Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 90


Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 90

Edited by Hari.

Phương Sinh đang thập phần điên cuồng mãnh liệt mắng nhiếc Già Ly.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị gọi tên.

Hắn theo bản năng nghĩ là tên giáo đồ trư yêu kia, còn thập phần không kiên nhẫn nói với đối phương: “Câm miệng!”

Nhưng sau khi hắn nói những lời này, không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc.

“Tông, tông chủ, người vừa rồi gọi ngươi không phải là ta.”

Chu Chu lắp bắp nói.

Cũng đúng.

Trư yêu này vẫn luôn gọi mình là tông chủ, còn chưa có gan hô thẳng tên mình.

Phương Sinh phản ứng lại.

Vậy người vừa rồi gọi hắn là ai?

Đợi đã.

Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhăn lại mi.

“Tông, tông chủ, sau lưng ngươi có người.”

Chu Chu nhỏ giọng nói.

Phương Sinh:……

Thanh âm quen thuộc vừa rồi……?

Hắn cứng đờ quay đầu lại.

Như hắn mong muốn nhìn thấy một người…… không thể ngờ nổi.

Hạt châu trong tay Phương Sinh lập tức rơi xuống đất.

Bạch Lang:……

Nàng cũng bị hù chết rồi!

……

Cuộc gặp mặt tới không kịp ngăn cứ đột ngột xảy ra như vậy, một nén nhang thời gian sau, bốn người ngồi ở trên bàn.

Phương Sinh nhìn Già Ly thánh tăng sắc mặt bình tĩnh, đứng ngồi không yên.

Nhưng lại không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, trộm trộm nhìn người ở phía đối diện.

Đây là Long Nhật Thiên?

Sao lại không giống như trong tưởng tượng?

Trong tưởng tượng của Phương Sinh, Long Nhật Thiên hẳn là cái loại võ tu cao lớn thô kệch, trên cánh tay cơ bắp so với hắn còn nhiều hơn.

Như thế nào sẽ là một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược đâu?

Bạch Lang cũng tựa như thấy quỷ.

Nàng cũng không nghĩ tới đường đường tông chủ một tông Phương Sinh sẽ là cái dạng này.

Khoác một tấm chăn lông, tóc tùy ý thả ở ngoài.

Tuy rằng gương mặt lớn lên thập phần tuấn mỹ, có tính lừa gạt. Nhưng…… vẫn là quá ngoài sức tưởng tượng.

Bạch Lang đến giờ cũng chưa có phục hồi tinh thần lại, Phương Sinh cư nhiên sẽ là như thế này.


Lần đầu tiên gặp mặt đã toang, hai người yên lặng ngồi.

Chu Chu cảm thấy bầu không khí này quá mức quỷ dị, không khỏi lặng lẽ rót trà cho ba người.

“Ha ha ha, đừng ngồi không như thế, uống trà uống trà.”

Bạch Lang ánh mắt quỷ dị nhìn trư yêu liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Phương Sinh.

Không biết vì sao.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy Phương Sinh lớn lên phải có bộ dạng như Chu Chu này mới thích hợp.

Ánh mắt hai người sóng ngầm mãnh liệt lưu động, âm thầm chiến đấu.

Ngay cả EQ rất thấp như Chu Chu cũng cảm nhận được.

Này mẹ nó cũng quá xấu hổ đi.

Hắn tứ phía tả hữu nhìn nhìn, rốt cuộc nhịn không được lặng lẽ truyền âm cho Phương Sinh: “Tông chủ, ngươi sao không cùng đại lão bản chào hỏi a?”

Đại lão bản đương nhiên là chỉ Long Nhật Thiên Bạch Lang.

Tuy rằng nàng có chút trẻ, có chút xinh đẹp, có chút vượt ngoài tưởng tượng, nhưng nên chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi a.

Chu Chu tạm thời còn không biết tông chủ sợ hãi Già Ly thánh tăng.

Ân, những giáo đồ gia nhập về sau không biết được ban đầu Phương Sinh bị Vô Đỉnh Tự đuổi đi mới ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Còn nghĩ rằng Phương Sinh cùng Già Ly thánh tăng chỉ là nghề nghiệp cạnh tranh, đơn thuần không quen nhìn đối phương mà thôi.

Chỉ có Bạch Lang.

Tay đang cầm chén trà run nhè nhẹ.

Cuối cùng vẫn là Già Ly ở trong trầm mặc đánh nát tự tin của mọi người, nhìn Phương Sinh, nhàn nhạt mở miệng.

“Nếu hôm nay gặp được…… cũng coi như là có duyên phận. Sư phụ ngươi vẫn luôn nhớ đến ngươi. Sau hôm nay, ngươi liền cùng ta trở về chùa tu hành đi.”

Hắn vừa mở miệng đã dứt khoát quyết định.

Phương Sinh mở to hai mắt, khi phản ứng lại lập tức lắc đầu.

Không quay về, chết cũng không thể quay về!

Hắn hiện tại đang gây dựng sự nghiệp, sao có thể trở về làm hòa thượng.

Bạch Lang cẩn thận đem bản thân che dấu, nhìn một màn kịch sư thúc sư điệt này.

Theo bối phận, Già Ly thánh tăng hình như còn là sư thúc của Phương Sinh.

Nàng chớp chớp mắt, dưới đáy lòng oa nga một tiếng, lại trộm nhìn hai bên.

Phương Sinh:……

Phương Sinh bị hành động của nàng chọc tức.

Ngay cả Già Ly cũng có chút bất đắc dĩ.

Ánh mắt Tiểu Bạch Long có chút quá sáng chói.

Già Ly quay đầu, có chút bất đắc dĩ.

“Kia…… Tiểu Bạch thí chủ sao lại quen biết hắn?”

Bạch Lang:……

Lửa sao đột nhiên lại đốt tới trên người nàng rồi!

Nàng bưng chén trà, một giây phản ứng lại, vô tội nói: “Ta không quen biết hắn a.”

Không quen biết?


Tuy Phương Sinh đã làm tốt chuẩn bị, cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời nói vô sỉ như vậy.

Hắn không thể tin nổi nhìn đối phương, vươn ra ngón tay run rẩy, khi Bạch Lang chớp chớp mắt, mở miệng nói năng lộn xộn: “Ta cũng không quen biết nàng ta!”

Hai người này rõ ràng là có quen biết a.

Chu Chu thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Phương Sinh tay run rẩy lợi hại đến mức làm cho mọi người hoài nghi bọn họ giây tiếp theo có phải sẽ lao vào đánh nhau hay không.

Chu Chu kinh ngạc mở to hai mắt, vừa định hỏi bọn hắn chuyện gì xảy ra, đã thấy hai người tâm hữu linh tê bắt đầu chỉ trích đối phương.

Bàn tay Già Ly lần tràng hạt cũng khựng lại, nhìn hai người biểu diễn thập phần ra sức, nhắm mắt lại, lần đầu tiên biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Cũng may, Già Ly kỳ thật vốn không có ý muốn khó xử nàng.

Khi hai người đã cãi nhau đến không còn gì để cãi nữa, Phương Sinh tức giận đập bàn rời đi.

Già Ly mở mắt ra nhìn một màn này, nhàn nhạt nói: “Chăn của ngươi quên chưa cầm.”

Phương Sinh đi ra khỏi khách điếm bước chân dừng một chút, bóng dáng cương cứng nhỏ đến khó phát hiện.

Bạch Lang lúc này cầm lấy cái chăn.

“Thánh tăng, ngươi yên tâm, ta đây đem chăn ném cho hắn, cho hắn hết tới nơi này giương oai!”

Nàng nói xong liền đi theo ra ngoài.

Ánh mắt Già Ly run rẩy, buông Phật châu xuống, qua một lát chờ đến khi người đã rời đi, bỗng nhiên ánh mắt nhu hòa lắc lắc đầu.

Sao lại…… đáng yêu như vậy.

……

Thật vất vả mới thoát ra khỏi khách điếm.

Bạch Lang cùng Phương Sinh đều nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi hai người vừa quay đầu lại thấy đối phương, biểu tình liền lập tức cảnh giác lên.

Bạch Lang đem chăn ném cho hắn: “Cầm lấy.”

Phương Sinh: Đây là loại ngữ khí gì?

“Ngươi đừng quên ngươi còn thiếu tiền ta!”

Không nói cái này còn tốt, vừa nói làm Bạch Lang lại nhớ tới mình vì sao mà lâm vào hoàn cảnh xấu hổ vừa rồi.

“Phương pháp của ngươi căn bản không dùng được!”

Phương Sinh nổi giận: “Sao có thể không dùng được? Không phải chính ngươi tìm ra sao?”

Bạch Lang sao mà biết được phương pháp này so với lưỡng tình tương duyệt gì đó còn khó hơn.

Tìm được còn không bằng không tìm.

Bất quá…… Nàng dù sao cũng thông minh hơn Phương Sinh một chút.

Giờ phút này bình tĩnh lại, mím môi nói: “Thôi, ngươi xem như vậy có được không. Ngươi trước giúp ta tìm xem có biện pháp khác không. Nếu có ta liền cho ngươi thêm một ngàn linh thạch. Không có ta sẽ cho ngươi một trăm viên.”

Lại thêm một ngàn viên.

Linh thạch này đã có thể xây được cung điện to hơn trước rồi.

Phương Sinh ánh mắt lóe lóe.


“Một lời đã định. Ngươi đã nói thì không được nuốt lời.”

Bạch Lang: “Chúng ta hiện tại đều đã biết đối phương là ai, ta làm sao sẽ lừa ngươi.”

Ân, hiện tại rốt cuộc đã bại lộ.

Phương Sinh bình tĩnh xuống, gật đầu nói: “Được, ta lại tìm xem.”

Bạch Lang lại bổ sung: “Nhưng khi gặp trên đường ngươi phải làm bộ không quen biết ta.”

Phương Sinh:……

A, cứ như ta thèm quen biết ngươi vậy.

Trên mặt hắn cũng là một bộ biểu tình khinh thường.

Hai người ghét nhau như chó với mèo đường ai nấy đi.

Bạch Lang quay trở về.

Mà Phương Sinh…… Hắn vừa quay đầu, đã bị một cái Phật ấn từ trên đầu áp xuống.

Cả người bị phong ấn vào trong hạt châu.

Phương Sinh:…… lại chuyện gì nữa đây?

Chu Chu bị một màn này dọa ngây người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, lộ ra răng nanh lao tới bảo hộ tông chủ.

Nhưng lúc này, đã có một bàn tay đem hắn nhặt lên.

Già Ly vẫn luôn ngồi trong khách điếm chậm rãi đi ra.

Tăng y màu trắng hơi bay bay, hắn cúi đầu nhặt lên Huyết Thanh Châu trên mặt đất, nhìn về phía trư yêu bên cạnh.

“Phương Sinh này làm nhiều việc ác, tuy không có việc gì hại đến tính mệnh con người, nhưng lại quấy phá năm châu không được an bình. Vô Đỉnh Tự đã có tự quy, nói muốn tróc nã người này.”

Hắn dừng một chút, mặt mày thanh đạm: “Niệm tình ngươi chỉ là giáo chúng, không phải là người hạch tâm, hôm nay liền cho ngươi một cơ hội. Ngươi mau chóng rời khỏi Phong Nguyệt Thành này đi.”

Hắn nói một không hai.

Chu Chu cả người lạnh toát.

Trong hạt châu bị phong bế kia truyền ra tiếng chửi bới.

“Ngụy quân tử, ta biết ngay ngươi âm hiểm xảo trá, nếu không phải ngươi sau lưng đánh lén ta……”

Nếu không phải sau lưng đánh lén, hắn cũng đánh không lại Già Ly.

Phương Sinh mắng đến đây thì nghẹn lại, quay đầu đi mắng cái khác.

Chu Chu mở to hai mắt, thấy vị thánh tăng lúc trước ở chỗ Long Nhật Thiên lão bản còn ôn hòa thanh nhã nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau khi cấm ngôn hạt châu, xoay người rời đi.

“Ai ai, Già Ly thánh tăng?”

Chu Chu không nghĩ tới còn có thể làm mất tông chủ, đứng tại chỗ chỉ có thể phát ra vài tiếng heo kêu, dậm chân không biết nên làm cái gì.

Bạch Lang lại không biết sau khi mình rời khỏi, Phương Sinh đã bị bắt.

Trải qua cuộc gặp gỡ xấu hổ với Huyết Thanh Châu.

Nàng lúc này tâm tình rốt cuộc bình tĩnh một chút. Dù sao sự tình gặp được trong một ngày này thực sự quá nhiều, nếu muốn xấu hổ cũng xấu hổ không dậy nổi.

Bất quá nghĩ đến sư tôn, nàng vẫn có chút rối rắm.

Bạch Lang sau khi trở về, không có đến phòng sư tôn mà là đi bên kia.

Nhị sư huynh không ở, còn để lại một tờ giấy dưới ly trà trên bàn.

“Ta mang đồ về chỗ sư tôn rồi.”

Nga, tốt.

Bạch Lang nhẹ nhàng thở ra, nhị sư huynh rốt cuộc không chiếm phòng của nàng nữa.

Tiểu Bạch Long sau khi trở lại không gian quen thuộc, mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

Nàng xoa xoa mặt, hóa thành Tiểu Bạch Long phiên bản nhỏ ghé vào trên giường, thỉnh thoảng lại xoay người.

Yến Phất Quang kỳ thật vẫn luôn chú ý đến phòng bên cạnh, thấy Bạch Lang muộn như vậy mới trở về, hơi hơi nhíu mày, bất quá nghĩ đến nàng hôm nay đột nhiên biết được chuyện mình đã sớm bị bại lộ, nhất thời không thể tiếp thu cũng là tất nhiên, vì thế khó có khi khoan dung chút.

Sau khi điều tức một đêm, thương thế trên người đã tốt hơn.


Nhìn Tiểu Bạch Long bên kia đã ngủ.

Yến Phất Quang mím môi, đi ra ngoài một chuyến.

……

Bạch Lang làm tu sĩ, kỳ thật có ngủ hay không cũng không sai biệt lắm. Nhưng nàng trong khoảng thời gian ngắn lại không có chuyện gì phải làm, chỉ có thể nằm trên giường.

Thẳng đến khi truyền âm phù trong túi Càn Khôn sáng lên.

Một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến.

“Lại đây.”

Thanh âm này bình thường cũng không có gì, nhưng hiện tại lại làm cho thân thể Bạch Lang cứng đờ.

Sư…… Sư tôn?

Nàng nắm chặt truyền âm phù, nghe thanh âm ở đầu bên kia không biết là ngữ khí gì.

“Mua đồ cho ngươi, lại đây lấy.”

Mua đồ cho nàng?

Bạch Lang ngồi dậy, do dự một chút, vẫn là chậm rì rì đi tới phòng bên cạnh.

Yến Phất Quang nghe thấy tiếng đập cửa, trực tiếp nói tiến vào.

Tiểu Bạch Long cọ tới cọ lui đi vào, trước tiên tiến nửa người vào do thám.

“Sư tôn?”

Yến Phất Quang đang đả tọa mở mắt ra liền thấy một con rồng nhỏ màu trắng đang lặng lẽ đi tới. Biết nàng đang xấu hổ, Yến Phất Quang giật giật khóe miệng.

“Lại đây, biến thành người.”

Bạch Lang:……

Đây là cái mai rùa để ẩn nấp cuối cùng cũng không cho nàng sao?

Nàng bĩu môi, không tình nguyện biến thành hình người.

Tiểu long đột nhiên biến thành thiếu nữ xinh đẹp, duy có long giác còn lưu lại trên trán.

Tóc Bạch Lang hơi hơi tán ở bên tai, ngẩng đầu lên nhìn sư tôn liếc mắt một cái.

“Sư tôn rốt cuộc có chuyện gì vậy a?”

Vị kiếm tu tuấn mỹ đuôi lông mày giật giật: “Ngươi không phải muốn đi hội đèn lồng mặt nạ sao?”

Trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc gì, khi Bạch Lang ngẩng đầu lên, đem một cái mặt nạ đeo lên trên mặt nàng.

“Đừng nhúc nhích.”

Đó là một cái mặt nạ vảy tinh xảo, hẳn là xuất thân từ thủy tộc.

Bạch Lang vừa mang lên liền cảm giác thập phần thoải mái.

Nàng chớp chớp mắt, thấy đôi tay thon dài của sư tôn linh hoạt giúp nàng buộc dây.

Yến Phất Quang cúi đầu.

Bởi vì đang buộc dây, hai người cách nhau rất gần.

Từ góc độ của Bạch Lang có thể thấy được sườn mặt hoàn mỹ cùng hầu kết đang lên xuống của sư tôn.

Thân ảnh kiếm tu tuấn mỹ với Long tộc thiếu nữ mềm mại giao điệp ở bên nhau.

Ánh nắng buổi sớm chiếu xạ ở trong phòng, đẹp như một bức họa.

Bất quá, hình như…… ăn rất ngon.

Bạch Lang trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện lên một ít hình ảnh, hình như ở địa phương nào đó, nàng cùng sư tôn cũng cách rất gần như vậy.

Nàng liếm liếm môi, khi sư tôn mím chặt môi, sắc mặt bình tĩnh, do dự nửa ngày, giống như là bị cái gì đó thúc đẩy, rốt cuộc nhịn không được cắn cắn hầu kết gần ngay trước mắt.

Tay Yến Phất Quang đang luồn trong mái tóc còn mang hơi lạnh của nàng.

Trong nháy mắt khi bị cắn, hắn hình như có chút kinh ngạc, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, đốt ngón tay thon dài cứng cáp trở nên trắng bệch, không nhịn được rên lên một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.