Đọc truyện Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 11: Thật Chịu Khó
Bao Cốc tuy rằng khát nhưng cũng biết uống nước lã dễ tiêu chảy cùng sinh bệnh.
Nàng đến phòng bếp nhìn thấy lu nước tạc bằng đá một giọt nước cũng không có, còn tích một tầng bụi.
Cạnh lu nước lại có một thùng gỗ lớn cũng phủ đầy bụi.
Bếp lò trong phòng bếp rất lớn, giữa có cái nồi thật lớn đủ cho nàng đun nước rồi vào đó tắm.
Cách nghĩ này khiến Bao Cốc chu môi, nếu nàng nằm vào trong đó tắm thì thật sự thành “bắp” nấu rồi.
Nàng không hiểu, Ngọc Mật không có việc gì lại chuẩn bị cái nồi lớn như vậy làm gì? Nàng ở nhà nấu cơm cho nàng, cha nàng cùng với mấy người nữa cũng không dùng nồi lớn như vậy.
Cũng may nồi này cũng không hỏng, thậm chí không bị rỉ.
Mà không chỉ có nồi, cái cuốc, cây búa các loại Ngọc Mật để lại trong phòng đều rất tốt, búa cuốc vẫn rất sắc bén, sử dụng còn tốt hơn dụng cụ trong nhà nàng.
Khiến Bao Cốc vui mừng vẫn là trong góc bếp chất đống rất nhiều củi đã chẻ sẳn.
Củi này đều chặt ra từ cây gỗ hoàn chỉnh, dài ngắn giống nhau như đúc, chính yếu là chúng đều rất khô ráo thích hợp dùng nhóm lửa nấu cơm.
Bao Cốc vui vẻ mang theo thùng gỗ đến dòng suối ở ngoại viện múc nước, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, rốt cục cọ rửa sạch sẽ lu đá cùng nồi lớn, hơn nữa còn đổ đầy nước vào bên trong.
Nàng tìm được cây hỏa chiết tử còn có thể sử dụng được trên bếp đầy tro bụi cùng một ít cỏ khô dễ cháy, nhanh nhẹn nhóm lửa nấu nước sau đó cọ rửa sạch sẽ bát đũa trong phòng bếp, trong quá trình cọ rửa nàng còn phát hiện một hủ muối đầy.
Bao Cốc đun nước, lại thả chút ít muối vào nồi để bổ sung muối.
Bao Cốc vốn dự định ra bên ngoài hái chút rau dại cùng hoa quả dại các loại gì đó để buổi tối nấu ăn, nhưng thấy sắc trời đã tối, nàng sợ gặp phải dã thú nên không dám đi ra ngoài, hơn nữa cũng không cảm thấy đói bụng, vì vậy liền bỏ ý định đốt đuốc ra ngoài tìm thức ăn.
Nàng từ trong lu nước xách một thùng đến chỗ chiếc giường để cọ rửa, mở chiếu ra dựng bên cạnh một góc cây Chu Minh, chờ gió đêm thổi khô.
Nàng phơi khô chiếu liền đóng cửa tiểu viện, cài then, lúc này mới trở lại trong nhà dùng chậu múc nước, xé một góc váy dùng làm khăn lau bụi bậm trong nhà.
Bao Cốc từ nhỏ không có mẹ, trong lòng cha nàng vẫn nhớ mẹ nàng, lại sợ nàng bị kế mẫu ức hiếp nên vẫn không tái hôn.
Cha nàng gần như đi đâu cũng dẫn theo nàng, nên nàng học được rất nhiều thứ.
Lúc ba tuổi đã bắt đầu học đánh bàn tính, sáu tuổi là có thể giúp đỡ cha tính sổ sách.
Nhà nàng ở quê còn có hơn ba mươi mẫu đất, bình thường thuê hai người trông coi, đến mùa vụ sẽ thuê người thu hoạch lương thực, cha sẽ dẫn theo nàng tự mình đến đó xem, vào mùa thu gặt còn có thể ở quê nhà tự thu lương thực, nàng cũng thu xếp trong ngoài giúp đỡ cha nàng.
Lúc rãnh rỗi cha nàng còn có thể dẫn nàng làm bẫy bắt thỏ rừng cùng gà nước, thậm chí còn dạy nàng dùng tiễn bắn chim trĩ, bất quá nàng khí lực nhỏ, tiễn bắn ra không có lực, chưa từng bắn trúng.
Năm thứ nhất xảy ra hạn hán, nàng mới vừa tròn mười tuổi.
Lúc Phạm đại thẩm, người thường giúp nàng làm việc nhà, múc nước dưới giếng ngã bị thương thắt lưng, không làm việc được, cha nàng bồi thường bạc cùng lương thực, nhi tử của Phạm đại thẩm đến đón nàng đi.
Hạn hán, nhà nàng cũng thắt chặt chi tiêu, không thuê người nữa, nàng cũng đã là thiếu nữ, liền bắt đầu quản lý chuyện trong nhà.
Chuyện chi phí ăn, ở, mặc của nàng, cha nàng cùng năm người làm nhà nàng thuê đều là nàng một mình thu xếp, có đôi khi cha nàng ra ngoài mua lương thực, thời gian đi vắng là do nàng ở nhà trông cửa hiệu.
Sau khi Bao Cốc lau dọn sạch sẽ bụi trong phòng, chiếu phơi trong sân cũng đã được gió đêm làm khô.
Nàng mang chiếu trải lại giường, sau đó đun nước tẩy rửa cả người đầy mồ hôi, cả người cặn bẩn phải tắm sạch sẽ rồi nàng mới bò lên trên giường, mệt mỏi đến gần như vừa ngã đầu xuống liền ngủ.
Bao Cốc cũng không lo lắng có muỗi, gian nhà hoang phế tích đầy bụi, toàn bộ cửa sổ điều mở ra nhưng trong nhà cư nhiên ngay cả một con nhện con kiến đều nhìn không thấy, nàng ở trong nhà đến nửa đêm cũng không thấy có muỗi bay vào.
Ngửi hương cỏ thơm, nghe tiếng chim kêu Bao Cốc ngủ đến thoải mái, còn mơ thấy bản thân nhẹ nhàng nằm trên mây trắng, lại không lường trước bỗng nhiên thân thể nhấc bỗng, sau đó liền nặng nề ngã trên mặt đất khiến nàng ngã bất tỉnh nhân sự.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, mở đôi mắt lim dim nhìn chiếc giường bên cạnh, lại bò lên giường ngã đầu mà ngủ.
Nàng mới vừa ngủ thì lại phát hiện bản thân cư nhiên ly kỳ bay lên không trung, hơn nữa dần dần di chuyển ra ngoài giường.
Bao Cốc sợ đến trong nháy mắt bật dậy, kinh khủng kêu to một tiếng: “Quỷ a —” Sau đó liền “bịch” một tiếng lần thứ hai nặng nề ngã trên giường.
Nàng hoảng sợ bất chấp trên người đau nhức, nhảy dựng lên xông ra bên ngoài, sau đó liền thấy Ngọc Mật đang đứng ở trong nhà.
Nàng cả kinh ồ lên một tiếng, hô lên:
“Sư tỷ, sao lại là ngươi?” Tùy ý phản ứng lại, tiếp tục nói:
“Là ngươi ném ta xuống giường?” Nàng tức giận quát:
“Ta đang êm đẹp mà ngủ, sáng sớm ngươi phát cái gì…” chữ “điên” dưới ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Mật rất không có tiền đồ bị nuốt trở vào.
“Sáng sớm? Ngươi cũng không nhìn là giờ nào rồi! Tư chất kém phải nỗ lực tu luyện, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao còn không dậy!”
Trong tiếng răn dạy của Ngọc Mật, Bao Cốc hung hăng trúng một cước, bị Ngọc Mật đá dính trên tường.
Ngọc Mật nặng nề mà “hừ!” một tiếng, xoay người vào nhà dò xét một vòng, kinh ngạc phát hiện gian nhà này cư nhiên được thu dọn đến không nhiễm một hạt bụi, ngay cả góc nhỏ phòng bếp nàng đã ba năm chưa chạm qua cũng quét tước sạch sẽ, nồi bát đều cọ rửa đến có thể phản xạ ánh sáng.
Lu đá nếu đầy nước đủ để nàng dùng một tháng cư nhiên đầy đến một nửa.
Nàng nhìn xuống giàn bếp, phát hiện bên trong cư nhiên còn có củi mới chẻ! Đêm qua Bao Cốc còn nấu thứ gì đó?
Đôi mắt Ngọc Mật phát sáng! Nếu như Bao Cốc tu tiên không thành, thu làm nha hoàn sai vặt cũng không sai a, xem nàng chịu khó này! Nàng nhớ lúc nàng rời khỏi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chẳng lẽ Bao Cốc chông đèn quét tước cả đêm à? Chặc chặc! Nàng rốt cuộc bái phục rồi! Tu sĩ tu tiên quá bận rộn tu luyện, chuyên tâm tu luyện, cuộc sống đều rất giản dị, giống như nàng thích ăn ngon nên bằng lòng xuống bếp nấu mỹ thực đã là vô cùng hiếm thấy, không nghĩ tới còn nhảy ra một Bao Cốc so với nàng càng kỳ quái hơn.
Chu sư bá của Thủy Vân Trạch, một trong thập đại cao thủ của Huyền Thiên Môn, tu vi Nguyên Anh kỳ, ngồi trước hang động không biết đã bao nhiêu năm chưa nhúc nhích, đừng nói trên người mọc đầy cây cỏ, ngay cả có chim xây tổ đi đại tiện ở trên đầu cũng không để ý tới.
Giọng nói kinh hỉ của Bao Cốc vang lên:
“Sư tỷ, y phục mới!”
Ngọc Mật trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Bao Cốc vẻ mặt mừng rỡ xách hai bộ y phục ngoại môn đệ tử nàng đặt ở đầu giường lên, ướm thử vào người.
“Sau này ngươi sẽ mặc y phục này, đây là phục sức của Huyền Thiên Môn.”
Bao Cốc nhìn thấy y phục là thuần trắng, cũng không giống như phục sức môn phái của Phong Mộng Long có hoa văn tinh mỹ, lại càng không giống như Ngọc Mật lưu tiên váy hoa mỹ, hỏi:
“Y phục của ta thế nào không giống Mộng Long sư huynh nha!” Nàng không đề cập đến lưu tiên váy của Ngọc Mật, bởi vì trước đó nàng nghe Ngọc Mật nói qua lưu tiên váy là bảo bối có thể khiến người đến cướp, nhất định sẽ không phục sức môn phái.
Ngọc Mật buồn cười nói:
“Phong Mộng Long là chân truyền đệ tử của Chu Đầu sư bá, phục sức của hai ngươi dĩ nhiên không giống nhau.
Ngươi nỗ lực tu luyện có thể trở thành nội môn đệ tử thì tốt rồi, còn trở thành đệ tử chân truyền dường như có chút trắc trở.” Nàng không kiêng kỵ vạch trần chuyện ngoại môn ngay cả tư cách bái sư cũng không có trước mặt Bao Cốc, nhiều lắm chỉ có thể học một hai bộ nhập môn công pháp hoặc sơ cấp công pháp.
Tiên môn tuyển nhận ngoại môn đệ tử còn để kiếm tiền.
Ngoại môn đệ tử tiến nhập tiên môn phải có căn cơ tu luyện, chí ít phải là Luyện Khí Kỳ hậu kỳ hoặc trung kỳ, mặt khác còn phải giao nộp một lượng lớn linh thạch hoặc thiên tài địa bảo đồng giá, đây là một trong những nguồn thu nhập của tiên môn.
Ngoại môn để tử thu vào là phải làm tạp dịch, làm sai vặt, trong coi dược điền (vườn thảo dược), nếu là ngoại môn đệ tử thiếu thiên tư nhưng có chút cơ duyên, chăm chỉ có thể đột phá thiên tư hạn chế tu luyện có chút thành tựu hoặc là lập được công lao cho môn phái, cũng có thể được thu làm nội môn đệ tử.
Dĩ nhiên, loại người này ít lại càng ít, một nghìn ngoại môn đệ tử cũng không thấy một người được đề bạt làm nội môn đệ tử.
Nội môn đệ tử chí ít tiến nhập Kim Đan kỳ sẽ do cao thủ Kim Đan kỳ tự mình truyền thụ công pháp, mỗi mùng một mười lăm đến môn phái tiếp nhận công pháp do trưởng lão truyền thụ, mỗi tháng được phân đan dược theo định mức, cũng có thể nhận linh thạch.
Ngoại môn đệ tử muốn lĩnh đan dược, linh thạch nhất định phải dựa vào làm việc đổi lấy.
Bao Cốc như vậy ngay cả bái nhập ngoại môn đệ tử cũng không có tư cách, hoàn toàn là nàng đặc biệt ngoại lệ thu vào.
Ngọc Mật không lưu tình chút nào giáo huấn Bao Cốc:
“Đã như vậy ngươi còn không nỗ lực luyện công, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao qua hết thời gian tu luyện thích hợp nhất của đệ tử Luyện Khí Kỳ còn không rời giường?”
Bao Cốc bị Ngọc Mật giáo huấn đầu cúi thấp sắp đụng ngực.
Ngọc Mật tiếp tục nói:
“Linh căn của ngươi rất chỉnh tề, chỉ là số lượng linh căn nhiều dẫn đến tạp, tổng lượng linh căn này phân phối đến năm nhánh nên mỗi nhánh ít đến thương cảm.
Từ hôm qua ngươi ăn tám quả Chu Minh mà còn có thể vui vẻ cho thấy thể chất ngươi cũng không tệ, cũng không phải hoàn toàn không thể nhào nặn.
Có tiền đồ hay không phải xem ngươi có nguyện ý bỏ công cùng cơ duyên sau này.
Cơ duyên cũng không phải từ trên trời rơi xuống, phải dựa vào chính ngươi đi tranh thủ.
Việc ta có thể làm chính là dẫn ngươi vào cửa, nếu như chính ngươi không chịu nỗ lực, còn không bằng quay về Thanh Sơn quận làm phàm nhân của ngươi đi.” Nếu như đổi thành người khác nàng mới không muốn tốn nhiều lời như vậy, bất quá Bao Cốc là nàng nhìn trúng đưa đến Vân Thành thu vào tiên môn, mà Linh Vân Phong nhất mạch nhân số lại ít đến thương cảm, muốn chôn Bao Cốc trong đống người, quên đi sự tồn tại của nàng cũng rất khó.
Nếu như nàng không bỏ thêm chút tâm sức khiến Bao Cốc đột phá trung kỳ hoặc hậu kỳ lấy lại chút mặt mũi thì sau này nàng xuất môn thật sự không còn mặt mũi nữa.
Nàng đối với Bao Cốc yêu cầu cũng không cao, có thể đột phá Ngũ Tạp Căn tiến vào trung hậu kỳ của Luyện Khí Kỳ thì nàng đã thấy đủ rồi!
Nếu có lượng lớn linh thạch cùng đan dược đút cho Bao Cốc, vậy cũng không phải không có khả năng, tiến nhập Trúc Cơ Kỳ đều không là vấn đề, nhưng vấn đề chính là không chỉ có nàng, mà toàn bộ Huyền Thiên Môn đều bần cùng, dùng Thiên Linh Căn trở thành đệ tử chân truyền, chi tiêu của nàng đều phải tự bản thân liều mạng kiếm ra, nào có dư thừa để lãng phí trên người Bao Cốc.
Đem linh thạch đan dược dùng kéo tu vi cho Bao Cốc dùng trên Song Linh Căn thậm chí Tam Linh Căn đệ tử hồi báo đều so với dùng trên người Bao Cốc cao hơn gấp trăm lần.
Bao Cốc cũng không phải dòng dõi gia tộc tu tiên có chỗ dựa vững chắc, cũng không phải thân tộc của vị Nguyên Anh Kỳ trưởng lão nào, ai sẽ đem thiên tài địa bảo dùng trên một người Ngũ Tạp Căn không có căn cơ?
Bao Cốc bị Ngọc Mật giáo huấn đến đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, không nói được một lời.
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, thở dài, lấy ra bình đan dược ném cho Bao Cốc.
“Đây là Luyện Khí Đan, sáng sớm mỗi ngày trước khi tĩnh tọa luyện khí ăn một viên, có lợi cho tu luyện của ngươi.” Nàng cố sức cắn môi, quát:
“Đừng lãng phí nữa, hai mươi miếng linh thạch hạ phẩm một lọ! Ngoại môn đệ tử khác phải làm tạp dịch một tháng mới được năm miếng hạ phẩm linh thạch, làm trên một năm mới được một viên linh dược.
Bình Luyện Khí đan này đủ ta thuê một ngoại môn đệ tử trông coi dược điền cho ta một năm!”
Bao Cốc đáp:
“Đa tạ sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi nhổ cỏ dại trong viện, tưới nước cho linh dược.”
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc đang gục đầu ở phía trước, nói:
“Ngươi không phát hiện sọt thuốc trong viện này đã bị ta vứt đi rồi sao? Một năm tạp vụ này trước cho ngươi nợ, chờ sau này trả lại, nghìn vạn lần đừng xem đan dược này là cho không ngươi, sư tỷ ngươi nghèo đến không một xu dính túi!”
Bao Cốc nhỏ giọng lẩm bẩm: Không một xu dính túi mà lại có tiền.
Ngọc Mật thính tai nghe được, tức giận đến nghiến răng quát:
“Không được tranh luận.”
Bao Cốc rất nhu thuận “nga” một tiếng:
“Cung tiễn sư tỷ!” Lập tức tiễn khách, chuẩn bị hảo hảo ngọc giản Ngọc Mật đưa cho đọc hết sau đó tìm linh dược linh quả “vứt đi” trong viện này.
Lấy không một đại viện linh dược nha, thật sự hài lòng!
Ngọc Mật liếc mắt nhìn Bao Cốc, sau đó bỏ đi.
Nàng quyết định sau này ít đến chỗ Bao Cốc một chút, mỗi lần đến nơi này thấy Bao Cốc đáng thương liền nhịn không được đưa nàng một số thứ, tuy rằng đều là một chút thứ phẩm, thậm chí là nàng không dùng được, nhưng một chút này đều có thể đổi linh thạch, một khối hạ phẩm linh thạch cũng là linh thạch a, con rận tuy nhỏ cũng là thịt a!
Ngọc Mật bước ra khỏi phòng ngủ lần thứ hai quan sát chính đường được quét tước sạch sẽ, phát hiện cuốc xẻng được dùng qua đều đã tẩy rửa vô cùng cẩn thận, trong lòng đối với Bao Cốc cũng cảm thấy hài lòng, đánh giá: chịu khó! Chờ Bao Cốc đột phá Luyện Khí trung kỳ nàng có thể sai khiến làm tạp dịch.
Không tồi!.