Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 2
Edited by Hari
Toàn trường yên tĩnh, hành động của Nguyệt Huy Dạ liền có vẻ thập phần bắt mắt.
Hắn không nghĩ tới Bạch Lang sẽ đột nhiên phát ngôn kinh người như vậy, dưới tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, một ngụm rượu liền sặc phun ra.
Lúc hắn ho khan không ngừng, một bên người hầu vội vàng cầm khăn đưa đến.
“Thánh quân chậm một chút.”
Bạch Lang xem phản ứng của hắn lớn như vậy, không khỏi có chút kinh hỉ: “Làm sao vậy? Thánh quân cũng nghe qua pháp môn này?”
Nguyệt Huy Dạ thật vất vả dừng ho khan, lại sặc lần nữa, sắc mặt đều nghẹn đỏ, ngữ khí phức tạp: “Không, ta chưa từng nghe qua.”
Vậy ngươi như thế nào lại bộ dáng kích động không thôi? Bạch Lang không khỏi có chút thất vọng.
“Xin hỏi tiểu công chúa, vô tình nhục thể là ý gì?” Cố Xuân Lăng thấy thế, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng hỏi.
Bạch Lang nhấp môi nghĩ nghĩ: “Vô tình đạo thêm thể tu chính là vô tình nhục thể a.”
“Các ngươi chẳng lẽ không phải tính như vậy sao?”
Vô tình đạo thêm thể tu.
Nguyên lai là ý tứ này.
Cố Xuân Lăng nhẹ nhàng thở ra, thần sắc ôn nhuận trên mặt rốt cuộc không có bị đánh nát.
Bạch Lang không hiểu những người này vì cái gì kinh ngạc như vậy.
Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, chẳng lẽ đây là chênh lệch về cảnh giới?
Bạch Lang tuy rằng muốn khiêm tốn hướng Thái Thanh Tông đệ tử học tập, nhưng là nghĩ đến trong tiểu thuyết viết nàng tương lai sẽ trở thành thánh tôn, tu vi cái thế, mà Cố Xuân Lăng hình như còn không chờ nàng nhất thống tứ phương liền mất tích, tu vi khi đó cũng không biết là cảnh giới gì, liền cảm thấy chính mình cùng những người này quả nhiên vẫn là bất đồng.
Nàng chính là rồng biết cốt truyện, thân mang thiên mệnh rồi.
Cùng người bình thường xác thật không thể so.
Nhưng khi nàng đang tự tin tràn đầy, Cố Xuân Lăng kỳ thật có chút do dự.
Bạch Lang tuy rằng điểm tâm tính thích hợp, nhưng cảm giác vẫn là một con rồng con.
Xuất phát từ tình yêu trẻ nhỏ, hắn do dự thật lâu, trước khi quyết lại bị một đạo thanh âm chen ngang.
Bên tai thanh y thanh niên không biết khi nào truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo chút lười nhác không để ý nói.
“Tiểu long này thật thú vị, không giống mấy tên đầu gỗ trong núi. Nếu lần này xuống núi không thu được đệ tử mới, vậy liền thu nàng đi.”
Trong nháy mắt khi thanh âm kia xuất hiện, mọi người ở đây không thiếu người có tu vi cao thâm, như Nguyệt Huy Dạ ở quyết tử cảnh hậu kỳ, khoảng cách thành thánh chỉ còn một bước, vậy mà cũng không có nghe thấy.
“Vâng, sư phụ.”
Cố Xuân Lăng lại không ngoài ý muốn chỉ có chính mình có thể nghe thấy.
Phất Quang chân quân xuất quỷ nhập thần, chỉ cần hắn muốn che giấu, tu vi thấp hơn hắn tự nhiên là không phát hiện ra.
Bất quá Cố Xuân Lăng nghĩ đến sư phụ bản tính thích xem náo nhiệt, không khỏi thở dài.
Tay nắm phất trần dừng một chút, biểu tình cung kính trước khi thanh âm rời đi chậm rãi tan biến, lại khôi phục nguyên lai bộ dáng bình tĩnh khi nãy, khi thánh quân nhìn qua liền nói:
“Thánh quân, ta cảm thấy tiểu công chúa nói rất có đạo lý, đạo pháp như vậy không chừng cũng là một ý tưởng mới.”
Trong đầu Nguyệt Huy Dạ cho rằng nghe thấy Bạch Lang phát ngôn kinh người như thế, Cố Xuân Lăng tuyệt đối sẽ cự tuyệt nàng. Không nghĩ tới đối phương sau khi kinh ngạc, lời nói vừa chuyển, thế nhưng thật sự có ý tứ thu nhận Bạch Lang.
Tay cầm khăn dừng lại, sắc mặt tùy ý lúc trước rốt cuộc tan biến, trở nên nghiêm túc.
“Xuân Lăng quân đây là ý gì?”
Cố Xuân Lăng dường như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bất động thanh sắc cười nói: “Thánh quân nghĩ nhiều rồi, tại hạ chỉ là cảm thấy tiểu công chúa thiên phú dị bẩm mà thôi.”
Đương nhiên, hắn không thể nói là bởi vì vị sư phụ không đứng đắn của hắn cảm thấy Bạch Lang thập phần thú vị, muốn nàng đến thanh lọc không khí trên núi.
Hai người đối mắt, một cái là nhíu mày suy tính, một cái lại là trước sau như một ôn nhuận bình tĩnh.
Cố Xuân Lăng bình tĩnh tùy ý Nguyệt Huy Dạ nhìn, một mảnh thản nhiên.
Một nén nhang sau, xuất phát từ tin tưởng đối với thanh danh của Xuân Lăng quân ở Ly Thiên đại lục, Nguyệt Huy Dạ cuối cùng cũng tin lời nói này của hắn.
Bạch Lang không hề nhận thấy sóng ngầm kích động trong đó.
Nàng nắm chặt tay, đang nghe đến Cố Xuân Lăng nói nàng có thể, lập tức liền hưng phấn lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Cố Xuân Lăng: “Nói như vậy ta là có thể tiến vào Thái Thanh Tông sao?”
Cố Xuân Lăng vẫn là lần đầu tiên thấy người tích cực muốn tu vô tình đạo như vậy, không khỏi có chút cứng họng.
Nhưng thấy ánh mắt nàng nghiêm nghị, mang theo vài phần lỗ mãng không hiểu thế sự, nhưng lại làm cho hắn có vài phần mềm lòng, ngữ khí nhu hòa nói: “Nếu tiểu công chúa đã hạ quyết tâm, có thể trước tới tham gia môn phái thí luyện.”
Cái này Bạch Lang biết.
Có thể tham gia Thái Thanh Tông môn phái thí luyện, chứng tỏ cũng đã được làm đệ tử dự bị.
Cố Xuân Lăng đây là thu nhận nàng!
Nàng đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng rụt rè nghĩ những người này quả nhiên vẫn là có chút ánh mắt.
Nhưng xoay người cái đuôi nhỏ màu bạc lại lặng lẽ lộ ra, lắc lư lắc lư, tiết lộ cảm xúc của chủ nhân.
Nguyệt Huy Dạ ở một bên nhìn một màn này, chỉ cảm thấy mù luôn đôi mắt.
Cực cực khổ khổ dưỡng long, nó lại chủ động muốn nhảy sang hồ nhà người khác như vậy.
Tuy rằng không biết tiểu long này là bị ai rót cho mê hồn canh, nhưng lại hiểu được nàng đây là quyết tâm phải đi.
Nguyệt Huy Dạ sau khi đem khăn tay đưa cho nữ hầu bên cạnh, níu kéo như lúc gả nữ nhi mà lên tiếng: “Dù sao cũng đã tới Vô Sinh Hải, cũng không vội nhất thời rời đi, Xuân Lăng quân không ngại ở lại thêm chút thời gian, cũng cho Lang Nhi thời gian thu thập.”
Lời này của hắn rất có vài phần ý vị của trưởng bối trong nhà.
Cố Xuân Lăng tự nhiên biết đây là Huy Dạ thánh quân muốn bày bộ mặt với mình vì dám thu nhận Bạch Lang, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Lần này tới Cố mỗ có nhiệm vụ trong người, chỉ sợ vô pháp lưu lại đây lâu, mong rằng thánh quân thứ lỗi.”
“Chúng ta hiện tại liền phải đi sao?” Đang đắm chìm trong suy nghĩ lại cách phi thăng gần thêm một bước, Bạch Lang tự động xem nhẹ lời nói trước đó, phục hồi tinh thần lại hỏi.
“Tiểu công chúa còn có việc khác sao?”
Cố Xuân Lăng cúi đầu nhìn về phía nàng.
Việc khác?
Bạch Lang nghĩ nghĩ, hẳn là…… không có đi?
Nàng ở Long Cung trừ bỏ phòng ở, hình như cái gì cũng không có. Mấy thứ này lại không mang đi được, vẫn là thôi đi.
“Không có gì.”
“Ta không phải muốn tu thân thể sao?”
“Chỉ cần mang bản thân ta đi là được rồi!”
Lời này nói thật đúng là có đạo lý.
Nguyệt Huy Dạ bị nghẹn, nhịn không được hỏi: “Vậy những bằng hữu kia của ngươi thì sao?”
“Không cần một ngày để cáo biệt sao?”
Bằng hữu?
Bạch Lang có chút nghi hoặc.
Nàng khi nào có bằng hữu?
“Chính là những tôm cua tiểu yêu ngươi nuôi ở Long Cung đó.”
Nguyệt Huy Dạ nhắc nhở một chút.
“Ồ, ngươi là nói những cái đó à.”
Bạch Lang nghĩ tới những vật nhỏ trong tẩm cung của mình, bừng tỉnh đại ngộ, dừng một chút nói: “Những cái đó không phải bằng hữu của ta.”
“Đều là ta nuôi để ăn.”
Bạch Lang cảm thấy nếu muốn gia nhập Thái Thanh Tông, phải lấy ra thành ý.
Cho bọn hắn thấy rõ ràng bản thân có tiềm lực vô tình!
Lời nói của nàng mười phần tra nam, trên mặt lại mềm mại, ngay cả long giác cũng không dựng lên, nói xong còn thập phần khinh thường nhíu nhíu mày.
Không nhìn đến ánh mắt thất lạc của thị nữ tôm càng bên cạnh.
“Bọn họ đều là đồ ăn của ta!”
“ Rồng vô tình như ta sao có thể có bằng hữu?”
Bằng hữu, không có khả năng.
Nàng chính là muốn tu vô tình đạo, muốn bằng hữu gì chứ.
“Cố sư huynh, ngươi tin tưởng ta, thu ta tuyệt đối không thiệt. Ta nhất định sẽ là kẻ vô tình vô nghĩa nhất, một lòng hướng đạo của sư môn, tuyệt đối không làm cái gì huynh hữu đệ cung, đoàn kết thân thiện.”
Sau khi đạt được bí kíp phi thăng liền phản bội sư môn, tự lập một phương, đạp gió rẽ sóng.
Nhưng mà nàng càng cường điệu, trong mắt những người khác liền càng có vẻ chột dạ.
Đặc biệt là khi Bạch Lang nghiêm túc nhìn qua.
Cố Xuân Lăng chỉ cảm thấy…… trong lòng giống như bị chiếc sừng nhỏ kia chọc một chút, thiên cân luôn luôn cân bằng thế nhưng lại hướng một chút về phía Bạch Lang.
Sư tôn nói không sai, tiểu long giấu đầu lòi đuôi này hình như thật sự rất đáng yêu.
Cố Xuân Lăng duỗi tay sờ sờ phiến vảy nhỏ màu vàng nhạt ở đuôi mắt Bạch Lang, ngữ khí mỉm cười: “Ta biết, tiểu công chúa không cần lo lắng. Chúng ta Thái Thanh Tông không phải cái gì Ma môn, ngươi không cần khẩn trương như vậy.”
Bạch Lang mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Sau khi bị Cố Xuân Lăng an ủi đi thu thập, không, là cùng nhóm đồ ăn nói lời cáo biệt, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.
Không phải, các ngươi hiểu ra cái gì rồi?
Nàng không cần bằng hữu.
Những cái đó thật sự là chất dinh dưỡng vô tình trong thân thể vô tình của nàng a.
Tác giả có lời muốn nói: Bạch Lang: Ta đặc biệt vô tình!
Cố Xuân Lăng & long quân & nhóm binh tôm tướng cua: Đừng miễn cưỡng chính mình, chúng ta đều biết!
Lang Lang:……
A, tức giận a!