Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 96


Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 96

Edited by Hari.

Bạch Lang không nghĩ tới sư tôn đột nhiên sẽ nói ra một câu như vậy.

Nàng cúi đầu nhìn thấy vạt áo trước của mình xác thật có dính vài giọt máu. Cảm giác ấm ấm còn đang theo mũi chảy xuống.

“A!”

Tiểu Bạch mở to hai mắt, vội vàng duỗi tay bịt kín mũi.

Yến Phất Quang:……

Xuẩn long này.

Hắn nhìn một màn này, bất đắc dĩ, trong mắt lại hiện lên một tia ý cười nhỏ đến khó phát hiện.

“Còn không mau đi lên.”

“Ân ân.”

Tiểu Bạch ngao ô một tiếng, tuyệt vọng che mũi đi lên.

……

Một nén nhang thời gian sau, nàng cùng sư tôn mặt đối mặt ngồi.

Bởi vì kỳ động dục tâm hoả tràn đầy, nàng bị chảy máu mũi cũng là thập phần tự nhiên.

“Tốt rồi, không có vấn đề gì lớn, uống thanh tâm hoàn này xong là không có việc gì.”

Yến Phất Quang lấy cho nàng một viên thanh tâm hoàn, lại rót một bát nước, sau khi khuấy tan đưa qua cho nàng.

Thanh tâm hoàn vốn chính là loại thuốc cực đắng, sư tôn còn hòa tan vào nước.

Bạch Lang chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì thăng thiên luôn.

Nàng nhét miếng vải trắng trong mũi, nói chuyện ồm ồm, vừa ủy khuất vừa ngoan.

“Sư tôn, có thể cho ta thêm một viên hay không?”

Uống như vậy thật sự là đắng không chịu nổi.

Yến Phất Quang mặt không đổi sắc.

“Thanh tâm hoàn lần này ra ngoài vi sư chỉ cầm theo một viên, chính là một viên trong chén này.”

Hắn thu hồi tay, ngồi ở bên cạnh bàn xem sách, không hề để ý tới nàng.

Bạch Lang lo lắng chốc nữa lại bị chảy máu mũi, lại nghĩ đêm nay kỳ động dục không biết sẽ qua như thế nào, ngồi ở trên ghế nhấp nha nhấp nhổm nửa ngày mới cắn răng duỗi tay cầm lấy chén thuốc thanh tâm hoàn trên bàn.

Không sao, Tiểu Bạch.

Chỉ là một ngụm thuốc mà thôi.

Ngươi nhắm mắt lại uống một ngụm là xong.

Dù sao kỳ động dục cũng quan trọng hơn.

Nàng như vậy an ủi bản thân, tay bưng chén run nhè nhẹ.

Yến Phất Quang khi đọc sách, dư quang nhìn nhìn nàng, rất có hứng thú.

Bạch Lang sau một phen nội tâm giãy giụa, rốt cuộc nắm chặt tay, cắn chặt răng nhắm mắt uống xuống.

Vị đắng ào ạt đánh úp lại làm cho tiểu long giác của nàng cũng phải dựng ngược lên, thoạt nhìn thập phần buồn cười.


Khi Bạch Lang chuẩn bị nhăn mặt.

Ai ngờ, sau vị đắng lại chậm rãi biến thành một vị thanh hương rất quen thuộc.

Thế mà lại có chút vị mật hoa quế.

Bạch Lang sửng sốt, nhịn không được chép chép miệng.

Di, đây thật sự có bỏ thêm mật hoa quế?

Bạch Lang phản ứng lại, nàng lại bị sư tôn trêu đùa, không khỏi mở bừng mắt, kinh ngạc nói:

“Sư tôn, ngươi sao lại như vậy?”

Yến Phất Quang cầm sách nhàn nhạt nói: “Vi sư làm sao?”

Bạch Lang: “Trong chén này rõ ràng có bỏ thêm mật hoa quế, một chút vị đắng cũng không có.”

Sư tôn còn lừa nàng làm cho nàng rối rắm nửa ngày.

Nghe tiếng nàng chỉ trích, Yến Phất Quang ngước mắt liếc nàng một cái: “Nhưng ngươi cũng đâu có hỏi ta.”

Bạch Lang đành phải nghẹn lại lời muốn nói ở trong miệng.

Nhưng bởi vì vừa rồi bị gián đoạn, thẹn thùng gì đó khi nàng đối mặt với sư tôn cũng đã phai nhạt chút, lúc này so với khi ở chợ đèn đã tốt hơn rất nhiều.

Yến Phất Quang thấy Tiểu Bạch Long đã thả lỏng, cũng thu hồi ánh mắt.

Hắn ở dưới lầu nói trợ giúp, kỳ động dục gì đó, nhưng sau khi về phòng, rõ ràng hai người cô nam quả long, lại một chữ cũng chưa nhắc tới, giống như đã quên, giống như chỉ đơn thuần giúp Tiểu Bạch Long ngăn máu mũi lại là được.

Bạch Lang chờ a chờ, thấy sư tôn không nói lời nào.

Rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên nói: “Sư tôn, ngài nơi này có nước ấm hay không, ta muốn tắm gội thay quần áo.”

Trên quần áo nàng dính máu, nàng vốn thích sạch sẽ, mặc như thế này thập phần khó chịu.

Khi nói lời này không khỏi cũng có chút rối rắm.

Bình thường khi Bạch Lang tắm gội trực tiếp biến thành long thân là được, căn bản không có cái gì thẹn thùng, nhưng hiện giờ……

Nàng chớp mắt nhìn về phía sư tôn.

Yến Phất Quang ngồi ở bên cạnh bàn.

Cùng với hình ảnh lúc trước Bạch Lang nhìn thấy ở đồng tâm kính có chút không giống.

Sư tôn mặc cẩm y đen so với hỉ bào, lại nhiều thêm vài phần đứng đắn.

Bất quá…… CMN thật đẹp mắt.

Tiểu Bạch Long trong lòng đánh giá như vậy.

Yến Phất Quang tay cầm sách dừng một chút, quay đầu.

“Ngươi xác định…… muốn ở chỗ này của ta tắm?”

Bạch Lang vẻ mặt vô tội.

“Không thì phải thế nào.”

Nàng không phải kỳ động dục cần phải ở chỗ này của sư tôn sao?

Vì sao không được tắm gội.

Động dục gì đó, so với tắm lợi hại nhiều đi.


Tiểu Bạch Long biểu đạt thập phần trực tiếp.

Yến Phất Quang vốn nghĩ trêu chọc nàng, lại không biết vì sao đùa một lúc lại kéo cả mình vào.

Hai người bọn họ cũng không phải tâm ý tương thông.

Bình thường hôn hôn thì cũng thôi đi.

Nếu là……

Trán hắn giật giật, nhíu mày nói: “Thôi, ngươi ở chỗ này tắm đi, vi sư ra ngoài một lát.”

“Ta đi……” Hắn dừng một chút: “Mua quần áo cho ngươi.”

Hắn lúc này ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không đồng nhất với lúc trước.

Bạch Lang chớp chớp mắt.

Chính nàng cũng không rõ vì cái gì, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, muốn màu trắng.”

“Còn muốn gì nữa?”

Yến Phất Quang đi tới cửa, bước chân dừng một chút.

Nghĩ đi nghĩ lại, ra ngoài mua quần áo cho nàng, còn không bằng một lần mua đủ dùng luôn.

Bạch Lang nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói: “Ân, còn cần áo lót quần lót.”

“Ha ha ha, ngài hiểu mà.”

Yến Phất Quang:……

Bóng dáng hắn cương cứng, nhỏ đến khó phát hiện nắm chặt tay.

Ở nơi Bạch Lang không nhìn thấy, tai đỏ bừng.

Ngoài miệng lại bình tĩnh nói: “Nga, đã biết, ngươi chờ một chút.”

Yến Phất Quang nói xong liền đóng cửa lại, trước khi đi hơi do dự, Tiểu Bạch Long không có tâm phòng bị, lại bỏ thêm một tầng cấm chế trên cửa.

Thấy sư tôn đi rồi.

Bạch Lang xoa xoa mặt, lúc này mới lấy ra mảnh vải.

Nàng ngốc ở trong phòng đứng một lúc, mới nói: “Ài, bỏ đi, không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Tắm trước đi.”

Chậu tắm rất nhanh được đổ đầy nước.

Bạch Lang biến thành một con tiểu bạch long, chui vào trong chậu tắm.

Xì một tiếng, đã biến mất trong làn nước không thấy.

Bên kia.

Quý Tu kỳ thật ngay khi Bạch Lang từ vân kiều đi ra hắn đã thấy nàng.

Không biết nghĩ tới cái gì, bước chân hắn hơi dừng một chút, nhìn Bạch Lang với nữ tu xa lạ kia đi cùng nhau.

Thẳng đến khi nhìn thấy hai người trao đổi lễ vật.

Vảy của Tiểu Bạch long làm cho ánh mắt Quý Tu lóe lóe, nắm chặt tay.


Lại nói, hình như sau lần pháo hoa hữu danh vô thực kia, hắn chưa bao giờ thu được quà của Tiểu Bạch.

Sắc mặt Quý Tu lạnh nhạt, có chút không vui.

Nhưng dù sao cũng là Bạch Lang tự mình tặng đi, hắn cũng không thể nói gì.

Thẳng đến khi nữ tu kia rời đi, Tiểu Bạch chuẩn bị lên lầu.

Quý Tu đang chuẩn bị xuất hiện, không nghĩ tới lại thấy sư tôn.

Yến Phất Quang đứng ở cửa sổ phía trước, không biết đang cùng Bạch Lang nói gì.

Bước chân hắn khựng lại.

Tuy không muốn Tiểu Bạch cùng sư tôn có gì liên quan, nhưng hắn cũng có kiêu ngạo của bản thân, không muốn nghe lén loại chuyện này.

Vì thế sau khi xác định Bạch Lang đã an toàn, Quý Tu do dự một lát, cuối cùng vẫn đi tới một bên khác.

Tối nay bóng đêm nồng đậm, khách điếm cũng không có bao nhiêu người.

Trong Phong Nguyệt Thành, cơ hồ mỗi người đều sẽ tới rạng sáng sau khi thiên đăng kết thúc mới trở về.

Quý Tu không về phòng, ngược lại nhìn trên lầu. Hắn dừng lại, có lẽ do tâm tình không tốt, liền ngồi ở mái ngói khách điếm,

Cũng may nơi này cũng không có ai phát hiện ra phía trên nhiều thêm một người.

Thanh niên huyền y nắm chặt kiếm, nhìn phía dưới rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, trên khuôn mặt lạnh lùng thần sắc nhàn nhạt.

Mãi cho đến khi truyền âm phù trên người sáng lên.

Bạch Lang sau khi ngâm mình ở trong nước, lúc này mới nhớ tới sư tôn nói nhị sư huynh đi ra ngoài tìm nàng, nàng còn không chưa phát truyền âm cho nhị sư huynh.

Nàng từ chậu tắm trồi lên trên mặt nước, niệm pháp quyết, sau khi truyền âm phù sáng, lên tiếng nói: “Nhị sư huynh, ta đã trở về, ngươi không cần lo lắng.”

Thanh âm Tiểu Bạch Long mềm mại, bởi vì đang ngâm mình ở trong nước, so với ngày thường còn mềm mại hơn một chút.

Đầu ngón tay Quý Tu dừng lại, mím chặt môi.

“Ngươi hiện tại ở đâu?”

Không biết sau khi hắn rời khỏi, Tiểu Bạch cùng sư tôn nói xong sẽ đi đâu.

Hắn cầm kiếm ngồi ở trên mái ngói, nửa người bao phủ ở trong bóng đêm, cánh tay cầm kiếm một nửa lại được bao phủ dưới ánh trăng.

Quý Tu rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc.

Bạch Lang tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nói: “Nhị sư huynh, ta ở phòng của sư tôn. Ta đang tắm. Sư tôn đi mua quần áo.”

Tắm gội, mua quần áo.

Quý Tu bỗng nhiên nắm chặt tay.

Cổ họng hắn bỗng nhiên nghẹn lại.

“Các ngươi làm gì?”

Tiểu Bạch nghi hoặc: “Làm gì là làm gì a?”

Nàng nhất thời không hiểu.

Quý Tu lại hiểu lầm, trầm giọng hỏi lại một lần: “Vì sao…… muốn tắm gội mua quần áo?”

Bạch Lang thoải mái ở trong chậu tắm bơi qua bơi lại, trả lời: “Bởi vì trên quần áo dính máu, không thể mặc a. Trên người cũng bẩn rồi.”

Chảy máu mũi thật là một việc đáng sợ.

Bạch Lang quay đầu nhìn về phía gương.

Thấy trong gương mình không chảy máu mũi nữa mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng còn chuẩn bị nói gì đó, truyền âm phù lập tức đã bị cắt đứt.

Lời của Tiểu Bạch Long tựa hồ làm cho ánh trăng cũng trở nên lạnh lẽo.

Quý Tu nhắm mắt lại, bàn tay cầm kiếm nổi cả lên gân xanh. Ngay cả mũi kiếm cắt qua lòng bàn tay cũng không phát hiện.


Thanh âm của Bạch Lang ở trong tai vọng lại một lần.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, mở bừng mắt, đứng dậy.

Yến Phất Quang mới vừa mua quần áo trở về, thấy cấm chế trong phòng đã bị người động qua.

Kiếm khí lạnh lẽo cắt qua cấm chế, thậm chí ngay cả cánh cửa cũng chịu tai ương.

Trên mặt hắn lạnh xuống.

“Tiểu Bạch?”

Yến Phất Quang gọi một tiếng, bên trong không có ai trả lời, trong lòng dừng một chút, hắn đẩy cửa ra, liền thấy quả thực bình hoa cùng chén trà trên bàn nát đầy đất.

Chậu tắm vẫn đặt giữa phòng.

—— Chỉ cách một đạo bình phong, bên trong một người cũng không có.

……

Bạch Lang mới vừa tắm gội xong, một con rồng cuốn chăn nằm ở trên giường, bị nhị sư huynh đột nhiên xông tới làm hoảng sợ.

Tối nay nhị sư huynh không giống bình thường.

Hắn một thân huyền y dính phong sương, khi tiến vào sắc mặt lạnh lẽo.

Bạch Lang bị lạnh run lập cập, chậm rì rì từ trong chăn thò đầu ra.

“Nhị sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Quý Tu vừa mới phá cấm chế Yến Phất Quang lưu lại.

Trên mặt có một vệt máu quẹt qua, nghe vậy nhíu nhíu mày, thấy Tiểu Bạch Long hình rồng bọc ở trong chăn.

Quả thực giống như lời nói của nàng, mới vừa tắm gội xong.

Bạch y vắt trên giá áo đúng là có vết máu rõ ràng ánh vào mi mắt.

Quý Tu sắc mặt âm trầm.

Bỗng nhiên một câu cũng không nói, ngẩng đầu lên.

Bạch Lang lúc này mới thấy đáy mắt nhị sư huynh tơ máu trải rộng, có chút đỏ.

“Nhị sư huynh, ngươi sinh bệnh?”

Nàng mới vừa hỏi một câu như vậy.

Bỗng nhiên trước mắt một đạo bạch quang hiện lên.

Quý Tu nhân lúc nàng không phòng bị, dùng kiếm ý đánh vào sau gáy nàng, Bạch Lang lời vừa ra khỏi miệng, không hề phòng bị liền hôn mê bất tỉnh.

Huyền y kiếm tu đứng ở trong phòng thật lâu.

Hắn nhìn Bạch Lang.

Qua thật lâu mới tiến lên dùng chăn bọc lấy Tiểu Bạch Long, xoay người rời đi.

Bạch Lang không nghĩ tới nhị sư huynh sẽ đối với nàng xuống tay.

Nàng trước khi hôn mê trong lòng còn không thể tin tưởng, không rõ nhị sư huynh vì sao phải đánh ngất nàng.

Sau khi hôn mê, động tác của Quý Tu nhẹ nhàng hơn.

Bạch Lang khi tỉnh lại đã ở trong một rừng cây xa lạ.

Nàng bị đặt ở trên nham thạch.

Bởi vì vẫn đang là nguyên hình, khi đứng dậy, cái đuôi không tự giác lắc lắc.

Kết quả liền thấy nhị sư huynh đứng ở trong hàn đàm cách đó không xa.

Trên người hắn quần áo ướt nhẹp.

Hàn đàm lạnh thấu xương làm cho vẻ mặt hắn cũng tựa như hàn băng, Bạch Lang lặng yên một chút, nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Là hắn cưỡng bách ngươi sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.