Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 310: Trở Lại Thương Đô Thành
Ti Nhược nhìn Bạt cư nhiên lấy lực lượng hiện thế, khí tức đó, khí diễm đó giống như Thần Ma một phương, lại nhìn Yêu Thánh bộ dáng chịu đủ kinh hách cũng sợ đến hồn phi phách tán sắc mặt như tro tàn! Nàng sâu sắc nghi ngờ Đại La Kim Tiên lâm thế có thể thu Bạt này hay không!
Tử Vân Thù nhìn thấy khí tức của Bạt tán phát ra, nghĩ đến truyền thuyết Bạt “Giết long nuốt vân, đất cằn ngàn dặm”, lại thêm nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhìn thấy Yêu Thánh cũng sợ hãi, hạ ý thức liền muốn gọi Bao Cốc mau chóng rời khỏi chỗ này, vừa quay đầu, lại thấy Bao Cốc sắc mặt trầm ngâm, chân mày nhíu chặt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trên đầu.
Nàng theo tầm mắt Bao Cốc hướng không trung nhìn lại, chỉ thấy bầu trời một mảnh huyết hồng, nhưng giờ phút này, hiện lên huyết hồng sắc đâu chỉ có bầu trời này!
Tử Vân Thù nhìn thấy Việt Quốc đại quân toàn bộ đều đã bỏ chạy, chỉ mấy người các nàng còn ở trên loan giá Việt Quốc nữ hoàng lao nhanh như gió, loan giá này tốc độ tuy nói rất nhanh, nhưng cũng thua xa huyết sát tử khí của Bạt đang lan tràn ra.
Nàng nói với Ti Nhược: “Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta có thể phá khai hư không hành tẩu không?”
Ti Nhược lòng nói: “Ta đã sớm muốn phá khai hư không độn trở về Thương Đô Thành, cũng bởi vì các ngươi muốn lưu lại dò xét tình hình…” Sắc mặt nàng không hiện ra, khẽ gật đầu một cái, trở lại bên trong loan giá điều khiển loan giá phá khai hư không, ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở liền xuất hiện ở bên ngoài Thương Đô Thành.
Nàng nói một câu: “Đến rồi!” Theo sau liền cảm giác được một cổ uy nghi nặng nề cùng sát khí trang nghiêm ở xung quanh khuấy động.
Nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao hiện tại bên trong Thương Đô Thành có đóng năm mươi vạn đại quân.
Bao Cốc cảm giác được bầu không khí khác thường, nàng đưa mắt đảo qua, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy toàn bộ đều là dày đặc binh tướng xếp hàng chỉnh tề.
Những binh tướng này có của Việt Quốc, cũng có của Khảm Bang.
Từ cửa thành đến đường chính Thương Đô Thành toàn bộ đều bố chật cứng Việt Quốc đại quân xếp chỉnh tề.
Ngoài cửa thành, phía trước Việt Quốc đại quân đứng hơn mười vị trọng thần Việt Quốc, bọn họ nhìn thấy loan giá Ti Nhược xuất hiện, đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên tiếp giá.
Còn bên ngoài Thương Đô Thành, lại do tướng sĩ tinh nhuệ Khảm Bang chiếm đóng.
Từ ngoài đại môn Thương Đô Thành dọc theo hướng hai bên tường thành kéo dài, tất cả đều là người của Khảm Bang lấy trăm người làm một phương trận chỉnh tề mà đứng.
Phía trước nhất, là mười phương trận, hai ngàn tinh nhuệ hộ vệ Khảm Bang, Chiến Yêu Đường, Hổ Bí Giáp Vệ Đường, Tu La Đường, Long Kỵ Giáp Vệ Đường đều đem năm ngàn kỵ binh chỉnh tề mà đứng.
Khảm Bang chỉnh chỉnh hơn hai vạn đại quân đứng ở bên ngoài Thương Đô Thành, đại quân đen nghìn nghịt bày ra, chỉ khí thế kia liền ép tới người không thở nổi.
Bao Cốc nhìn thấy phía trước Việt Quốc đại quân là quân đội Khảm Bang, đột nhiên thấy có điểm khó nhìn cùng quỷ dị, bên ngoài Việt Quốc đô thành xuất hiện đại quân thế lực khác, không phải nên đánh sao? Khảm Bang làm như vậy, rõ ràng là có chút mạo phạm Việt Quốc đi? Cho dù Ti Nhược có tâm mượn sức, trên vấn đề liên quan đến vinh nhục uy nghi quốc sự cũng không nên mặc kệ Khảm Bang như vậy.
Nàng lại suy nghĩ một chút, xuất hiện cục diện như thế này còn có một cách giải thích —— kết minh! Đây là biểu hiện Việt Quốc cùng Khảm Bang thống nhất trận doanh, đồng nhất lập trường!
Việt Quốc chúng thần tiến lên hướng Ti Nhược hành lễ.
Thống binh tướng lĩnh của Chiến Yêu Đường, Hổ Bí Giáp Vệ Đường, Tu La Đường, Long Kỵ Giáp Vệ Đường Khảm Bang do Vương Đỉnh suất lĩnh tới trước nghênh tiếp Lệnh Chủ đại giá.
Việt Quốc chư thần, Khảm Bang chư chúng, đều hướng mấy người trên loan giá nhìn lại.
Ti Nhược quét nhìn một vòng chúng thần, nói câu: “Bình thân.” Giương mắt hướng phía Hoang Cổ Sơn Mạch nhìn lại.
Bao Cốc nói câu: “Miễn lễ!” Cũng giương mắt nhìn hướng Hoang Cổ Sơn Mạch.
Ở chỗ phương hướng Hoang Cổ Sơn Mạch, một mảnh bầu trời kia đều hiện lên huyết hồng sắc.
Huyết sắc không phải là huyết sát tử khí, mà là do Bạt xuất thế dẫn tới huyết quang dị tướng.
Thiên địa vạn vật, âm dương, tương sinh tương khắc, cùng lúc cấm chế Hoang Cổ Sơn Mạch phá trừ, linh lực bị phong ấn cũng tán về với thiên hạ, xuất thế không chỉ là Bạt!
Người ở chỗ này đều có một loại cảm giác, Tu Tiên Giới sắp nghênh đón một thời kỳ thịnh thế, càng là nghênh đến một đại thế quần ma loạn vũ.
Thấy mấy người trên loan giá đều không lên tiếng, một danh triều thần Việt Quốc nôn nóng tiến lên hai bước, ôm quyền hành lễ nói: “Bệ hạ, đã có tin tức xác thực, người của các lộ thế lực tiến nhập trong Hoang Cổ Sơn Mạch đến bây giờ vẫn không có một ai trở ra.”
Ti Nhược thu hồi tầm mắt, cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ không về được!”
Lời vừa nói ra, Việt Quốc chư thần có mặt ở đây toàn bộ đều biến sắc.
Phải biết rằng đỉnh cấp nhân vật của các đại thế lực tiến nhập Hoang Cổ Sơn Mạch vô số, thậm chí có rất nhiều là tông chủ, chưởng môn, thành chủ đích thân đến, vì để đề phòng tranh đoạt thánh khí mà ra mạnh tay, thánh khí có thể mang đi đều mang đi! Nếu như người tiến nhập Hoang Cổ Sơn Mạch toàn quân bị diệt, đây đối với các thế lực đều là đả kích nặng nề!
Việt Quốc cũng xuất động, năm mươi vạn đại quân, Việt Quốc nữ hoàng thân chinh, Việt Quốc lại một binh không tổn thất mà rút về toàn bộ.
Việc này làm cho các lộ thế lực Tu Tiên Giới tổn thất thảm trọng nghĩ như thế nào?
Chư vị đại thần đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi lại.
Chính bọn họ cũng hoài nghi người của các lộ thế lực tiến nhập Hoang Cổ Sơn Mạch này có phải là do Việt Quốc nữ hoàng tự mình dẫn năm mươi vạn đại quân đem những cường giả đó diệt ở Hoang Cổ Sơn Mạch hay không.
Nếu đúng là vậy, Việt Quốc nhất định bị thiên hạ Tu Tiên Giới liên thủ chư phạt, đến lúc đó, Việt Quốc tất nhiên rơi vào thế loạn trong giặc ngoài.
Bao Cốc đối với Ti Nhược thi lễ một cái, nói: “Đa tạ bệ hạ viện thủ tiếp ứng, ta còn có việc, đi trước cáo từ.” Nói xong, quay đầu đối với Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh gọi: “Tiểu sư thúc, Thánh di, chúng ta về.” Trong lúc nói chuyện, bước xuống loan giá.
Ti Nhược kêu lên: “Bao Cốc!”
Bao Cốc quay đầu lại nhìn về phía Ti Nhược.
Ti Nhược nói: “Chuyện Bạt, xin hãy vào cung thương nghị.”
Bao Cốc nhàn nhạt lắc đầu, nói: “Không có gì để thương nghị!”
Ti Nhược kinh ngạc hỏi: “Chỉ giáo cho?”
Bao Cốc hỏi: “Bạt là bọn ta thả ra sao? Bọn ta đánh thắng được Bạt sao? Bệ hạ thay vì tìm ta thương nghị chuyện Bạt, không bằng đi tìm những tu tiên thế lực chọc ra đại lâu tử này.
Là ai phá trận lấy thánh khí? Là ai phóng xuất Bạt đúc hạ di thiên đại họa? Kẻ nào gây chuyện, bệ hạ thương nghị với kẻ đó đi!”
Có một vị Việt Quốc trọng thần nghe được Bao Cốc đem sự tình đẩy đi không còn một mảnh, không vui nói: “Lệnh Chủ đây là muốn đem mọi thứ thoái thác sạch sẽ không quan tâm đến?”
Bao Cốc “a” một tiếng, nói: “Muốn ta nhúng tay vào chuyện Bạt, đi, trước hết để Tu Tiên Giới trả lại ta một tòa tông môn trú địa giống như Hoang Cổ Sơn Mạch!”
Tên trọng thần Việt Quốc kia nói: “Lệnh Chủ đây là ép người! Đây không phải là lấy nghĩa khí…”
Ti Nhược lớn tiếng quát lên: “Đại Ti Mã, lui ra!”
Việt Quốc trọng thần nghe vậy khom người lui ra.
Ti Nhược ổn định lại thần tình, đối với Bao Cốc ôn nhu nói: “Ta biết trong lòng ngươi có phẫn nộ, ta không phải cũng vậy sao? Việt Quốc lần này xem như gặp phải tai bay vạ gió.
Bạt gây họa, gặp nạn đầu tiên chính là Việt Quốc, chuyện thật đã thành chúng ta vô pháp thay đổi, nhưng ta hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng thực hiện phòng bị cùng cứu giúp.”
Bao Cốc bi thương cười một cái, lắc đầu, cất bước hướng trong thành đi tới.
Ti Nhược kêu: “Bao Cốc.”
Bao Cốc nói: “Nếu bọn họ muốn phá trận lấy thánh khí, nếu Tu Tiên Giới vì lấy thánh khí phá khai phong ấn phóng xuất Bạt, tự mình tạo nghiệt tự mình đi gánh chịu hậu quả này.
Thấy lợi tối mắt, lợi ích huân tâm, làm hại toàn bộ Tu Tiên Giới, còn có thể cứu? Còn cần cứu sao? Ti Nhược, ta biết ngươi là muốn ta cho ngươi biết dùng cách gì có thể phòng tránh Bạt tác họa trong biên giới Việt Quốc, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta không có cách.
Từ lúc bắt đầu phá khai phong ấn, ta đã không có biện pháp.
Bất quá ngươi có thể yên tâm, tràng họa này không chỉ là họa của Việt Quốc.
Một giới này, sắp hóa thành luyện ngục!”
Một gã Việt Quốc đại thần thấy ngôn từ Bao Cốc ý tứ kích động gây ra hoảng sợ, tức giận nói: “Yêu ngôn hoặc chúng, Khảm Đao Lệnh chủ, chú ý lời nói của ngươi!”
Ti Nhược hít sâu một hơi, giận không kiềm được mà lớn tiếng quát lên: “Lui ra!” Mâu quang nàng lạnh lùng nghiêm nghị quét ra tứ phía, rơi vào trên đầu chúng thần, lạnh giọng nói: “Ai còn dám xen vào, trảm lập quyết!” Nàng bị chọc tức đến hỏng rồi!
Yêu Thánh nhìn thấy Bao Cốc vẻ mặt tức giận thê lương, dùng ngón tay bấm một đạo pháp quyết ấn ở trán Bao Cốc.
Một luồng thanh lương quét qua trong đầu Bao Cốc, làm cho Bao Cốc bừng tỉnh, tâm tình vốn kích động trong nháy mắt bình phục, nàng mới ý thức tới mình bị tai họa các lộ thế lực Tu Tiên Giới gây ra khiến cho trong lòng tràn ngập nộ ý cùng phẫn hận, thậm chí sinh ra ý nghĩ ngồi nhìn sinh linh đồ thán, để cho bọn họ gieo nhân nào gặt quả đó mới có thể thoải mái.
Nàng thiếu chút nữa bị phẫn nộ bất bình che mờ lý trí, sinh ra tâm ma rơi vào ma đạo.
Nàng không thể bởi vì người khác làm ác tổn hại đến lợi ích của mình, bản thân liền nhìn người khác bị hại.
Nàng không thể bởi vì người khác làm ác, liền ảnh hưởng đến tẩu lộ, tu đạo của mình!
Yêu Thánh nói: “Bao Cốc, làm người tu hành, tu chính là đạo, hành, lại là cái gì?” Tay nàng để ở trước ngực Bao Cốc, nói: “Vạn loại gian nan đều là mài luyện, ví như phải đạt đến Bỉ Ngạn tu tiên độ qua khổ hải.”
Bao Cốc cảnh tỉnh trở lại, thành tâm cảm tạ nói: “Cảm tạ Thánh di.”
Yêu Thánh nói: “Việt Quốc nữ hoàng nhiều lần xuất thủ tương trợ, kiếp nạn lần này, gặp nạn không chỉ là Huyền Thiên Môn, có Việt Quốc, còn có rất nhiều người vô tội.”
Bao Cốc “ân” một tiếng, gật đầu.
Nàng hiểu rõ ý của Yêu Thánh.
Yêu Thánh còn nói thêm: “Trong khả năng cho phép, không được khoanh tay đứng nhìn.” Nói xong, nàng xoay người bước lên loan giá của Việt Quốc nữ hoàng, lại quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, nói: “Còn chưa lên?”
Bao Cốc khẽ gật đầu một cái, nàng quay đầu nói với Vương Đỉnh: “Vương Đỉnh, ngươi theo ta đi một chuyến.” Nói xong, bước lên loan giá của Việt Quốc nữ hoàng.
Vương Đỉnh khom người hành lễ, hỏi: “Lệnh Chủ, còn cần đại quân tùy hành hộ vệ hay không?” Hắn lo lắng trong thời khắc này, có người của thế lực khác đi ra cướp người.
Ti Nhược nói: “Vương Tả sứ, ở Thương Đô Thành cảnh nội, vẫn chưa có ai có thể ở dưới mí mắt ta bắt người.”
Vương Đỉnh nghe được lời này của Ti Nhược, lại có Bao Cốc ra hiệu, xoay người hạ lệnh để Khảm Bang đại quân quay về Khảm Bang Phân Đường đợi lệnh, hắn lại thân cưỡi tọa kỵ Hỏa Kỳ Lân yêu thú theo sát loan giá của Việt Quốc nữ hoàng đi ở phía trước.
Loan giá khởi giá, dưới bảo hộ của đại quân, thẳng đến hoàng cung Kim Loan Điện.
Ti Nhược bước vào trong điện liền phân phó nói: “Ban tọa!” Đem một nhóm Bao Cốc, Tử Vân Thù, Yêu Thánh nghênh vào trong điện.
Việt Quốc chúng thần nối đuôi nhau mà vào.
Cung tỳ thị nô đem bàn ghế dọn vào trong triều, bày xong xuôi, dâng trà.
Bao Cốc ngồi ở quý tân tịch trầm ngâm không nói.
Chuyện Bạt, đã vượt qua phạm vi nàng có thể ứng phó.
Chuyện diệt Bạt nàng càng không dám nghĩ đến, tuy nói nàng không có năng lực, cho dù có năng lực đó, nàng sợ nàng xông tới trước diệt Bạt, những tu tiên giả giới ở phía sau này liền bán đứng nàng! Những hành vi vì tư lợi ngoảnh mặt với hết thảy của csác lộ thế lực Tu Tiên Giới thực khiến nàng lạnh thấu tâm.
——-.