Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 2: Màn Thầu Đến Miệng Còn Bay Mất Rồi
Đại môn Quận thủ phủ nha mở ra, một nữ tử mặc váy dài cùng Quận Thủ đại nhân xuất hiện trước đại môn.
Dân đói chờ phát cháo bên ngoài thấy thế liền quỳ xuống, bái lạy nói:
“Quận Thủ đại nhân!” liều mạng dập đầu.
Bao Cốc lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiên nữ, cảm giác thứ nhất chính là mặc váy thật xinh đẹp, cảm giác thứ hai chính là tiên nữ không hổ là tiên nữ, toàn thân phát quang, ánh sáng phát ra còn chưa nói, nàng còn che đi dung mạo.
Sách đều nói tiên nữ rất đẹp, vừa xuất hiện sẽ khiến người kinh sợ, tiên nữ này che mặt, lẽ nào nàng là tiên nữ trong số những tiên nữ xấu xí?
Chu đại thẩm cố sức kéo tay áo Bao Cốc, kêu lên:
“Bao Cốc, mau quỳ xuống! Không được mạo phạm Quận thủ đại nhân.”
Bao Cốc lập tức kéo váy cong gối quỳ xuống, vẫn như cũ ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn Chu đại thẩm.
Nàng hạ giọng, âm thanh cực nhỏ nói:
“Chu đại thẩm, tiên nữ này che khuất khuôn mặt có phải bởi vì nàng lớn lên rất xấu không a?” Vừa dứt lời, nàng phát hiện tiên nữ kia bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sáng rực thẳng tắp chăm chú nhìn nàng.
Bao Cốc bị tiên nữ kia nhìn chăm chú đến sợ hãi, nghĩ thầm: “Lỗ tai của nàng sẽ không tốt như vậy chứ? Ta nói nhỏ như vậy nàng cũng có thể nghe thấy?”
Chu đại thẩm quỳ không dám ngẩng đầu, không phát hiện ánh mắt của tiên nữ, nàng nâng tay nhẹ nhàng chụp lên lưng Bao Cốc, nhẹ giọng quát:
“Đừng nói lung tung, đây là mạo phạm tiên nữ, làm tiên nữ nào có xấu, xấu đều không đảm đương nổi tiên nữ.
Thật tốt quá, có tiên nữ đến, chúng ta được cứu rồi.”
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm:
“Không phải nói yêu ma tác quái gây hạn hán sao? Ta nghe Tôn tú tài nói yêu quái gây hạn hán có thể nuốt mây giết rồng, rất lợi hại, muốn trừ yêu quá, chí ít phải đến một cự linh thần vóc người cao lớn mới có thể hàng phục, ngươi xem tiên nữ này, tay nhỏ chân nhỏ, vừa rồi ta đã nhìn kỹ, không phải nàng đang bay, là thanh kiếm dưới chân nàng bay, chở theo nàng.
Tiên nữ này sẽ không là một đồ đệ….đau……!Chu đại thẩm ngươi nhéo ta làm gì, đau!”
Chu đại thẩm nói:
“Đừng nói nữa! Tổ tông!” Nàng quả đoán nhích đầu gối qua bên cạnh, kéo ra cự ly với Bao Cốc, giả như không phải người quen.
Quận Thủ để mọi người đứng dậy.
Bao Cốc đứng lên, nàng vỗ vỗ đất trên đầu gối, lại hướng Quận Thủ cùng tiên nữ đứng trước phủ Quận Thủ nhìn lại.
Không thể không nói, tiên nữ này mặc dù khuôn mặt xấu xí, nhưng tư thái cũng vô cùng tốt, y phục lưu tiên trên người thật là đẹp mắt.
Quận Thủ đại nhân cao giọng nói:
“Chư vị, vị này là Ngọc Mật tiên tử ở Huyền Thiên Môn nằm trong Vân Lĩnh Sơn cách tám vạn dặm….”
Ngọc Mễ* tiên tử! Bao Cốc nhất thời khiếp sợ, Ngô cũng có thể làm tiên tử? Vậy Bắp chẳng phải cũng có thể làm tiên tử? Trong đầu nàng bỗng nhiên toát ra một bức tranh, nàng hai bước tiến lên nắm lấy tay Ngọc Mễ tiên tử nói:
“Xin chào Ngô, ta là Bắp!”
Tưởng tượng là tưởng tượng, nàng cũng thật không dám ra nhận người quen a.
Nhưng Quận Thủ đại nhân nói Vân Lĩnh tám vạn dặm rất có vấn đề, rõ ràng Vân Lĩnh chỉ cách tám nghìn dặm.
Bao Cốc trong lòng yên lặng oán thầm, không dám thực sự lỗ mãng, cũng không dám phản bác lời nói của Quận Thủ đại nhân.
Trước mắt bao nhiêu người nàng cũng không dám hủy đi mặt mũi Quận Thủ đại nhân.
(*Ngọc Mật 玉宓[yùmì]phát âm giống Ngọc Mễ玉米[yùmǐ]: Trái ngô.
Còn Bao Cốc 包谷 nghĩa là bắp.
Giống cách gọi ở địa phương với các gọi truyền thống ở VN á.
Em ấy nghe nhầm nên mới có cái màn tưởng tượng hài hước như trên.)
Quận Thủ đại nhân nói đến “Ngọc Mật tiên tử ngang qua nơi đây, nhìn thấy thiên tượng khác thường cố ý đến đây điều tra”, Chợt thấy Ngọc Mật tiên tử chăm chú nhìn một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi trong đám người, cảm thấy khác thường liền vội vàng hướng Ngọc Mật tiên tử chắp tay nói:
“Ngọc Mật tiên tử…..” Sau đó lại hướng Bao Cốc nhìn một chút.
Bao Cốc thầm nghĩ: “Hỏng rồi!” Lập tức co rụt cổ, trốn sau lưng Chu đại thẩm.
Chu đại thẩm sợ rước họa vào thân, di chuyển hai bước, làm cho Bao Cốc lộ ra.
Một giọng nói dễ nghe vang lên:
“Ta thấy hài tử kia rất có tiên duyên.”
Nói đương nhiên là Ngọc Mật tiên tử, lúc nàng nói còn chăm chú nhìn Bao Cốc, tầm mắt mọi người đều theo Ngọc Mật tiên tử rơi vào trên người Bao Cốc, ánh mắt hiển nhiên lộ vẻ ngưỡng mộ.
Bao Cốc thì lại xuất mồ hôi lạnh “xoát” một tiếng mà ngồi xuống! Cha nàng lúc tại thế, trong nhà quanh năm thuê người khuân vác lương thực, nếu có người nào cố ý cùng cha nàng gây sự, khiến cha nàng không tiện chỉnh hắn trước mặt mọi người, như vậy trước tiên sẽ cho hắn lời “Khích lệ” Sau đó hung hăng mà thu thập.
Nàng chột dạ cúi đầu, rất muốn đem bản thân giấu đi.
Nhưng nhìn trái nhìn phải, xung quanh ba thước tìm không được người thứ hai, ngay cả Chu đại thẩm đều cách xa nàng.
Bao Cốc sợ bị thu thập, tâm tình treo cao, đầu gối uốn cong, quỳ xuống, vì dân cầu xin:
“Ngọc Mễ tiên tử, ta là Bao Cốc, chúng ta Thanh Sơn quận ba năm liên tục không có mưa, lương thực không có thu hoạch, chết đói vô số, khẩn cầu tiên tử thi pháp ban mưa cứu vớt vạn dân trong dầu sôi lửa bỏng.”
“Xin tiên tử ban mưa cứu mạng….”
Ngoại trừ Quận thủ phủtừng người lần lượt quỳ xuống, bách tính chịu đủ khốn khổ do hạn hán ba năm nay cửa nát nhà tan cơ khổ khóc không thành tiếng..
Một ánh mắt sắc bén cắt qua đầu Bao Cốc, Bao Cốc cúi đầu hoàn toàn không thấy.
Ngọc Mật tiên tử nói rằng:
“Ta xem thiên tượng nơi đây, cho là có yêu vật quấy phá, đợi ta hàng phục nó, các ngươi tự nhiên sẽ được yên ổn.”
Bao Cốc nghe lời này giống như từ chối, vội vàng nói:
“Ngọc Mễ tiên tử, ta nghe nói tiên nhân có bản lĩnh thông thiên triệt địa thi pháp làm mưa, biến đậu thành binh, biến ra lương thực.
Hôm nay ba năm đại hạn, người đói vô số, xin tiên tử trước thi pháp ban một trận mưa biến một chút lương thực cứu mạng.
Thanh Sơn quận cảm kích ân đức của tiên tử, đem ân đức của Ngọc Mễ tiên tử ngài ghi vào sách để tán dương, vì ngài xây mếu dựng tượng đèn nhang cung phụng.”
Quận thủ cố sức trừng Bao Cốc, ánh mắt đó rất giống đang trách cứ Bao Cốc đoạt lời thoại của hắn.
Hắn hướng Ngọc Mật tiên tử ôm quyền hành lễ nói:
“Tiên tử, bản quan thay mặt lê dân bách tính Thanh Sơn quận, khẩn cầu tiên tử cứu vớt bách tính thương sinh.”
Dân đói bên ngoài quỳ xuống cùng kêu lên khẩn cầu.
Ngọc Mật tiên tử hỏi:
“Quận Thủ, ngươi là muốn trị phần ngọn hay là trị tận gốc? Trị phần ngọn, bản tiên tử lập tức mời đồng môn đến vì các ngươi thi pháp cầu mưa, trị tận gốc, đó là bản tiên tử tự mình động thủ hàng phục yêu vật tác quái nơi đây, như vậy dân chúng sẽ được yên ổn.”
Bao Cốc nghe được “mời đồng môn đến thi pháp cầu mưa” yên lặng hiểu được, thầm nghĩ: “Thì ra Ngọc Mễ tiên tử này không biết cầu mưa a! Rõ ràng đạo hạnh chưa đủ a!”
Quận Thủ cùng dân đói quỳ trên mặt đất liên thanh khẩn cầu Ngọc Mật tiên tử hàng phục yêu nghiệt làm hại Thanh Sơn quận.
Ngọc Mật tiên tử nói câu: “Ta sẽ đi ngay!” Tay nàng nắm kiếm quyết lăng không vung lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh tiểu kiếm phát ra ánh sáng lớn không quá bàn tay, tiểu kiếm lăng không lộn một vòng sau đó liền biến thành một thanh đại kiếm dài bày thước rộng một thước xuất hiện dưới Ngọc Mật tiên tử, đem nàng nâng lên bay thẳng vào thiên không.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mễ tiên tử hướng phía Vân Lĩnh bay đi thân ảnh càng ngày càng nhỏ, rất hoài nghi mà nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ngô tiên tử này tay nhỏ chân nhỏ có thể đánh thắng được yêu quái sao? Nàng sẽ không mượn cớ hàng yêu trốn về Vân Lĩnh tiên sơn đi?” Vừa dứt lời, bỗng nhiên thấy thân ảnh vọt tới trên cao ở không trung kịch liệt hoảng động, sau đó liền lao xuống, rồi không thấy vô tung.
Quận Thủ thanh lãnh cất giọng, nói với dân đói quỳ gối ngoài phủ nha:
“Các hương thân, Ngọc Mật tiên tử đã đi hàng yêu, Thanh Sơn quận rất nhanh có thể khôi phục thái bình.
Các hương thân đều trở về đợi tin tốt của Ngọc Mật tiên tử đi! Đều đứng lên đi, giải tán đi!”
Dân đói quỳ ngoài phủ Quận Thủ đều mong chờ nhìn Quận Thủ đại nhân, bất vi sở động.
Quận Thủ lần thứ hai nói:
“Các hương thân, đều giải tán đi! Quay về đi!”
Bao Cốc cúi đầu nhìn nồi đất trước mặt, sờ sờ cái bụng đã đói đến mơ hồ phát đau, vô cùng kiên định bất động tại chỗ.
Người có dáng vẻ như quản gia tiến đến trước mặt Quận Thủ thì thầm một trận.
Quận Thủ bừng tỉnh đại ngộ vuốt chòm râu, đối với quản gia nói:
“Ngươi đi xem cháo nấu xong chưa, nấu xong rồi thì mang ra đi.” Hắn lại nghĩ đến cái gì, xoay người hướng Bao Cốc đang xiết chặt nồi đất không buông tay vẫy tay, vẻ mặt hòa ái nói:
“Đến đây đến đây đến đây!”
Bao Cốc nhìn Quận Thủ đại nhân, lại chỉ chỉ cái mũi của mình, nhỏ giọng hỏi:
“Ta?”
Quận Thủ cười ha hả gật đầu, nói:
“Tiểu cô nương, ngươi đến đây.”
Bao Cốc lập tức vặn nồi đứng dậy đi đến bên cạnh Quận Thủ, kéo váy một cái, nói rằng:
“Bao Cốc tham kiến Quận Thủ đại nhân.”
Quận Thủ trên dưới quan sát Bao Cốc, hỏi:
“Lệnh tôn lệnh đường có còn ở đây?”
Bao Cốc thấp giọng đáp:
“Đều đã qua đời.”
“À.” Quận Thủ thở dài một tiếng, nói: “Đều là thiên tai làm hại a! Trong nhà còn người nào không?”
Bao Cốc đáp:
“Cũng chỉ có một mình ta.”
Quận Thủ hơi kinh ngạc mà hỏi thăm:
“Chỉ còn một mình ngươi?” Hiển nhiên có vài phần không tin.
Bao Cốc đáp: “Ân.”
Người có dáng vẻ quản gia đứng ở một bên chen vào nói:
“Bao Cốc, ta thấy ngươi y phục ngăn nắp sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, nếu trong nhà chỉ có một mình ngươi, ngươi làm sao……”
Bao Cốc hiểu rõ ý tứ của quản gia.
Bọn họ nghĩ người nhà của nàng là chết đói đi, tại đây khắp nơi là người chết đói, nhà nàng chỉ còn lại một mình nàng cư nhiên vẫn chưa bị chết đói, cũng không bị đói đến cùng đường đi cướp lương thực, nhìn tình huống so với dân đói xung quanh còn muốn tốt hơn rất nhiều.
Nàng trả lời:
“Cha ta là lão bản một hiệu lương thực ở thành đông, đầu năm nay hắn chết bệnh.
Sau khi hắn chết ta quản lý hiệu lương thực, tìm ra một ít ngũ cốc sinh sâu mọt, lại cạy kho thóc trong sân nhà, trong hang chuột đào ra một ít, mới sống đến hiện tại.”
Quận Thủ than thở:
“Ai, đáng thương a! Bản quan nghe nói qua cha ngươi, là một người lương thiện.” Hắn xoay người phân phó quản gia:
“Ngươi đi lấy chút màn thầu cho Bao Cốc.” Hắn cảm khái một câu:
“Bao Cốc, tên rất hay, lương thực a.” Xoay người liền bước vào của nha phủ đi rồi.
Bao Cốc nhìn bóng lưng của Quận Thủ: “……”
Bao Cốc đợi một hồi, quản gia liền mang một chiếc đĩa chứa năm cái màn thầu bỏ vào trong nồi đất Bao Cốc mang theo.
Bao Cốc đói đến hận không thể lập tức đem màn thầu nhét vào trong bụng, nhưng cũng biết như vậy có vẻ bất nhã, sau khi nàng cảm ơn, trong ánh mắt nóng rực của mọi người bưng nồi đất có năm cái màn thầu lớn trở lại sư tử bằng đá bên cạnh Chu đại thẩm, lấy ra màn thầu cho Chu đại thẩm đang nhìn chảy nước miếng, bản thân cầm một cái màn thầu nhét vào trong miệng.
Màn thầu của mới vừa đưa đến trong miệng liền phát hiện bên cạnh bản thân vây quanh một vòng người, đôi mắt phát quang chăm chú nhìn màn thầu trong tay nàng nuốt nước bọt.
Chu đại thẩm một tay lấy nồi đất của nàng ôm vào trong ngực, cảnh giác trừng mắt nhìn dân đói xung quanh, trong miệng ngậm màn thầu mơ hồ không rõ nói cái gì.
Bao Cốc không nghe rõ, nhưng tình huống xung quanh khiến nàng cảm thấy có chút không thích hợp, nàng một ngụm nuốt xuống màn thầu trong miệng, hỏi:
“Đại thẩm ngươi nói cái……” Đang nói, màn thầu trên tay vừa mới cắn một miếng đột nhiên bị một bàn tay cướp lấy, rơi vào trong tay một người gầy đến nhìn không ra người, bị dân đói kia lang thôn hổ yết toàn bộ nhét vào trong miệng.
Chu đại thẩm trong nháy mắt đã bị dân chúng vây lấy, tiếp theo Bao Cốc chợt nghe xoảng” một tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên, liền thấy nồi đất của nàng vỡ nát nằm mặt đất, màn thầu trong nồi của nàng cũng dính đầy bụi, trong nháy mắt bị vô số bàn tay bẩn khô gầy đoạt đi rồi.
Màn thầu dưới sự tranh giành của dân đói chia làm vô số mảnh nhỏ, đói đến cực điểm mọi người cướp được màn thầu vụn thì lập tức đưa vào trong miệng, mấy chiếc màn thầu trong nháy mắt liền bị ăn sạch sẽ.
Chưa từ bỏ ý định, dân đói quỳ rạp trên mặt đất tìm lấy vụn bánh màn thầu.
Chu đại thẩm ngồi tựa vào sư tử đá, kêu khóc:
“Các ngươi chết tiệt, đây là Quận Thủ đại nhân ban cho các ngươi cũng cướp!” Y phục của nàng bị xé rách, tóc cũng loạn thành ổ gà, y phục bẩn còn có mấy dấu hài mới dẫm lên, cổ cùng xương quai xanh da bọc xương còn có vài vết trảo.
Bao Cốc nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn nồi đất bị đánh nát của nàng, mím môi cố sức hút không khí, nỗ lực không cho bản thân bật khóc! Nhưng cuối cùng, nàng không thể chịu được nữa mà hô một câu:
“Màn thầu của ta!” Nước mắt lã chả rơi xuống.
Màn thầu của nàng, nồi đất của nàng! Nàng rốt cục biết câu nói mơ hồ của Chu đại thẩm là cái gì rồi: “Ăn nhanh lên một chút, đừng để cho bọn họ cướp đi!” Nước mắt! Biết quá muộn rồi a! Màn thầu của nàng đã không còn a! Ô ô ô ô…..