Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 112
Ở Ma Vực mấy ngày nay, trong lòng mọi người đều đang run sợ.
Nguyên nhân là do bồn tắm của Ma Tôn không hiểu sao cứ liên tục bị nổ.
Bọn họ mỗi ngày chỉ vào dọn dẹp cũng đến vài nhóm người.
Đám ma vệ vào thu dọn cho đến nay cũng chưa biết kẻ làm nổ bồn tắm của Ma Tôn chính là phong chủ nhà mình.
Thiên Thần vốn muốn túm lấy đầu sỏ gây tội Huyễn Phong để hỏi cho rõ ràng, nhưng mỗi lần vừa ra tay, Huyễn Phong không hiểu vì sao lại bị truyền tống đi mất.
Cứ tuần hoàn lặp lại như thế, không biết đã qua bao lâu.
Thiên Thần rốt cuộc nắm được quy luật truyền tống, nhưng còn không đợi hắn hỏi, Huyễn Phong cũng đã bị nổ cho choáng váng, một chữ cũng hỏi không ra.
Một nén nhang thời gian sau……
Thiên Thần nhìn người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt vừa chảy nước miếng vừa hắc hắc cười, trán không nhịn được giật giật, cuối cùng giận dữ đi tới chỗ khác tắm.
“Ma Tôn, bồn tắm đã dựng xong.”
Tên thủ hạ Ma tộc thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn.
Thiên Thần hít một hơi thật sâu.
“Thôi, không cần quản tên nghiệp chướng kia nữa.”
Khi hắn lên tiếng, tên thủ hạ vội vàng cúi đầu, không dám nói tiếp.
Thiên Thần đang cố nén cơn giận, qua một lát thấy tên thủ hạ vẫn chưa rời đi, không khỏi nhíu nhíu mày: “Lại làm sao?”,
Ma vệ lúc này mới dám nói: “Tôn thượng, có một tên tà tu mới tới, tinh thông bói toán tiên đoán, nói là có thù oán với chính đạo, nghe nói chúng ta muốn tiến công tiên môn, bởi vậy đặc biệt tới xin đầu nhập.”
Hắn không nhắc đến tên tà tu kia còn đút lót cho hắn một túi linh thạch, nhờ hắn hỗ trợ nói vài lời hay ý đẹp.
Đầu nhập sao?
Ma tộc ở Ma Vực co đầu rút cổ mấy năm, hiện giờ quật khởi lại, người muốn đến đầu nhập cũng không ít.
Thiên Thần đối với chuyện này cũng không có hứng thú. Bất quá khi nghe đến bói toán tiên đoán thì hơi hơi nhíu mày.
Tên thủ hạ cực kỳ thông thạo cách nhìn sắc mặt, nháy mắt đã phản ứng lại.
“Tôn thượng nếu có hứng thú, thuộc hạ lập tức dẫn người vào.”
Đầu ngón tay Thiên Thần dừng một chút, hơi nhấp môi.
“Điều tra thân phận của hắn một chút, nếu không có vấn đề gì thì dẫn người vào đây.”
Khi hai người nói chuyện, Phương Sinh còn đang ở ngoài cửa nôn nóng chờ.
Hắn lần đầu tiên làm gián điệp, còn có chút không thuần thục.
Bất quá kinh nghiệm truyền giáo nhiều năm làm cho hắn không lộ ra chút cảm xúc nào.
Bởi vì đã dịch dung thành một bộ mặt khác, đám Ma tộc lúc trước đánh nhau với hắn cũng không nhận ra hắn.
Phương Sinh giả vờ bình tĩnh đứng chờ, chỉ chốc lát sau tên Ma tộc vừa vào thông báo đã trở ra.
Bởi vì thái độ của Ma Tôn, ngữ khí của hắn cũng có chút khách khí:
“Thánh đại sư, Ma Tôn cho mời.”
Phương Sinh nắm chặt tay, gật gật đầu, mắt nhìn thẳng theo đi vào.
Kẻ dẫn đường thấy hắn không cao ngạo không nóng nảy như thế, không khỏi càng xem trọng liếc mắt một cái.
Nhưng trên thực tế, lần đầu tiên đối diện với Ma Tôn Thiên Thần, trong lòng Phương Sinh đã mềm nhũn ra.
Cửa cung điện bị đóng lại.
Thiên Thần ngẩng đầu lên trực tiếp hỏi: “Ngươi là người phương nào? Ma cung của ta không dưỡng phế vật.”
Phương Sinh:……
Tốt lắm.
Thời điểm phát huy sở trường tới rồi.
Sau khi Ma Tôn mở miệng, hắn dựa vào ba tấc lưỡi của mình thành công bịa đặt một thân thế.
Thân thế kia làm cho Thiên Thần nghe xong cũng to cả đầu, không kiên nhẫn phất phất tay, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng!”
Một nén nhang thời gian sau, Phương Sinh dựa vào chính mình thành công ở Ma tộc lãnh được một chức vị.
Ma Tôn kỳ thật đối với thù hận của hắn với chính đạo không có hứng thú.
Bất quá hắn vừa lúc đang cần một người am hiểu tiên đoán bói quẻ, cho nên mới lưu người lại mà thôi.
Nhìn bộ dáng kích động của người này, thái dương Thiên Thần giật giật, đúng lúc này, một đạo bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
“Tôn thượng, thủ lĩnh yêu thú tiến đến đàm phán.”
Mấy ngày trước bọn họ xúi giục yêu thú. Có một bộ phận yêu thú đồng ý gia nhập Ma tộc, phản bội ngay trên chiến trường, hiện giờ thừa dịp Thái Thanh Tông đổ hết sự chú ý lên Phong Nguyệt Thành bên kia, mới trộm chạy tới đàm phán.
Thiên Thần đối với việc này thập phần coi trọng.
Vừa mới chuẩn bị mời người vào, bỗng nhiên nhìn tên thầy bói tự xưng Thánh Phương kia, ánh mắt dừng một chút: “Ngươi cũng đi theo đi.”
Phương Sinh còn không biết có chuyện gì, thấy mình ngày đầu tiên tới, Ma Tôn đã giao việc cho mình không khỏi trong lòng đắc ý một chút, cảm thấy trở về nhất định phải khoe mẽ với Long Nhật Thiên một phen.
“Vâng.”
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thần bí, đi theo Ma Tôn ra sảnh tiếp khách.
Kết quả không nghĩ tới lại thấy một người quen mặt, à không, là thú.
Cổn Cổn lần này cũng mang theo nhiệm vụ tới.
Đại sư huynh trước khi đi cố ý dặn dò hắn, phải giả bộ mình làm phản, lừa cho đám Ma tộc đó tới.
Đáy lòng Cổn Cổn nhớ rất rõ ràng.
Đã nhẩm lời kịch vô số lần trong đầu.
Nó hóa thành nguyên hình ngồi trong sảnh đường, ngoại hình hai màu hắc bạch giao nhau phá lệ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đám Ma tộc xung quanh không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng lại nhịn không được vẫn luôn chăm chú nhìn tên thủ lĩnh yêu thú này.
“Nguyên lai đây chính là thực thiết thú a.”
“Sao nhìn nó lại không giống những yêu thú khác vậy?”
“Mắt nó là bị đánh sao? Sao lại là màu đen.”
Những người này lúc trước chưa từng thấy Cổn Cổn, lúc này không khỏi có chút kỳ quái.
Cổn Cổn duy trì phong phạm cao nhân, trong tay cầm một cây trúc ngồi ở đó gặm.
Khi nghe thấy mấy lời xì xầm, làm một tạo dáng thật ngang ngược.
Ngay cả Ma Tôn tới cũng không thèm xoay người.
Phương Sinh:……
Nhìn thấy người quen kinh ngạc trong nháy mắt rất nhanh bị che dấu.
Hắn cũng làm như không có chuyện gì đi theo bên cạnh Ma Tôn.
Thẳng đến khi yêu thú bên cạnh chọc Cổn Cổn: “Khụ, thủ lĩnh, Ma Tôn tới.”
Cổn Cổn giật mình, lúc này mới chậm rì rì quay đầu.
“Ngươi chính là Ma Tôn?”
Thiên Thần trầm mặc, thế nhưng không biết nên nói gì.
“Là bổn tọa. Ngươi là…… thủ lĩnh yêu thú lần này?”
Tựa hồ nhận thấy bầu không khí có chút không đúng.
Một yêu thú tương đối nhanh trí bên cạnh lập tức nói: “Đây là thủ lĩnh thực thiết thú vĩ đại của chúng ta! Thủ lĩnh hoàn toàn không giống đám yêu thú chỉ biết hướng nhân loại khom lưng uốn gối kia, thủ lĩnh vĩ đại dũng cảm, tự tin cường đại! Thủ lĩnh sẽ dẫn dắt chúng ta đi theo một con đường mới không dựa vào nhân loại!”
Nó sau khi nói xong, đám yêu thú bên cạnh lập tức vỗ tay rầm rầm.
Chung quanh bao phủ một loại cảm giác đây —— chính là tân vương vĩ đại nhất.
Tuy Phương Sinh làm truyền giáo tẩy não nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đám yêu thú này mẹ nó đều mù rồi sao?
Còn có thể ngốc nghếch thổi phồng như vậy?
Cổn Cổn hưởng thụ sự tung hô của mọi người, đúng lúc duỗi tay đè xuống, tỏ vẻ bình tĩnh, khiêm tốn một chút.
Đám yêu thú đang vỗ tay mới ngừng lại.
Biểu tình của Thiên Thần lúc này đã không thể dùng từ kỳ quái để miêu tả.
Hắn nhíu nhíu mày, cô nghi nhìn về phía vị đại vương vĩ đại đang ngồi trên ghế kia.
Cổn Cổn dùng đôi mắt đen thâm thúy của nó đối diện với Thiên Thần.
Sau khi ném cây trúc đi, lạnh lùng nói: “Có sữa không?”
Thiên Thần:……
……
Ma Vực bị hai người làm cho hoài nghi nhân sinh.
Những tên Ma tộc tạm thời lưu tại Phong Nguyệt Thành cũng không tốt hơn.
Tiểu Bạch hôm nay cùng sư tôn hộ tống nhóm thứ hai đi Nguyệt Loan Tuyền.
Những người được lựa chọn đều đã trải qua điều tra nghiêm khắc của phủ thành chủ nhiều ngày, thân phận không có vấn đề.
Thấy người xung quanh càng ngày càng ít đi, Ma tộc bị lưu lại bên trong thành bắt đầu hoài nghi.
Thành chủ Phong Nguyệt Thành này có phải tu tà đạo hay không?
Bằng không tại sao lại vô cớ mất tích nhiều người như vậy?
Bọn họ mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ tiếp theo sẽ đến phiên mình.
Ngay cả trên đường cái nhìn thấy Bạch Lang, đều bị dọa trốn vào trong cửa hàng.
Tiểu Bạch trầm mặc, rốt cuộc nhịn không được quay đầu hỏi sư tôn: “Bọn họ chẳng lẽ không nghi ngờ vì sao mất tích nhiều người như vậy sao?”
Yến Phất Quang nhìn chung quanh liếc mắt một cái.
Sau khi nghe được tiếng lòng của một tên Ma tộc gần đó, thấy Tiểu Bạch Long còn đang nhìn mình, dừng một chút biểu tình cổ quái nói: “Bọn họ cảm thấy thành chủ Phong Nguyệt Thành không phải người tốt.”
“Có ý gì?”
Yến Phất Quang đưa tia thần thức kia cho Tiểu Bạch.
Bạch Lang nửa tin nửa ngờ tiếp nhận, biểu tình cũng có chút kỳ quái.
Những người này tưởng tượng cũng quá phong phú đi.
Bọn họ thế nhưng nghĩ những người mất tích này là bị Phong Vân Xu lôi đi luyện tà pháp, hiện tại nơm nớp lo sợ tiếp theo chính là mình.
Bạch Lang cố ý tiến lên phía trước một bước, lấy ra lệnh bài.
“Ngươi, theo ta đi!”
Tên Ma tộc đương trường bị dọa nhũn cả chân.
Yến Phất Quang ở một bên nhìn nàng khi dễ ma, đuôi lông mày hơi hơi giãn ra.
Bất quá rất nhanh lại tựa như nhớ tới chuyện gì, rũ mắt xuống.
Bạch Lang sau khi thử một phen cũng đạt được kết quả vừa lòng.
Biết không phải bí mật bị tiết lộ, nàng liền yên lòng.
Quay đầu lại thấy trên mặt sư tôn lại hiện vẻ sầu lo, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nếu là trước kia, Bạch Lang khả năng còn không phát hiện ra, nhưng hiện tại nàng cùng sư tôn đã là quan hệ kia, cũng nhìn sư tôn vô số lần, tất nhiên có thể nhìn ra hắn đang thất thần.
“Sư tôn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Nàng nhịn không được hỏi.
Yến Phất Quang phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn nàng.
“Không có.”
Hắn trả lời quá mức kiên định.
Bạch Lang càng thêm hoài nghi.
Đây nhất định là đã xảy ra chuyện.
Bằng không sư tôn sẽ không ba lần bốn lượt thất thần như vậy.
“Thái Thanh Tông đã xảy ra chuyện sao?” Bạch Lang hỏi.
Yến Phất Quang lắc đầu.
“Ma Tôn đang chuẩn bị đẩy sớm tiến công?”
Yến Phất Quang liếc nàng.
Vẫn không đúng?
Tiểu Bạch gãi gãi đầu: “Sư tôn ngươi…… không được rồi?”
Bạch Lang nhìn chằm chằm phía dưới bụng của sư tôn một hồi lâu.
Yến Phất Quang ngay từ đầu còn không phản ứng lại, sau khi nhìn theo ánh mắt nàng, hít một hơi thật sâu.
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, hắn tự dặn bản thân cần phải bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi: “Vi, sư, được, hay, không, được, không, phải, ngươi, biết, rồi, sao?”
Hắn nhả từng câu từng chữ.
Bạch Lang xấu hổ cười cười.
“Ha ha ha, hiểu lầm hiểu lầm.”
Tiểu giác trên đầu Bạch Lang lắc lư, ánh mắt đặc biệt vô tội, làm cho người khác nhìn không ra người vừa nói ra mấy câu kinh người vừa rồi chính là nàng.
Yến Phất Quang giật giật khóe miệng.
Khi Tiểu Bạch lại lần nữa như có như không nhìn hướng bụng dưới của hắn, đột nhiên túm lấy sau gáy nàng.
“Làm sao vậy sư tôn?”
Bạch Lang vô tội quay đầu lại.
Yến Phất Quang nói: “Ngươi nếu hoài nghi như vậy, vậy không bằng đêm nay thử xem?”
Yến Phất Quang còn chưa từng bị người hoài nghi về năng lực phương diện kia.
Lúc này ngữ khí nặng nề, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh sương lạnh.
Bạch Lang lập tức bị dọa biến thành tiểu long.
Cái đuôi nhỏ linh hoạt quấn lên cổ tay sư tôn.
Tựa hồ là đang hỏi hắn —— ngươi nhẫn tâm đối với ta như này xuống tay sao?
Yến Phất Quang đã sớm quen với chiêu trò của nàng, đổi cánh tay khác, mặt không đổi sắc nhấc đuôi Bạch Lang lên, thập phần cầm thú nói: “Nghe nói ăn thịt rồng sống càng thơm.”
Đuôi Tiểu Bạch cứng đờ.
Đúng lúc này, không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, một đạo thanh âm đánh vỡ sự yên tĩnh này.
“Sư, sư tôn, các ngươi……”
Cố Xuân Lăng nhìn sư tôn cùng Tiểu Bạch cử chỉ thân mật, sửng sốt, có chút không thể tin được lời nói vừa rồi là từ trong miệng sư tôn nói ra.
Yến Phất Quang mới vừa cầm thú xong ngẩng đầu lên.
Liền thấy đại đệ tử đoan trang quân tử ôn nhuận như ngọc của hắn đang không thể tin tưởng nhìn hắn.
Bạch Lang thấy thế, lập tức nhân cơ hội tránh thoát. Sau đó nhào vào trong chiếc giỏ trong tay đại sư huynh.
Ăn thịt rồng, là hắn nghĩ muốn ăn kiểu kia sao?
Khi Cố Xuân Lăng còn đang hoảng hốt.
Tiểu Bạch sốt ruột nói: “Đại sư huynh cứu ta, sư tôn hắn muốn chơi nhân thú……”