Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 26: Tìm Linh Hầu
Thân là Linh Vân Phong Quyền Phong chủ Ngọc Mật so với Bao Cốc còn muốn khóc.
Lúc tổ sư gia còn tại thế, Huyền Thiên Môn xếp trong thập đại tiên phái, có hắn tọa trấn Linh Vân Phong là yếu địa của Huyền Thiên Môn.
Vạn năm trước, tổ sư gia ngã xuống gần như khiến Huyền Thiên Môn bị hủy diệt trong đại loạn tu tiên giới, Linh Vân Phong hóa thành tuyệt địa, rất nhiều bí cấp, bảo khí, thậm chí bảo khố tất cả đều đánh mất.
May mắn còn tồn tại một số đệ tử bị buộc đến chủ phong, nhưng Linh Vân Phong mất đi đông đảo huyết mạch truyền thừa từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Trong hơn ba vạn năm Linh Vân chủ phong xưa kia trở thành Tử Vong Trúc Hải, vô số đệ tử Linh Vân Phong táng thân trong đó, Linh Vân Phong càng ngày càng xuống dốc.
Truyền tới đời Ngọc Mật, Linh Vân Phong chỉ còn lại một mảnh đại điện vắng vẻ cùng với phiến dược điền phía sau núi.
Đại điện ngoại trừ lộng lẫy dùng để trang trí mặt tiền thì không làm được gì nữa.
Phiến dược điền sau núi là của cải cuối cùng của Linh Vân Phong, dựa vào phiến dược điền chí ít còn có thể đảm bảo Linh Vân Phong bồi dưỡng được hai ba đệ tử Kim Đan kỳ kéo dài huyết mạch.
Hôm nay thì hay rồi, Đa Bảo Linh Hầu náo loạn như vậy, Linh Vân Phong nghèo đến trắng tay, ngay cả đồ đệ Trúc Cơ Kỳ đều bồi dưỡng không nổi.
Hầu tử tham ăn bổ thêm một đao trí mạng vào Linh Vân Phong đang xuống dốc không chịu nổi một kích, có lẽ truyền nhân Linh Vân Phong sau nàng liền xoá tên trong Huyền Thiên Môn, trong tu tiên giới.
Nếu như có thể bắt được Đa Bảo Linh Hầu có khi còn hy vọng trùng chấn Linh Vân Phong, nhưng hôm nay Huyền Thiên Môn từ trên xuống dưới tất cả đều đang tìm con linh hầu này, các Phong chủ, Nguyên Anh Lão Tổ, Trưởng Lão các viện, Quyền Chưởng môn tất cả đều muốn tìm được con linh hầu do tổ sư gia nuôi dưỡng lại tự mình phong ấn.
Đừng nói tu vi hiện tại của Ngọc Mật bắt không được nó, coi như là có thể bắt được, cuối cùng cũng phải giao ra không giữ lại được.
Ngọc Mật quay đầu nói với Bao Cốc đang gạt lệ:
“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, ta còn muốn khóc hơn ngươi.” Nàng xoay người lười biếng ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, tâm tình rã rời.
Đệ tử các phong nơi nơi tìm tung tích Đa Bảo Linh Hầu, còn nàng nửa điểm hứng thú cũng không có.
Bao Cốc rơi qua vài giọt nước mắt trong lòng dễ chịu hơn.
Nàng khuyên nhủ Ngọc Mật:
“Sư tỷ, ngươi cũng đừng khổ sở, linh dược mất rồi thì thôi, sau này chúng ta lại nghĩ biện pháp trồng lại linh dược.”
Ngọc Mật “ân” một tiếng.
Nàng vừa mới mười chín tuổi thì kết đan thành công trở thành cao thủ Kim Đan kỳ, chỉ cần có nàng ở đây, huyết mạch Linh Vân Phong cũng không tính đoạn tuyệt.
Huống hồ, sư phụ nàng, tiểu sư thúc tuy rằng là đang bế quan, nhưng đều chưa chết! Nghĩ như thế, tâm tình của Ngọc Mật tốt hơn rất nhiều.
Nàng đứng dậy nói:
“Ta trở về phòng đây! Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta dẫn ngươi vào Vân Thành mua sắm, tiện đường bán đấu giá hai viên Kim Đan hoàn.” Nàng vội vàng tiến giai, dự định bán được một nghìn viên trung phẩm linh thạch liền trở về môn phái bế quan.
Kim Đan hoàn không sợ không bán được, cho dù bán không được nàng cũng có thể ký gửi trong cửa hiệu, dù thế nào cũng không chỉ đáng giá một nghìn viên trung phẩm linh thạch.
Sau khi Bao Cốc tiễn Ngọc Mật đi cũng không quay về phòng, mà chỉ đứng trong sân viện ngửa đầu nhìn đệ tự các phong đang trên bầu trời bay đi bay lại tìm tiểu hầu tử.
Nàng ở trong sân nhìn xung quanh một canh giờ cũng không thấy bọn họ rời khỏi, trái lại có bảy tám đệ tử đạp phi kiếm hướng phía nàng chạy tới.
Dẫn đầu là một nam một nữ mặc y phục đệ tử chân truyền, theo sau là sáu nội môn đệ tử, dưới chân bọn họ đều giẫm lên phi kiếm, bất quá phi kiếm của bọn họ cũng không đẹp như của Ngọc Mật.
Nữ tử trẻ tuổi mặc y phục chân truyền đệ tử nhìn quanh một vòng, phân phó:
“Lục soát!” Mấy nội môn đệ tử toàn bộ phân công nhau hướng các phòng phóng đi.
Một thanh bảo kiếm quanh thân hừng hực hỏa diễm bỗng nhiên từ trong viện của Ngọc Mật bay ra, vòng quanh mấy nội môn đệ tử đang hướng các phòng xông vào, có hai đệ tử tránh né không kịp trên người còn bị thương, quần áo đều cháy xém, bọn họ sợ đến lập tức đáp xuống đất lăn qua lăn lại dập lửa, còn phải dùng linh phù mới có thể dập lửa trên người.
Đôi mi thanh tú của nữ tử mặc y phục chân truyền nhíu chặt, hét lên:
“Ngọc Mật, ngươi dám động thủ đả thương người!.”
Bảo kiếm lửa cháy hừng hực “xoạt” một tiếng cắm xuống mặt đất nửa thước, lửa cháy không ngừng, cường đại kiếm ý phát động, khiến mấy người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Bao Cốc đứng trong viện chỉ cảm thấy dường như có một thanh kiếm đặt trên tim mình, có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào, mà thanh kiếm kia rõ ràng còn đang cách nàng mấy trượng xa cắm trên mặt đất.
Giọng nói của Ngọc Mật không nhanh không chậm từ trong tiểu viện nhẹ nhàng truyền ra, nói:
“Là Quyền Phong chủ Linh Vân Phong, ta có quyền giết bất cứ kẻ nào xông vào Linh Vân Phong.
Các ngươi vào đình viện chủ phong của ta, thông bẩm qua sao?”
” A! Linh Vân Phong cũng sắp tuyệt truyền rồi, ngươi còn sĩ diện?”
Nam tử mặc y phục chân truyền đệ tử một bên khẽ quát:
“Sư muội!” Hắn hướng sân viện của Ngọc Mật ôm quyền nói:
“Ngọc Mật tiên tử, bọn ta phụng mệnh sư phụ tìm Đa Bảo Linh Hầu, nếu có chỗ đắc tội mong được lượng thứ.
Linh Vân Phong các nơi đều đã tìm qua, chỉ có đình viện chủ phong chưa tìm, vẫn xin Ngọc Mật tiên tử cho chút thuận tiện.”
Ngọc Mật “ha” một tiếng cười khẽ:
“Các ngươi cảm thấy hầu tử kia sẽ ở trong đình viện của ta?”
Nữ tử trẻ tuổi nói:
“Có hay không, tìm qua liền biết.
Nếu ngươi không cho tìm, liền có hiềm nghi giấu riêng linh hầu.”
Cửa viện của Ngọc Mật bật mở, nàng chậm rãi bước ra.
Lưu tiên váy trên người biến thành đỏ rực, toàn thân đều bao phủ hỏa quang hừng hực.
Bước chân của nàng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng mỗi bước lại đặc biệt trầm nặng, dường như đạp lên ngực kẻ khác.
Ngọc Mật nói:
“Đừng nói hầu tử kia không ở chủ phong của ta, cho dù có, các ngươi muốn tìm muốn bắt nó, cũng hướng ta thông bẩm mới có thể bước vào đình viện của ta, môn quy Huyền Thiên Môn không nhớ rõ nữa? Muốn ta đến dạy ngươi sao?”
Nàng kia cười nói:
“Yêu, dùng môn quy đến áp ta?” Lúc nàng nói nam tử bên cạnh lại hô một tiếng “sư muội” Hơn nữa muốn đưa tay kéo nàng, lại bị nàng hất ra.
Ngọc Mật cười khanh khách nói:
“Đệ tử chân truyền của Phạm Xuyên lão tổ, Ngọc Mật ta nào dám dùng môn quy áp ngươi? Hoa Sanh tiên tử, ta thấy ngươi can đảm hơn người, hiện muốn cùng người quyết một trận sinh tử, thế nào?”
Chân truyền đệ tử được gọi Hoa Sanh lập tức biến sắc, quát to:
“Ngươi dám giết ta?”
Ngọc Mật hỏi:
“Ngươi dám ứng chiến không?”
Một đệ tử bị kiếm của Ngọc Mật đốt người hô lên:
“Ngọc Mật tiên tử, ngươi ngăn cản như vậy, lẽ nào Đa Bảo Linh Hầu đã bị ngươi cướp được?”
Ngọc Mật nở nụ cười:
“Trước tự tiện xông vào chủ phong của ta, sau còn ăn nói bừa bãi, ta thấy ngươi không cần cái đầu nữa rồi!” Đang lúc nói chuyện, tay nàng giương lên, đem Ly Hỏa kiếm cắm trên mặt đất cầm trong tay.
Ngọc Mật tay cầm bảo kiếm lăng không vung lên, thân hình vừa động, liền hướng thẳng nội môn đệ tử kia bổ tới!
Nội môn đệ tử kia hoảng hốt, một lần tung hơn mười đạo linh phù, ngăn bảo kiếm lại trước người.
Hai gã chân truyền đệ tử cũng đồng thời nhích người, xuất kiếm chắn trước mặt Ngọc Mật.
Nam tử mặc y phục chân truyền đệ tử hô to
“Ngọc Mật tiên tử chờ đã, giết đồng môn là tử tội!”
Ngọc Mật lần thứ hai huy kiếm bổ tới, đồng thời cất cao giọng nói:
“Chấp hành môn quy mà thôi, có tội gì!” Một đám người chạy vào Linh Vân Phong của nàng nói tìm là tìm, dám xem nàng là người chết, xem Linh Vân Phong chết rồi, nàng sẽ để cho bọn họ biến thành người chết!
Ngọc Mật đã bước vào Kim Đan kỳ, hai gã chân truyền đệ tử bất quá Trúc Cơ trung kỳ, sao có thể đấu lại.
Bảo kiếm của Ngọc Mật bay thẳng đến tên nội môn đệ tử, nếu bị nàng chém trúng, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Hai gã chân truyền đệ tử kinh hãi, lập tức xuất kiếm chống lại, lại bị Ngọc Mật một kiếm phá chiêu.
Hai người bọn họ ngăn cản, khiến tên nội môn đệ tử có thời cơ tẩu thoát, hắn không dám lưu lại, xoay người bò lên, chân đạp phi kiếm sợ chết khiếp mà bỏ chạy.
Nam tử mặc y phục chân truyền đệ tử liên tục nói:
“Ngọc Mật tiên tử thủ hạ lưu tình! Bọn ta lập tức rút đi, đắc tội! Đắc tội!” Không phân trần gì nữa, túm cánh tay Hoa Sanh kéo lại phía sau, âm thầm truyền âm nói: “Đi! Toàn bộ dược điện của Hỏa Bạo Long đều mất, đang tức giận, nếu không đi cẩn thận nàng ngay cả chúng ta cũng giết!” Bây giờ mới chỉ động kiếm khí ngăn chặn đã khiến bọn họ khó khăn, nếu là thi triển pháp thuật bọn họ thật sự có thể chết ở chỗ này.
Ngọc Mật là Thiên Linh Căn hiếm thấy, là một trong vài đệ tử thiên tài ai cũng biết của Huyền Thiên Môn.
Nàng là chân truyền duy nhất của Linh Vân Phong lại là Quyền Phong chủ, Linh Vân Phong nhất mạch cùng tất cả tài sản trên cơ bản đều ở trên người nàng, hơn nữa mấy năm nay nàng một mực bên ngoài dốc sức buôn bán tích tụ không ít của riêng, luận giàu có Ngọc Mật coi như hơn đồng lứa một phần.
Bọn họ tuy rằng cũng là chân truyền đệ tử nhưng thuộc về Song Linh Căn, thiên tư thấp hơn Ngọc Mật, lại có vài sư huynh đệ tranh đoạt tài nguyên tu tiên, hơn nữa một mực ở trong phái tu luyện chưa từng ra ngoài kiếm thêm tài vận, hơn nữa không có Quyền Chưởng môn ban Kim Đan hoàn đột phá cảnh giới, mọi thứ không bằng Ngọc Mật, hôm nay Ngọc Mật chiếm thượng phong, cùng nàng liều mạng quả thực chính là muốn chết.
Cho dù Ngọc Mật giết chết toàn bộ bọn họ, sư phụ bọn họ vì bọn họ xuất đầu, Quyền Chưởng môn cũng sẽ không để Ngọc Mật đền mạng làm Linh Vân Phong tuyệt truyền, nhiều nhất chính là răn dạy cấm cửa vài năm mà thôi.
Đám đệ tử kia chạy trối chết, trong nháy mắt chạy ra khỏi chủ phong.
Ngọc Mật cũng không đuổi theo, nàng thu hồi Ly Hỏa kiếm, thu hồi chân hỏa vào cơ thể, Lưu Tiên váy cũng biến trở về bạch sắc, nàng khoanh chân tĩnh tọa trong sân.
Không bao lâu, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi vóc người to béo bước vào trong viện.
Ngọc Mật mở mắt ra, lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười tiếp đón.
“Ngọc Mật tham kiến sư bá.”
Lão nhân nâng mí mắt nhìn Ngọc Mật, lộ ra vẻ tươi cười hòa ái:
“Ngươi sẽ không trách ta đường đột xông vào chứ?”
Ngọc Mật cười nói:
“Sư bá đại giá quang lâm, Linh Vân Phong cảm thấy vinh hạnh, Ngọc Mật vui vẻ còn không kịp, sư bá, mời.” Nàng quay đầu nói với Bao Cốc:
“Bao Cốc, dâng trà.” sau đó cười khanh khách nhìn Phạm Xuyên, nói:
“Bất quá sư bá, ngươi đến rất đúng lúc, Ngọc Mật muốn cáo trạng!”
” Nga? Cáo trạng? Cáo ai đây?”
Ngọc Mật vẻ mặt ủy khuất nói:
“Dĩ nhiên là môn hạ của sư bá mấy sư huynh đệ tỷ muội a, sư phụ ta cùng tiểu sư thúc bế quan không ra, Linh Vân Phong dược điền toàn bộ đều hủy, mắt thấy truyền thừa sẽ đứt đoạn, khi dễ Linh Vân Phong bây giờ chỉ còn hai người, bọn họ nói lục soát đình viện của ta liền soát, một tiếng cũng không nói liền động loạn, nếu biết thì hiểu là bọn họ đang tìm linh hầu, không biết còn tưởng rằng…….”
Phạm Xuyên sắc mặt trầm xuống, hỏi:
“Còn tưởng rằng cái gì?”
Ngọc Mật cúi đầu, sợ hãi nhìn Phạm Xuyên, nhỏ giọng nói một câu:
“Không biết còn tưởng rằng bọn họ xem như Linh Vân Phong toàn bộ chết hết rồi.”
Phạm Xuyên khẽ cong ngón trỏ chỉ Ngọc Mật, đường nhìn đảo qua Bao Cốc, lại nhìn vào tiểu viện của Bao Cốc, cất bước vào trong tiểu viện, ánh mắt nhìn quét một vòng, cuối cùng tập trung vào góc tường.
Hắn đi đến góc tường, lấy một chút bùn đất bóp trong tay, hỏi:
“Bao Cốc a, ngươi có thấy một con tiểu hầu tử lớn bằng bàn tay cả người kim sắc hay không?”
Bao Cốc nhìn thấy Phạm Xuyên Trưởng Lão lấy đất liền biết có thể máu trên người tiểu hầu tử còn dính trong đất, nàng rắc thuốc bột cũng có khả năng sẽ rơi xuống đất.
Với tu vi Nguyên Anh Kỳ của hắn, chuyện tiểu hầu tử tuyệt đối không thể gạt được hắn.
nàng khẽ mím môi, ủy khuất nói:
“Trước đó nhìn thấy qua.”.