Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 14: Săn Thú
Bao Cốc biết nàng tu tiên cũng không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt.
Thủ sách sổ tay tu tiên Ngọc Mật tặng cho nàng nói tu luyện đến Luyện Khí Kỳ sẽ có hai trăm năm thọ mệnh, tu luyện đến Trúc Cơ kỳ sẽ có ba trăm năm thọ mệnh.
Nàng hiện tại mới mười ba tuổi, mới bước vào tu tiên giới một tháng, xem phản ứng của sư tỷ, Bao Cốc không rõ sư tỷ nàng đang gấp cái gì.
Luyện công trước phải nắm vững căn bản, nhìn đại oa nhà Chu đại thẩm sát vách, học công phu quyền cước, ba năm đầu toàn bộ dùng để đứng trung bình tấn thì biết.
Quan trong nhất chính là Bao Cốc biết bản thân đã tận lực rồi, nàng không biết bản thân có thể tu luyện thành cái dạng gì, dù sao thì nàng cũng đã dùng cố gắng lớn nhất để tu luyện, tu thành cái dạng gì đó chính là cái dạng gì.
Bao Cốc mang theo sọt thuốc của mình, nàng lại xuống chỗ cạn dưới dòng suối mò một số ốc, dùng tảng đá đập vỡ vỏ óc, đem ốc đồng cùng tảng đá đặt vào sọt thuốc, lại đem sọt thuốc ném vào dòng suối nơi có tương đối nhiều cá.
Nàng cầm đầu dây buộc vào sọt thuốc yên tĩnh ngồi đợi.
Đợi một lúc liền nhìn thấy có cá chui vào sọt thuốc ăn thịt ốc.
Sau khí có vài con cá chui vào trong nàng kéo mạnh đầu dây trong tay, kéo sọt thuốc ra khỏi mặt nước.
Cá trong sọt bị động cả kinh hoảng loạn, bọt nước bắn tung tóe, trong đó có một con dài chừng một thước vung đuôi, ngay lúc sọt được kéo lên mặt nước liền đào tẩu.
Bao Cốc kéo sọt lên bờ, chỉ thấy trong sọt tám con cá có to có nhỏ, những con to cư nhiên giống như cá chép, một con sống lưng rộng bằng hai ngón tay, lớn nhất có có đến bảy tám ngón rộng.
Nàng vô cùng mừng rỡ đem cá quay về phòng bếp, tìm dao đến nhanh nhẹn đánh vẩy cá, mổ bụng moi sạch nội tạng, rửa sạch, sau đó tìm chút linh dược trong viện nhét vào trong bụng con cá lớn nhất, sau đó cho vào trong nồi hấp, còn lại bảy con cá nhỏ dùng nấu canh.
Cá ngon phối linh dược, vị đạo của linh dược thấm vào phần thịt non mịn của cá, tuy rằng không có gừng hành làm gia vị nhưng lại có cá cùng linh dược nguyên chất nguyên vị.
Hai năm không nếm được vị thịt, Bao Cốc xúc động thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Sau khi Bao Cốc ăn uống no đủ lại đến dòng suối nhỏ luyện công hấp thu linh khí linh dược phát ra cùng dược tính.
Một canh giờ tĩnh tọa lại khiến Bao Cốc ra một thân mồ hôi, khí trong đan điền lại nhiều hơn một chút.
Nàng tắm rửa xong liền lấy ra cung tiễn Ngọc Mật cho nàng, bắt đầu luyện tập kỹ năng chiến đấu.
Ngọc Mật cho nàng nhập môn tâm pháp là bộ 《 Đấu Chiến kỹ 》,phía trên ghi chép về các loại binh khí, phương pháp cùng kỹ xảo chiến đấu.
Bao Cốc chọn cung tiễn cùng búa hai loại này để luyện tập, bởi vì hai loại này nàng có sẵn.
Ngọc Mật tặng một cây cung và một ống tiễn, trong phòng còn có cái búa lớn để đốn củi vừa có thể sử dụng.
Về phần kiếm xưng là “binh khí chi vương”, nàng cũng không dự định buông tha, dùng gỗ đẽo thành một thanh kiếm gỗ, mỗi ngày tiêu tốn nửa canh giờ luyện tập kiếm thuật.
Trái ngược với kiếm, Bao Cốc vẫn thích búa hơn.
Luyện tập kỹ thuật dùng búa còn có thể thuận tiện chẻ củi.
Ba tháng thời gian trôi qua, nàng đã ở hậu viện chẻ một đống củi so với gian nhà còn cao hơn.
Búa nặng, lúc xoay búa còn có thể luyện tập khí lực.
Đến hôm nay nàng một mình sinh hoạt ở nơi này mấy tháng đều không thấy được một người, ngay cả một tên sai vặt cũng tìm không ra, mặc kệ là việc nặng nhọc gì đều phải bản thân tự làm lấy, không có một chút khí lực sao được? Về phần kiếm, một thanh gỗ thì có ích lợi gì? Còn không bằng cung tiễn, chí ít nàng có thể cầm cung tiễn đến phụ cận bắn chim, thỏ, gà rừng một ít động vật nhỏ cải thiện khẩu phần của nàng.
Đã là mùa thu, lá cây đều rụng hết.
Gió thổi qua, lá vàng rơi lả tả, mang theo chút mát mẻ của mùa thu, trái lại thích ý không gì sánh được.
Chỉ là buổi tối ngủ trên chiếu vẫn luôn cảm thấy lạnh, Bao Cốc đã liên tục vài buổi tối bị lạnh đến tỉnh, nửa đêm đáng thương mà ngồi dậy dựa vào tĩnh toạ vận chuyển chân khí ít đến thương cảm trong đan điền để làm ấm thân thể.
Nàng lo lắng đến chuyện vượt qua mùa đông.
Y phục, đệm chăn phải mua, còn có thức ăn qua mùa đông cũng phải dự trữ.
Theo khí trời lạnh dần, cá trong suối cũng không háo ăn, không thích động, thời gian dùng sọt thuốc bắt cá càng lúc càng dài, cá bắt được càng lúc càng ít.
Lúc nàng tắm ít gì cũng là buổi trưa, bởi vì sớm muộn gì nước suối đều rất lạnh, lúc tắm lạnh đến nàng run rẩy.
Nếu như lạnh thêm chút nữa, nàng cũng chỉ có thể đun nước tắm trong nhà xí cho đến bây giờ vẫn chưa dùng qua ở trong viện.
Trời vừa sáng, Bao Cốc liền sớm rời giường đi phòng bếp làm cơm.
Nàng bỏ hai con thỏ béo vào trong nồi, lại thả vài vị linh dược vào cùng nấu.
Đại khái là bởi vì luyện công thể lực tiêu hao nhiều nên một ngày nàng có thể ăn hết một con thỏ, hoặc hai con gà rừng.
Nàng tính qua khẩu phần của bản thân, một bữa cơm đại khái phải ăn một cân thịt mới no.
Bao Cốc nấu thịt thỏ xong, ăn gần nửa con, một hơi uống sạch nước canh có linh dược.
Ăn xong bữa sáng, lúc ra viện nhìn thấy sắc trời đã mông lung phiếm ánh dương quang.
Nàng vác cái bụng căn tròn đến chỗ cây Chu Minh hái xuống một quả ăn vào bụng, sau đó đi đến cầu đá bên suối tĩnh tọa luyện công, hấp thu dược lực của linh dược mới vừa ăn vào bụng.
Trải qua bốn tháng tu luyện cảm ngộ cùng thể chất biến hóa khiến Bao Cốc cảm thấy linh dược nàng ăn không đơn giản chỉ là có thể tăng chân khí trong đan điền, còn có rất nhiều thứ nàng không biết đang chậm rãi thay đổi thể chất của nàng.
Bốn tháng trước nàng gầy như que củi, hôm nay trên người nhiều thịt hơn, nhưng không mập, cánh tay mảnh khảnh, cơ thể rắn chắc, hai khỏa tròn trước ngực tựa hồ cũng lớn hơn một vòng, da nàng trở nên trắng noãn, vô cùng mịn màng, giống như đậu hũ.
Cho dù mỗi ngày ăn một quả Chu Minh, trên người cũng không có bao nhiêu chất bẩn được bài tiết nữa.
Khí lực của nàng lớn hơn rất nhiều, chiếc búa nguyên bản phải cực lực nắm lấy hiện nay nắm nắm trong tay cũng giống như nắm một thanh củi khô, chạy cũng nhanh hơn, nhảy cao hơn, thính lực cũng tốt hơn rất nhiều, nàng có thể tinh tường nghe tiếng chân thỏ chạy ngoài một trăm bước.
Thị lực của nàng tốt đến có thể dùng cung tiễn ngắm trúng đầu một con vật ở khoảng cách ngoài trăm bước.
Những điều này khiến Bao Cốc có dũng khí đi đến những chỗ xa hơn trong rừng cây.
Qua khoảng hai canh giờ, Bao Cốc hấp thu xong Chu Minh quả cùng linh dược trong bụng liền thu công.
Nàng trở lại trong nhà thay y phục ngoại môn đệ tử vốn không nỡ mặc, cầm lấy cây búa được đặt trong góc nhà, đun nóng thịt thỏ cùng dùng ống trúc nấu sôi nước cất vào túi trữ vật, đeo ống đựng đầy tiễn và cung lên trên lưng, sau đó ra khỏi tiểu viện.
Nàng đóng cửa tiểu viện, liền trực tiếp đi qua cầu đá trên suối đi vào cánh rừng đối diện.
Thời tiết mùa thu, cây cỏ úa vàng, lá cây rụng hơn phân nửa, bầu trời vốn dĩ bị lá cây che lấp hiện ra một nửa, có vẻ thông thoáng trong xanh.
Cuối thu khí trời thanh mát, Bao Cốc giẫm lên tầng lá dày dưới chân, lại có mấy phần hăng hái.
Trước đây Bao Cốc chỉ ở cánh rừng xung quanh viện săn bắt một ít thỏ rừng gà rừng các loại động vật nhỏ, lần này nàng thâm nhập rừng cây săn thú mục đích chủ yếu chính là loại thú lớn có da lông dày, nàng muốn săn về làm thành chăn cùng thảm.
Dĩ nhiên, gặp phải loại nhỏ cũng không buông tha, đó là thực phẩm dự trữ qua mùa đông của nàng.
Trong rừng không có đường, rất nhiều chỗ đều bị bụi cây rậm rạp che lại.
Bao Cốc chọn chỗ ít bụi cây đi, lúc thực sự không có đường thì chỉ đành dùng bứa mở đường.
Cũng may nàng hiện tại khí lực không nhỏ, nâng búa nặng bảy tám cân vô cùng dễ dàng, dọc đường ngược lại cũng không gặp phiền phức.
Dựa vào sự thông minh cùng thị lực thính lực của nàng thỉnh thoảng có thể phát hiện con mồi nhỏ nấp dưới bụi cây, đống cỏ, trong lá rơi.
Con chuột nàng ngại nhỏ, lười lột da nên không để ý đến.
Sóc trên cây quá đẹp, không nở xuống tay.
Gà rừng bay qua có bộ lông rất đẹp, quả đoán giương cung bắn xuống.
Phát hiện thỏ béo, không thể buông tha! Thịt thỏ, là một trong những món nàng thích nhất.
Còn không đến chính ngọ, túi trữ vật của Bao Cốc đã có năm con thỏ, hai gà rừng, một con chim ngói, dã thú lớn hơn thì nàng chỉ nhìn thấy một con hồ ly đỏ bộ lông bóng loáng.
Hồ ly chạy rất nhanh, nhanh như chớp đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bao Cốc có chút khát, nàng đứng sau gốc cây, từ túi trữ vật lấy ra ống trúc uống nước, đồng thời hướng bốn phía nhìn lại, nghĩ nên đi hướng nào tìm con mồi thì tốt.
Nàng nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện cảnh sắc chung quanh đều khác lạ, tất cả đều là cây bụi cùng cổ thụ che trời! Bao Cốc ngẩn ra, trong nháy mắt nhớ đến bản thân một đường đi đến đây hiển nhiên không làm ký hiệu.
Trước đây nàng chỉ dọc theo dòng suối nhỏ săn thú xung quanh tiểu viện không xa, nghe dòng nước chảy hoặc thấy dòng suối là có thể tìm đúng phương hướng về nhà.
Chưa từng có kinh nghiệm tiến nhập sâu trong rừng cây, nàng dĩ nhiên đã quên làm ký hiệu, kết quả chính là nàng — lạc đường rồi!
Một đường đi đến đây nàng mới phát hiện ngọn núi này cực kỳ rộng lớn, phía trước không nhìn thấy cuối, phía sau cũng không nhìn thấy cuối, không nghe được bất cứ tiếng suối chảy nào.
Bao Cốc ảo não gõ trán, mắng thầm một tiếng: “Ngu ngốc!” Nàng khẽ cắn môi, quay đầu lại muốn đi trở về.
Bỗng nhiên, trong một lùm cây bên cạnh một trượng lao ra một đạo thân ảnh hoàng sắc, thân ảnh hoàng sắc trong nháy mắt hướng nàng chụp đến, nàng tinh tường nghe âm thanh lông da ma sát với bụi cây, gần như ngay tức khắc nàng nhìn thấy đạo thân ảnh kia nhảy lên nhào tới trước mặt nàng.
Bao Cốc phản ứng không kịp, hai vai bị một đôi nanh vuốt sắc bén đè lại, đồng thời thân hình nặng mấy trăm cân trong nháy mắt áp nàng ngã xuống đất.
Nàng cảm thấy đầu vai đau nhức, tựa hồ bị móng vuốt sắc bén đâm sâu vào trong thịt.
Nàng nghe được trong tiếng rống của dã thú còn có hít thở truyền đến từ trên đầu nàng, đồng thời còn có một cổ khí tức tanh hôi bay tới.
Dã thú kia đè lên nàng đồng thời há miệng cắn đến của đầu của nàng.
Bao Cốc trong lúc cấp bách dùng hai tay gắt gao đẩy cái đầu thật lớn của nó ra.
Con dã thú kia phát ra tiếng gầm rú miệng rộng liều mạng hướng phía đầu nàng cắn tới.
Bao Cốc cố sức nghiêng đầu kéo ra khoảng cách giữa đầu mình và miệng nó, đồng thời nàng cũng thấy rõ cnon dã thú đánh bất ngờ tấn công mình cư nhiên là một con hổ trên trán có chữ “vương”.
(chữ vương đây 王)
Hai vai bị móng vuốt con hổ đè lại, hơn nữa con hổ này thực sự quá lớn, khí lực của Bao Cốc có vẻ quá nhỏ bé so với nó.
Con hổ này đói khát hướng đầu nàng cắn đến, vài lần đều cắn được tóc của nàng, kéo đến da đầu nàng phát đau.
Nàng gắt gao cắn răng nín nhịn, một tay nâng hàm con hổ kia không cho tiếp tục cắn, tay kia sờ lấy ống tiễn bên hông, nàng mò lấy một cây tiễn hung hăng đâm vào bụng nó.
Con hổ “ngao” gầm to một tiếng, từ trên người nàng nhảy xuống!
Bao Cốc thấy mũi tiễn bản thân đâm ra vẫn cắm trên người con hổ!
Sau khi con hổ nhảy xuống liền cúi người cong chân, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao vào Bao Cốc.
Nó nhanh như thiểm điện, gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng.
Bao Cốc cái gì cũng không kịp nghĩ, cầm cái búa bên cạnh đứng dậy cố sức hung hăng bổ xuống đầu con hổ đang lao đến.
Búa sắc bén trực tiếp cắm vào xương sọ con hổ!
Con hổ nặng nề va vào người Bao Cốc, chân trước đạp vào người nàng, đạp đến thiếu chút nữa lưng nàng gãy đôi.
Sau khi con hổ kia lao vào người nàng, thân thể lại nghiêng một bên, ngã xuống bên cạnh.
Giữa trán nó vẫn cắm búa của Bao Cốc!
Bao Cốc thật dài thở ra một hơi, lòng còn sợ hãi mà đứng lên, kéo giãn cự ly cùng con hổ, nàng nhìn thấy hai mắt nó mở trừng trừng chết ở bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới phát hiện bản thân sợ đến hai tay run rẩy, một chút cũng không nghe sai bảo.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!” Bao Cốc liên tục lẩm bẩm vài tiếng.
Tim nàng đập “thình thịch, dường như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Nàng thế nào cũng không ngờ sẽ có một con hổ vô thanh vô tức bỗng nhiên tấn công nàng.
Con hổ này cách bản thân rất gần nhưng bản thân dĩ nhiên không phát hiện.
Mạng nhỏ của nàng, cứ như vậy dạo một vòng trước quỷ môn quan.
Bao Cốc thở hổn hển mới dần dần bình ổn nhịp tim, sau đó cảm giác được hai vai đau đớn.
Nàng vừa cúi đầu nhìn liền thấy y phục hai vai đều bị máu nhiễm đỏ, môn phái phục sức mới tinh cũng rách vài lỗ lớn, lổ thủng máu thịt không rõ không ngừng chảy máu.
Bao Cốc nhịn đau, môi run run lấy ra thuốc trị thương cầm máu trong túi trữ vật mà Ngọc Mật tặng cho nàng.
Nàng nhớ đến Ngọc Mật lúc đó nói: “Dùng tiết kiệm một chút, thuốc này nói không chừng tương lai có thể cứu ngươi một mạng.”
Thật không biết là nên bội phục sư tỷ nàng biết trước tương lại hay là nên oán sư tỷ nàng miệng quạ đen.
Nàng đem thuốc rắc vào vết thương, vết thương rất nhanh ngưng chảy máu, cũng không thấy thế nào.
Nhưng da thịt rách ra, nàng lại không có kim châm để khâu lại vết thương.
Nàng nhìn vết thương huyết nhục không rõ kết vảy, một mặt vì bản thân giản hồi cái mạng cảm thấy may mắn, một mặt vì trên vai tương lai sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí mà cảm thấy thương tâm.
Nàng lại nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy khôi phục một chút khí lực, vết thương không đau cũng không nhứt nữa, liền đứng lên.
Nàng thử cử động vai, phát hiện vai đã có thể hoạt động, vết thương cũng không đau nữa.
Nàng nghĩ thầm: Thuốc Sư tỷ cho thật đúng là tốt.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ của cây cỏ, động tĩnh này tuy nhẹ lại khiến Bao Cốc mới vừa bị con hổ tập kích trong lòng sinh cảnh giác, lập tức hướng phương hướng truyền đến động tĩnh nhìn, thình lình phát hiện trong lùm cây có một con động vật màu xám dáng vẻ trông giống chó nằm nơi đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong nháy mắt, tên kia liền từ trong lùm cây lao ra, hướng nàng đánh tới.
Cùng lúc đó, xung quanh lùm cây đều phát ra động tĩnh, hơn mười đạo thân ảnh đồng thời lao ra.
Trong đầu Bao Cốc lập tức hiện lên một chữ:”Sói!” Nàng cầm chui búa cố sức nhổ ra, nhưng vẫn không đem búa từ trong đầu hổ nhổ ra được, búa đã bị kẹt cứng.
Lúc Bao Cốc chẻ củi cũng từng gặp phải loại tình huống này, nàng nghiêng búa sang một bên lại dùng lực kéo, búa liền từ trong đầu con hổ rút ra, nàng vung búa lên cao đồng thời bổ vào thân con sói vừa lao đến, tức khắc huyết hoa văng khắp nơi! Một con sói khác lại bổ đến, một ngụm cắn lên đùi Bao Cốc khiến nàng đau đến kêu lên một tiếng “Auw u “, tay trái từ trong ống tiễn nắm một mũi tên cố sức đâm vào con sói đang dùng sức cắn xé đùi nàng, mũi tên đâm thẳng vào đầu con sói đã cắn rơi một khối thịt lớn của nàng.
Bởi vì quá dùng sức nên mũi tên thật sâu đâm vào hộp sọ con sói, thân tiễn được nàng nắm lấy cũng gãy.
Bao Cốc bất chấp tiễn gãy, bởi vì đàn sói đã xông đến chỗ nàng.
Nàng hét to, điên cuồng xoay quanh tại chỗ, vung búa quét qua một vòng, có hai con sói lao đến gần bị lưỡi búa quét trúng, một con lập tức bị chém gãy một chân, một con bị bổ trúng nửa cái đầu.
Rất nhiều sói! Nơi nơi đều là sói! Bao Cốc sợ đến liều mạng vung búa, nhìn thấy con sói nào đến thì chém con đó.
Toàn bộ bản lĩnh học được trong 《 Đấu Chiến kỹ 》 đều đã quên, chỉ có thể nhìn thấy sói đến thì chém, mặc kệ mặc kệ là bổ là chém hay là xoay, chỉ cần có thể phá vòng vây là được! Liếc mắt nhìn thấy có sói đến, nàng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ, một chút do dự cũng không có, vô thức bổ xuống, trực tiếp chém đến coi sói nhào tới ở phía sau ngã trên mặt đất.
Bao Cốc không biết đàn sói này tấn công nàng bao nhiêu lần, nàng chỉ biết là dùng búa chém sói xông đến.
Liên tục có năm sau con ngã vào vũng máu dưới chân nàng, quá trình này tưởng như cực, thật ra cũng không quá vài hơi thở.
Những con sói bị thương nặng không hề xông lên, chúng lui ra phía sau, chậm rãi lui vào trong bụi cây, dường như đang quan sát Bao Cốc.
Bao Cốc thở hổn hển, hung hăng nhìn chằm chằm lũ sói có thể lao đến bất cứ lúc nào, trong tay nắm chặt chuôi búa.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, ánh mắt của nàng so với sói còn hung ác hơn.
Bầy sói có thể nhận ra Bao Cốc cũng không dễ đối phó, lại lui về phía sau, sau đó xoay người biến mất trong bụi cây.
Bao Cốc cả người đẫm máu nhìn bầy sói đi xa, thiếu chút nữa đã bật khóc.
Nàng hung hăng hấp mũi, tự nói với mình: “Không khóc! Không sợ!” Nàng tức giận lấy ra túi trữ vật đem thi thể sói cùng hổ chết trên mặt đất thu vào túi trữ vật, có một con sói vẫn chưa chết hẳn, còn đang run rẩy thở hổn hển, Bao Cốc một búa bổ vào cổ nó, đem đầu cùng thân thể cắt đôi, thu vào túi trữ vật.
Nàng kéo ống quần, chỉ thấy bắp chân máu chảy đầm đìa mất một miếng thịt to.
Nàng lấy ra thuốc cầm máu Ngọc Mật cho nàng rắc vào miệng vết thương, lại xé một mảnh vải áo quấn lên vết thương, mang theo búa, lê chân bị thương chậm rãi đi về phía trước.
Nàng không dám dừng lại, trên mặt đất có nhiều máu như vậy, trời mới biết trong rừng còn có bao nhiêu dã thú ngửi thấy mùi máu tanh đuổi đến.
Bao Cốc không nghĩ tới bản thân bất quá chỉ muốn săn một ít thú có lông làm chăn cùng y phục mùa đông, lại rơi vào tình cảnh này..