Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 70


Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 70

Edited by Hari.

Một tiếng kia trực tiếp kinh động đến các tăng nhân vẫn còn đang tuần tra trong thành.

“Ma tộc?”

Ngộ Trần cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau, vội vàng theo tiếng kêu đuổi tới.

Sau khi đại nương đi mua đồ ăn kêu lên, Sơn Si liền biết không tốt rồi.

Thành trấn này danh nghĩa là thuộc Vô Đỉnh Tự, nơi nơi đều là tăng nhân. Nếu để bị bắt được không thể nghi ngờ đó là một kết cục vô cùng tồi tệ.

Sơn Si tu vi cao nhất trong đám, lúc này đã nghe thấy được tiếng bước chân đang bay nhanh tới gần.

Trên mặt hắn hết xanh lại đỏ, không kịp để ý đến đại nương kia nữa, ngóc đầu há mồm tức giận mắng:

“Phế vật, còn thất thần cái gì, còn không nhanh kéo thân thể của ta chạy đi?”

Đám thuộc hạ lúc này mới vội vã phục hồi lại tinh thần.

Nga đúng vậy, chạy mau, chạy mau.

Bọn họ thế mà thiếu chút nữa quên mất.

Tên Ma tộc lúc trước kéo đầu Sân Si vội vàng giành lại cái đầu.

“Mau chạy!”

Đại nương vẫn còn đang thất thần, đã bị người một phen đoạt mất giỏ rau, đến cái đầu kia cũng không thấy nữa.

Ngay lập tức, mấy tên Ma tộc hắc y ôm lấy cái giỏ đựng đầu kia, chạy không nhìn thấy bóng ma.

Chờ đến khi các tăng nhân chạy tới, đại nương vẫn còn đang giữ động tác tay ôm giỏ, ngơ ngác ngốc tại chỗ.

“Đại nương, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Ngộ Trần thấy đại nương bị kinh hách, không khỏi nhíu mày hỏi.

Đại nương nuốt nuốt nước miếng.

“Vừa, vừa rồi mấy tên Ma tộc, ở chỗ này không biết đào cái gì, bỗng nhiên liền rút… ra một cái đầu, bay vào trong giỏ của ta.”

“Giỏ?”

Ngộ Trần nhíu nhíu mày.

Đại nương biểu tình hoảng hốt, phục hồi lại tinh thần.


“Ta mới vừa hô lên, cái giỏ với cái đầu kia đã không thấy tăm hơi. Các sư phụ không cần lo lắng, ta không sao. Ta chỉ là có chút kinh hách.”

Ngộ Trần cũng có thể lý giải.

Nói thật, mặc cho ai ra cửa mua đồ ăn, vừa quay đầu lại thấy trong giỏ nhiều thêm một cái đầu người cũng sẽ sợ hãi.

Hắn trấn an đại nương vài câu, chờ sau khi đối phương bình tĩnh lại mới nói:

“Bần tăng vốn cho rằng Vô Tướng Thành này cũng không có Ma tộc, lúc này mới thiếu cảnh giác. Làm thí chủ bị chấn kinh, quả thật tội lỗi. Thí chủ có biết mấy tên Ma tộc kia có đặc thù gì không?”

“Vì an bình của bá tánh toàn thành, mấy tên Ma tộc kia nhất định không thể để mặc bọn chúng.”

Hắn thanh âm nghiêm túc.

Đại nương sau khi thanh tỉnh cũng biết sự tình nặng nhẹ, lúc này không khỏi nói: “Đặc thù của mấy tên Ma tộc đó…… Nga, đúng rồi góc tường. Đại sư mau xem góc tường.”

Đại nương duỗi tay chỉ góc tường.

Vài người đều theo phương hướng nàng nhìn qua, lúc này mới phát hiện, ở cái lỗ chó vừa rồi đang có một cái ma thi không đầu.

Nói là thi thể cũng không hẳn.

Cảm giác vẫn còn sinh cơ.

Đồng tử Ngộ Trần co rụt lại: “Đây là…… Sơn Si?”

Khi các tăng nhân Vô Đỉnh Tự nhặt được thi thể, đám Ma tộc chạy trốn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Bọn hắn một hơi ôm giỏ chạy ra khỏi ngõ nhỏ, còn đang nghĩ may mắn những hòa thượng đó cũng không đuổi theo.

Nhưng mà, vừa buông giỏ ra mới phát hiện.

Đợi đã, bọn hắn có phải đã quên cái gì rồi hay không?

Giỏ.

Đầu Sơn Si phong chủ đã cầm.

Vậy…… Thân thể đâu?

Tên Ma tộc chạy sau cùng trừng lớn hai mắt.

Mà lúc này, Sơn Si chỉ còn lại một cái đầu cũng chưa nghĩ ra, chờ đến khi mọi người hai mặt nhìn nhau, mới phản ứng lại.

Không đúng.


Thân thể của hắn đâu?

Thuộc hạ lắp bắp nói: “Phong, phong chủ, chúng ta hình như đã quên thân thể của ngươi.”

Cái đầu nằm lạc lõng trong giỏ, vừa cô độc, bất lực, thực thê thảm:……

“Các ngươi con mẹ nó còn có thể nhớ rõ cái gì hả?!”

Cũng may hắn không có thân thể cũng không sao. Nếu là tên Ma tộc khác, còn không phải mất mạng đương trường luôn sao.

Sơn Si là từ trong đám thi khí thối rữa mà thành ma, bản thể chính là ghép nối không bền chắc, cho dù là vậy, hắn cũng không ngờ tới hắn sẽ có một ngày trực tiếp bị người kéo đứt chỉ còn lại cái đầu.

Thân thể từ hủ thi kia cũng là nguồn gốc ma khí của hắn, nếu không lấy lại được, tu vi của hắn cũng mất một nửa.

Sơn Si tức đến sắc mặt xanh lè.

Đám Ma tộc chung quanh nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.

“Nói không chừng bọn họ cũng không phát hiện ra thân thể của phong chủ ngài ở đằng kia đâu? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chúng ta đợi đến khi người đi hết rồi lại quay lại xem, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề!”

Vì giữ mạng, mấy tên Ma tộc khác chỉ có thể thật cẩn thận đề nghị.

Sơn Si nếu không phải hiện tại chỉ dựa vào một cái đầu không làm nổi việc gì, thì đã cho cái đám phế vật được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều này toi mạng rồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén cơn giận, ngữ khí âm ngoan: “Còn không mau đem bổn phong chủ từ này trong giỏ lấy ra?!”

Mọi người phản ứng lại, vội vàng cẩn thận đem hắn như là bảo vật nâng ra.

Bên này Sơn Si còn đang mong đợi đám người Vô Đỉnh Tự không phát hiện ra thi thể hắn.

Nhưng mà lúc này đối phương không chỉ phát hiện ra, còn dựa vào thi khí phía trên mà nhận ra hắn.

Ngộ Trần là đệ tử tu vi tương đối cao ở đây, nhíu nhíu mày, biết chuyện này không phải chuyện bản thân có thể quyết định.

Vốn cho rằng chỉ là một tên Ma tộc bình thường, lại không ngờ rằng thế nhưng lại là một trong các phong chủ Ma Vực Sơn Si.

Hắn biểu tình trở nên nghiêm túc.

Sau khi sắp xếp người đưa đại nương trở về, mới đưa phần thân thể còn lại của Sơn Si mang về Vô Đỉnh Tự.

Bạch Lang dành cả thời gian một buổi sáng để chỉ đạo Phương Sinh.

Nhưng làm cách nào để đi Nguyệt Loan Tuyền chỉ có thể chờ đến buổi tối.

Hiện tại sốt ruột cũng không có cách nào.


Nàng đành phải lại tạm thời buông hạt châu xuống.

Khi Ngộ Trần mang theo thân thể kia trở về, Bạch Lang đang chuẩn bị đi phòng bếp lấy chút đồ ăn, ở trên đường gặp bốn tăng nhân đang nâng một cái thi thể không đầu trở về.

“Bạch thí chủ.”

Ngộ Trần thấy nàng còn chủ động chào hỏi.

Bạch Lang dừng một chút, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện kỳ quái như vậy.

“Ngộ Trần tiểu sư phó, cái này là……?”

Ngộ Trần còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã giải thích.

“Đây là một trong các phong chủ Ma Vực, Sơn Si.”

Hắn mồm năm miệng mười đem sự tình hôm nay nói một lần.

Bạch Lang nghe mà trừng lớn hai mắt, biểu tình phức tạp nhìn cái thi thể trong lồng sắt kia liếc mắt một cái.

Không nghĩ tới cư nhiên còn có tên Ma tộc ngu hơn cả Ảnh Ma.

Nàng vốn đang nhàn rỗi nhàm chán, lập tức nổi lên hứng thú.

“Các ngươi là muốn đi gặp Già Ly thánh tăng sao? Ta và các ngươi cùng đi.”

Tiểu Bạch Long thập phần nhiệt tình tiến lên.

“Các ngươi cứ khiêng lồng như vậy sao? Có cần ta hỗ trợ không?”

Sơn Si sau khi vật lộn quay trở lại phát hiện ra thân thể của mình đã không thấy đâu, thật vất vả dùng ma khí lặng lẽ liên hệ với chân của hắn, đúng lúc nghe thấy những lời này, không khỏi chân bị dọa cho rút gân, đập bạch bạch.

Bởi vì vừa rồi Bạch Lang nói chuyện, mọi người đều không có chú ý đến, chỉ có một mình Tiểu Bạch đứng đối diện nhìn thấy.

Oa, không có đầu, thân thể cũng động đậy được sao?

Thật thần kỳ a.

Mấy người kia không nhìn thấy, khi nghe Bạch thí chủ muốn tiến lên hỗ trợ, vội vàng lắc đầu.

“Không cần. Chúng ta làm là được. Lồng sắt này hơi dơ, không thể làm bẩn đến y phục của Bạch thí chủ.”

Được rồi.

Bạch Lang gật gật đầu, tránh dịch sang một bên.

“Chúng ta mau đưa đến đại điện đi.”

……

Một nén nhang thời gian sau.

Già Ly vừa ra khỏi, liền thấy Tiểu Bạch Long đang ngồi xổm bên ngoài lồng sắt tựa hồ như đang cố sức làm gì đó.


Mấy đệ tử bên cạnh muốn ngăn cản lại không dám, chỉ có thể đứng ở một bên.

Hắn hơi hơi mím môi.

“Sơn Si đâu?”

Bởi vì trước khi bắt được thân thể của Sơn Si, đã có người truyền tin tức về trong chùa, cho nên Già Ly cũng biết được chuyện này.

Trên khuôn mặt thanh nhã của hắn thần sắc bất biến, theo ánh mắt mọi người nhìn qua, liền thấy Bạch Lang đang hí hoáy gì đó bỗng thở ra một hơi.

“Rốt cuộc cũng xong. Thánh tăng ngươi trước đừng mở mắt. Thứ này quá bẩn. Ta thay ngươi chỉnh sửa một chút.”

Bóng dáng thiếu nữ thập phần bận rộn, lại làm cho tâm Già Ly nhảy nhảy.

Bẩn.

Hắn hơi dừng một chút, nắm chặt tay.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người cảm thấy, hắn không nên nhìn mấy thứ này.

Ánh mắt thanh thấu của hắn có chút nhu hòa khó phát hiện.

Bỗng nhiên nghĩ tới Tiểu Bạch ngày đó nói lưỡng tình tương duyệt.

“Được rồi, có thể nhìn rồi.”

Đúng lúc này, Bạch Lang đứng lên.

Theo động tác của nàng, cái lồng sắt bị che kín kia rốt cuộc lộ ra.

Nguyên bản thi thể không đầu còn đang giả chết. Nhưng còn không đợi người thẩm vấn, tự mình lại lung lay đứng dậy.

Già Ly nắm tràng hạt bước qua xem, trên vị trí cổ của Sơn Si thình lình để một trái dưa hấu lớn.

Càng làm cho người khác ngạc nhiên chính là, Bạch Lang tựa hồ ghét bỏ trong điện quá tối, còn đào hai cái lỗ ở bên trong trái dưa hấu đặt hai ngọn nến.

Hiện tại cái thi thể với quả đầu dưa hấu kia lại không hề có cảm giác huyết tinh.

Chỉ còn lại cảm giác cay mắt khó coi.

Không khí nhất thời trầm mặc xuống.

Già Ly nhìn về phía Bạch Lang.

Bạch Lang giải thích: “Cái kia, ta thấy trên cổ hắn trống không cảm thấy rất lãng phí, liền ở đó làm một cái đèn dưa hấu. Như vậy sau khi thẩm vấn xong còn có thể tái sử dụng một chút, dọn ra bên ngoài làm một cây đèn đường. Như vậy mọi người lúc học xong lớp muộn trở về cũng không sợ hãi!”

Nàng vừa dứt lời, cái thân thể không đầu kia hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nga không, hẳn là đầu dưa hấu Sơn Si bỗng nhiên ôm dưa hấu, phảng phất như phát hiện ra thứ gì rất đáng sợ, kinh thanh thét chói tai.

“Sao lại thế này? Các ngươi đối với thân thể của ta làm cái gì? Trên đầu ta rốt cuộc là cái gì?”

Bạch Lang:……

“Trên đầu ngươi là tuổi thơ của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.