìm tòa giá của ngài về, đồng thời giúp nàng đột phá tu hành bình cảnh cùng với gánh lấy phiền toái từ phía Tiềm Long Uyên.”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Gặp phải Tiềm Long Uyên quả thật thực phiền toái, nếu có chút cần, ta tự mình dẫn người đi một chuyến chém Địa Quỷ Long Thần trước.”
Bao Cốc nói: “Tiềm Long Uyên còn không tính là phiền toái, trước mắt lại thật ra không hề thiếu những người cần Các chủ xuất thủ lấy đầu.
Các chủ biết hiện tại rất nhiều thế lực Tu Tiên Giới liên hợp lại tụ hội tám trăm vạn đại quân tấn công Việt Quốc, muốn bức Việt Quốc giao ta ra đi.”
Khúc Dĩ Nhu gật đầu nói: “Việc này ta rõ ràng, Việt Quốc chắc chắn sẽ không giao ngươi ra.
Nếu giao ra, thì mang tiếng bội bạc, bán đứng minh hữu đâu hàng kẻ địch, kể từ đó, minh hữu thành tử địch không nói, thế lực đối địch còn có thể quay mũi đao chém Việt Quốc một đao.
Việt Quốc không chỉ dùng danh dự, uy danh quét rác, càng vì thế mà phải trả đại giới, cho dù có thể tạm thời giảng hòa, tất nhiên vẫn có thể lọt vào các lộ thế lực âm thầm chèn ép cùng từng bước tằm ăn lên, mà khi đó Việt Quốc lưng đeo thanh danh bán rẻ minh hữu đi theo địch, lại bị vây vào thế yếu không có khả năng lại có minh hữu tương trợ, tất nhiên cô lực không ai giúp.
Đối mặt chèn ép khó có thể chống lại, vô cùng có khả năng từ nay về sau không thể gượng dậy nổi, dẫn đến suy vong.
Còn nếu kết minh các thế lực đồng minh tử chiến với bọn họ.
Thế lực trên tay ngươi, cộng thêm Việt Quốc, cùng những thế lực có giao hảo với Việt Quốc, trận này không những có thể đánh, hơn nữa phần thắng còn không nhỏ.
Phải biết rằng tấm chiêu bài của ngươi đây đủ vang đủ lượng, tuyệt đối có thể kéo được không ít người.
Truy Hồn Các không phải cũng vì ngươi mà dốc toàn bộ lực lượng sao? Các lộ thế lực ở Huyền Nguyệt cổ thành tất nhiên là duy trì đứng về phía ngươi, tụ mười vạn binh lực tuyệt đối không thành vấn đề.”
Bao Cốc nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Còn phải dựa vào Các chủ dốc sức tương trợ.” Lời của nàng vừa chuyển, chỉ vào ngọc giản trên bàn tròn, nói: “Tin tưởng Các chủ đối với chuyện Bạt họa đã có nghe thấy, đây là ngọc giản ghi lại phương pháp đối phó thi yêu, thi quỷ.”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Một quyển ngọc giản giá trị một kiện Thánh Khí, Truy Hồn Các lại không ra nổi cái giá này.”
Bao Cốc nói: “Các chủ nói đùa, này ngọc giản bán cho Việt Quốc giá trị bằng với Thánh Khí, bán cho ngài lại không bao nhiêu.
Dù sao Hoang Sơn Cổ Mạch là ở trong lãnh thổ Việt Quốc, không phải ở Huyền Nguyệt cổ thành.” Bạt họa, đầu tiên gặp là Việt Quốc, Việt Quốc trốn đều trốn không thoát, về phần Huyền Nguyệt cổ thành, cách quá xa, theo vực môn truyền tống cũng mất bốn năm canh giờ, nếu phi hành, ít nhất hơn một tháng.
Chờ đến khi Tuyết Vực sâu nhất trong Yêu Vực trong gặp nạn, đã là toàn bộ thiên hạ đều hãm ở trong Bạt họa, ai cũng không thể tránh được tràng tai nạn này, nàng tự nhiên không có khả năng chạy trốn ngồi xem thiên hạ hủy diệt.
Khúc Dĩ Nhu biết Bao Cốc không đem nàng làm ngoại nhân mới đối đãi như thế, sau khi thành tâm nói lời cảm tạ liền cầm lấy một quyển ngọc giản, vừa nhìn liền phát hiện xem không hiểu.
Nàng đôi môi khẽ nhếch, ngưng thần vừa nhìn, không khỏi lại nhìn Ngọc Tu La.
Phù lục này nàng đều xem không hiểu, khó trách Ngọc Tu La sẽ không phục khắc được.
Nàng xem không hiểu, bên cạnh còn có người có thể hiểu a.
Khúc Dĩ Nhu quét quét mũi, ý cười trong suốt nhìn về phía Yêu Thánh bên cạnh, nói: “A Thánh, phù lục này ta xem không hiểu.”
Yêu Thánh nói: “Đây là Thái Cổ Yêu Phù thượng giới truyền xuống, đừng nói là ngươi, cho dù Yêu tộc, biết Thái Cổ Yêu Phù cũng sẽ không nhiều.
Không hiểu không sao, dựa theo phương pháp chế tạo ghi lại bên trong ngọc giản sử dụng là được.” Nàng thấy Khúc Dĩ Nhu cười khanh khách nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nhấp nháy, ánh mắt kia không cần nói cũng biết.
Nàng buồn cười nói: “Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, đây là cổ phù của Yêu tộc thượng giới, không nhiều lắm quan hệ với Tu Tiên Giới các ngươi.”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Tu Tiên Giới nhân tài xuất hiện lớp lớp, chưa chắc không cân nhắc ra phù lục này!”
Yêu Thánh nói: “Đó là nói sau!”
Vương Đỉnh nhìn thấy Bao Cốc rỗi rãnh, nhanh chóng đem hai cuốn ngọc giản lấy ra trình cho Bao Cốc, nói: “Lệnh chủ, thỉnh ngài xem qua.”
Bao Cốc tiếp nhận ngọc giản.
Nàng lật xem cuốn thứ nhất, nhìn thấy là danh sách vật tư mà Khảm Bang dùng để chinh chiến thuyên chuyển chiến tranh, số lượng thật lớn, cơ hồ vét sạch dữ trữ trong bảo khố Khảm Bang.
Nàng hơi hơi nhíu mày hỏi: “Dùng nhiều như vậy?”
Vương Đỉnh khom người nói: “Lệnh chủ xem xong quyển ngọc giản thứ hai liền hiểu được.”
Bao Cốc triển khai quyển ngọc giản thứ hai, thấy là kế hoạch mở rộng Khảm Bang, đơn giản nói chính là kế sách trưng binh thiên hạ anh hào.
Này không phải chiêu tán tu, mà là mời chào người các lộ thế lực tông môn.
Liền giống như phía trước Vương Đỉnh cùng Ngọc Tu La đàm phán như vậy, Ngọc Tu La cùng Vương Đỉnh nói hai chuyện.
Thứ nhất, Khảm Bang cùng Truy Hồn Các kết thành đồng minh, Khảm Bang muốn đánh địa phương nào, Vương Đỉnh cấp Truy Hồn Các tin tức, Truy Hồn Các chỉ phụ trách thu gặt đầu người, còn lại tất thảy mọi chuyện đều giao cho Khảm Bang phụ trách, sau khi đánh hạ, Khảm Bang đoạt được tu tiên tài nguyên liền chia cho Truy Hồn Các ba thành.
Chuyện thứ hai còn lại là mời chào, Khảm Bang U Ảnh Đường cấp vị trí U Ảnh Đường phó Đường chủ cho Truy Hồn Các, bọn họ có thể tự mình mời chào binh mã, Khảm Bang chỉ phụ trách cung cấp hết thảy tài nguyên.
Vị trí này đã xác định là Ngọc Tu La giữ, Truy Hồn Các đem một ngàn Nguyên Anh Kỳ sát thủ cấp Ngọc Tu La xem như tài sản lập nghiệp.
Một ngàn Truy Hồn Các Nguyên Anh Kỳ sát thủ về sau chính là U Ảnh Các sát thủ, do Ngọc Tu La thống lĩnh, Khảm Bang tự nhiên cũng cấp cho một ngàn U Ảnh Các sát thủ này của Ngọc Tu La đầy đủ chiến đấu vật tư cùng trang bị tương ứng.
Không chỉ Truy Hồn Các, các tiểu thế lực rải rác sẵn sàng góp sức cho Khảm Bang cũng rất nhiều, những thế lực này ít người, từ mấy chục đến mấy trăm, mấy ngàn, chuyện này lại liên lụy đến việc hợp nhất, cung cấp chiến đấu trang bị, vật tư và một loạt vấn đề khác, đều là dùng tiền mà điền!
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước! Trước khi đánh hạ thành trì, mở ra bảo khố của người khác, khẳng định trước tiên phải vận dụng tài nguyên của mình.
Đánh giặc, chiến đấu trang bị, vật tư tiêu hao cực đại, Công Sự Đường phụ trách cung cấp này hết thảy đương nhiên cũng phải mở rộng, đó cũng là một khoản chi tiêu không lồ.
Sự tình liên quan sinh tử tồn vong, Bao Cốc tự nhiên không thể giản lược, không dám giản lược, chỉ nói câu: “Ngươi biết nguyên tắc xử thế thời gian qua của ta.”
Vương Đỉnh khom người đáp: “Thuộc hạ hiểu được.” Hắn đương nhiên hiểu được ý của lệnh chủ, Khảm Bang đánh giặc tiêu phí bao nhiêu, hắn phải kiếm trở về gấp bội! Bất quá hắn cũng không lo lắng không thế kiếm trở lại, Khảm Bang lập nghiệp, làm giàu chủ yếu chính là lấy chiến nuôi chiến.
Vương Đỉnh sau khi nhận được câu trả lời của Bao Cốc, cầm lấy ngọc giản liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi Vương Đỉnh rời đi, Bao Cốc tò mò nhìn Ngọc Tu La cùng Khúc Dĩ Nhu, nói: “Ta có thể hỏi, bảo Ngọc Tu La đi U Ảnh Các làm phó Đường chủ phân đường là chủ ý của ai?”
Ngọc Tu La nói: “Của ta, có ý kiến sao?”
Bao Cốc nhìn về phía Khúc Dĩ Nhu hỏi: “Các chủ không có ý kiến?”
Khúc Dĩ Nhu nói: “Nàng cần lịch lãm, hơn nữa đây là kết quả do tất cả Trưởng Lão Đường thương nghị, đương nhiên, ta cũng không có ý kiến.”
Đừng xem thường vị trí phó Đường chủ U Ảnh Đường, vị này trí không thấp, lại có thực quyền, Ngọc Tu La có thể đưa tới bao nhiêu binh mã, có thể nắm giữ bấy nhiêu binh mã, quyền thế trong tay nàng sẽ lớn bấy nhiêu.
Ngọc Tu La ngồi ở vị trí phó Đường chủ, có thể hiệu lệnh Ngọc Tu La ngoại trừ U Ảnh Đường Đường chủ, cũng chỉ có Khảm Bang tả sứ Vương Đỉnh cùng Bao Cốc.
U Ảnh Đường do Vương Đỉnh thống lĩnh, cho dù là hữu sứ Cuồng Ma cùng tài sứ Tôn Địa Long cũng không có thể điều động.
Đây là một cơ hội cho Ngọc Tu La lịch lãm, không tính ủy khuất Ngọc Tu La.
Huống hồ, nếu Bao Cốc trận này thật sự đánh thắng, như vậy Khảm Bang rất có khả năng vạn tông quy nhất, nhất thống Tu Tiên Giới.
Đến lúc đó thế lực do Ngọc Tu La nắm giữ trở nên hết sức quan trọng.
Bao Cốc tự nhiên hiểu được Truy Hồn Các dụng ý, nhưng Truy Hồn Các vào lúc này gia nhập Khảm Bang dốc sức tương trợ, có thể nói là “đưa than ngày tuyết”, lúc này nhiều thêm một phần trợ lực, Khảm Bang liền nhiều thêm một phần thắng.
Đối Truy Hồn Các mà nói, lần này Khảm Bang cùng nàng, cơ hồ là nhấc lên tiền đồ hưng vong của Truy Hồn Các.
Bao Cốc vô cùng cảm kích hành động của Truy Hồn Các, nhưng cũng thực sợ vạn nhất Khảm Bang chiến bại, sẽ khiến Truy Hồn Các ngay cả vốn gốc cũng khó quay về.
Nàng cùng Khúc Dĩ Nhu quen biết lâu như vậy, Khúc Dĩ Nhu nhân phẩm, tính tình, bản tính, tác phong làm việc đều làm nàng tin phục, hơn nữa Khúc Dĩ Nhu cùng Ngọc Tu La là quan hệ sư đồ cùng đạo lữ, Ngọc Tu La cùng Ngọc Mật là tỷ muội kết bái, tất cả đều khiến cho nàng xem Khúc Dĩ Nhu cùng Ngọc Tu La như tri kỉ cùng với thân nhân.
Khúc Dĩ Nhu, Ngọc Tu La tin nàng, nàng sao lại dám cô phụ.
Khúc Dĩ Nhu vội vàng phục khắc ngọc giản.
Ngọc Tu La nhận được truyền âm ngọc phù truyền âm của Vương Đỉnh, liền vội vàng rời đi.
Chờ Ngọc Tu La rời khỏi, Khúc Dĩ Nhu mới ngẩng đầu lưu luyến nhìn về phía cửa viện.
Yêu Thánh cười khanh khách trêu ghẹo nói: “Luyến tiếc? Hồn đều sắp đi theo Ngọc Tu La rồi.”
Khúc Dĩ Nhu thản nhiên nhìn vào mắt Yêu Thánh, hỏi ngược lại: “Ngươi có thể ném Tử Vân Thù tới trên chiến trường sao?” Luyến tiếc, lo lắng thì phải làm thế nào đây, “Ngọc không mài không thành khí”, nàng dù đau lòng Ngọc Tu La cũng không thể luôn dưỡng Ngọc Tu La tại bên người, dưỡng đến thành phế nhân.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh Ngọc Tu La lăn lộn tắm máu chiến đấu bên bờ sinh tử, Khúc Dĩ Nhu liền đau lòng, hận không thể hiện tại liền lao ra đi đem Ngọc Tu La ôm trở về trong lòng che chở.
Nếu dùng linh đan bảo dược có thể giúp Ngọc Tu La đánh sâu vào cảnh giới, nàng tuyệt đối sẽ luyến tiếc phóng Ngọc Tu La đi ra ngoài mạo hiểm.
Yêu Thánh đáp một câu: “Ngươi thấy ta giống người lao đến chỗ nguy hiểm sao?”
Khúc Dĩ Nhu bị Yêu Thánh làm á khẩu không trả lời được.
Ai chẳng biết Yêu Thánh lúc gặp được nguy hiểm luôn chạy trốn so với con thỏ còn nhanh a! Nhớ ngày đó Khảm Bang tấn công Quân Phủ, mười Động Huyền Kỳ tu tiên giả đánh đến Bao Cốc cùng Yêu Thánh, Yêu Thánh chộp lấy người, nháy mắt liền chạy mất dạng, mười Động Huyền Kỳ tu tiên giả đều không đuổi theo kịp!
Bình minh.
Tử Vân Thù, Yêu Thánh, Bao Cốc, Khúc Dĩ Nhu mấy người không ngủ không nghỉ, ngọc giản rốt cục khắc xong.
Bao Cốc nhận lấy một bộ ngọc giản, lập tức đi gặp Tử Thiên Quân.
Được Tử Thiên Quân cho phép, Bao Cốc đem Huyền Thiên Môn mười vạn đệ tử mang ra khỏi Huyền Thiên sơn mạch.
Huyền Thiên Môn đệ tử tạm thời an trí ở đại doanh Khảm Bang phân đường.
Lúc này quân đóng ở Khảm Bang phân đường đã toàn bộ thông qua vực môn lao tới phía sau các thế lực vây công Việt Quốc, đại doanh trống rỗng, vừa vặn cấp Huyền Thiên Môn đệ tử làm điểm dừng chân tạm thời.
Tử Thiên Quân đã tính toán cùng an bài xong cho Huyền Thiên Môn, Tử Thiên Quân có Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù ở lại bên người giúp đỡ, Bao Cốc đối Tử Thiên Quân cùng Huyền Thiên Môn coi như yên tâm.
Hiện tại thứ Bao Cốc phải đối phó là Tiềm Long Uyên.
Tiềm Long Uyên là đạo phỉ, cũng không lui tới cùng các thế lực lớn tự xưng danh môn chính phái, trong các thế lực vây công Việt Quốc cũng không có Tiềm Long Uyên thân ảnh.
Nhưng Tiềm Long Uyên lại phái ra mười vạn đại quân ngăn chặn đại quân của Cuồng Ma, quân đội của Cuồng Ma rút đến đâu, Tiềm Long Uyên đuổi tới đó.
Lúc này lại vào thời điểm Khảm Bang cần dụng binh gấp, dùng tướng gấp, làm Bao Cốc, Cuồng Ma, Vương Đỉnh đều cực kỳ căm tức.
Bao Cốc giận dữ, quyết định cùng Truy Hồn Các liên thủ, lặng yên tập kích sào huyệt của Địa Quỷ Long Thần ở Tiềm Long Uyên!
– —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:=.= đột nhiên nghĩ đến Ngọc Tu La giống như con dâu nuôi từ bé của Khúc Dĩ Nhu nha!.