Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 103


Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 103

Edited by Hari.

Bạch Lang đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tung lên, chỉ có thể miễn cưỡng bám vào tay thánh tăng để không bị rơi xuống, trong lòng hốt hoảng nghĩ, thánh tăng hôm nay sao sức lực lớn như vậy.

Cũng may Già Ly sau đó đã khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng thả nàng xuống: “Tiểu Bạch thí chủ sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Bạch Long lắc lắc cái đuôi, do dự một chút, vẫn đem phương pháp thứ hai là tiến vào Nguyệt Loan Tuyền nói ra, cuối cùng còn uể oải bổ sung: “Ai, sư tôn hắn giống như không quá nguyện ý a.”

Già Ly lúc trước không biết có chuyện như vậy, ở ngoài ảo cảnh biểu tình hơi thay đổi.

Phương Sinh cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

Hắn lúc trước giúp Long Nhật Thiên tìm tài liệu mật về chuyện này, không nghĩ tới cư nhiên là cho Yến Phất Quang dùng!

Trên mặt hắn cứng đờ, không biết nên làm ra biểu tình gì.

Nghĩ đến mình trong lúc vô ý thiếu chút nữa hại đến Yến Phất Quang nổi danh lừng lẫy, hắn liền cảm thấy có chút hoảng hốt.

Đây quả thực là…… so với sáng lập Huyết Thanh Tông còn làm cho người ta cảm giác hưng phấn hơn!

Nếu thành công, hắn không phải sẽ lưu danh sử sách sao?

Phương Sinh vô danh sau khi mừng như điên, lại có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc, hắn hình như cũng chưa thành công a.

Hắn sau khi phản ứng lại, vuốt cằm, lúc này hoàn toàn đối với luân hồi ảo cảnh này nổi lên hứng thú, làm bộ làm tịch liếc mắt một cái, trong lòng chỉ hận không thể nhìn kỹ từng chi tiết.

Ảo cảnh bị tiếng lòng của Già Ly ảnh hưởng, bạch y tăng nhân hơi hơi giật mình, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nói ra những lời giống như lúc trước.

“Tiểu Bạch thí chủ nếu không có nơi nào để đi, có thể đi cùng bần tăng……”

Bạch Lang tự nhiên là mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Ảo cảnh tiến triển giống như lúc trước trong hiện thực.

Chỉ là khi Bạch Lang tiến vào phòng hắn, Yến Phất Quang sẽ phát truyền âm phù đến.

Ánh mắt Già Ly dừng một chút, lần này không nói gì, trực tiếp cắt đứt truyền âm phù.

“Tiểu Bạch, ở nơi này của ta không cần chịu ảnh hưởng của người khác.”

Bạch y tăng nhân lần đầu tiên lộ ra hành động cường thế ngoài sức tưởng tượng như vậy, nhưng ngữ khí lại thập phần ôn hòa.

Tiểu Bạch Long không nhận ra biến hóa của thánh tăng.

Nàng vốn đang nghĩ cắt đứt truyền âm phù, sư tôn nếu không tìm thấy nàng sẽ lo lắng thì phải làm sao.

Nhưng sau khi Già Ly thánh tăng mở miệng, nàng lại có chút khó xử.

Đáy lòng mơ hồ có thứ gì đó đang nhắc nhở nàng, giống như là ước định, nàng đã đáp ứng thánh tăng sẽ bồi hắn, hiện tại không thể bị quấy rầy.

Nàng lúc trước ở ngoài ảo cảnh đã đáp ứng Già Ly, hiện tại ở trong ảo cảnh cũng sẽ giữ lời.

Cùng lúc đó, mặt nước gợn lên hai gợn sóng.

Yến Phất Quang vốn đang ngồi ở bên cửa sổ chuẩn bị viết thư về Thái Thanh Tông. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại mơ hồ truyền đến cảm giác lo lắng, giống như có chuyện gì đó trong lúc hắn không biết đã bị thay đổi.

Sao lại thế này, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện?

Hắn mím môi, chuẩn bị nói gì đó thì thu được truyền âm của chưởng môn.

“Phất Quang sư đệ, thương tích trên người ngươi đã khỏi rồi?”

“Không sao rồi.” Yến Phất Quang nhàn nhạt nói.

Minh Di chân quân dừng một chút, sau khi nhận được câu trả lời, mới mở miệng nói:

“Hôm qua theo thám tử ở Ma Vực hồi bẩm, nói mấy ngày nay Thiên Thần sẽ có hành động lớn. Những đệ tử còn lại của Tích Nghiệp Các đã đầu phục Ma Vực.”

Ngữ khí của hắn có phần trầm trọng.


Yến Phất Quang nhướng mày, nghĩ đến tên trưởng lão của Tích Nghiệp Các lần trước bị Bạch Lang vạch trần ngay trước mặt quần chúng, vẻ mặt chế giễu: “Đám phế vật đó của Tích Nghiệp Các? Không đáng lo.”

Minh Di chân quân biết được thương thế của hắn đã không có gì đáng lo ngại, nhưng vẫn do dự dặn dò nói: “Tích Nghiệp Các xác thật không đáng lo, nhưng Ma Vực bên kia. Nghe nói Thiên Thần không chỉ khôi phục thương thế, chữa trị nỗi đau dịch cốt, lại còn có một vũ khí bí mật, chưa bao giờ lộ ra với người ngoài. Hậu chiêu này mới làm cho người khác khó lòng phòng bị.”

“Long tộc bên Bạch Trần long quân bởi vì chuyện lần này, cũng muốn tới Thái Thanh Tông một chuyến, sư đệ ngươi vẫn nên mau chóng trở về đi.”

Chuyện Bạch Trần long quân Yến Phất Quang tất nhiên biết, chính hắn tự mình gửi bái thiếp cho đối phương.

Sau khi đáp ứng, hắn liền cắt đứt truyền âm phù, hơi hơi nhíu mày.

Bên ngoài cũng không xảy ra chuyện gì, hết thảy còn đang trong khả năng khống chế.

Vậy chuyện làm cho hắn cảm thấy lo lắng là chuyện gì?

Ngân tuyến cũng không có động tĩnh.

Cho dù hắn không muốn Tiểu Bạch Long cùng Già Ly đi tản bộ, nhưng cũng không nói gì.

Hiện tại bắt buộc phải nghĩ đến phương diện này.

Tu sĩ từ thiên địa tạo hóa sinh ra, cảm giác không thể nào là vô duyên vô cớ.

Chẳng lẽ là Tiểu Bạch bên kia xảy ra chuyện gì?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Sắc mặt hơi đổi. Đầu tiên là nhíu mày trầm mặt gửi tin cho Tiểu Bạch Long.

Sau khi truyền âm phù sáng lên, không có ai tiếp.

Đầu ngón tay Yến Phất Quang dừng lại, chưa từ bỏ ý định lại phát thêm một lần.

Tiểu Bạch Long ở trong ảo cảnh vẫn như cũ tuân thủ ước định không đáp lại.

Ngược lại là Già Ly nhìn truyền âm phù lập loè không ngừng, ánh mắt nhạt đi chút.

Luân hồi ảo cảnh vẫn đang tiếp tục.

Bạch Lang sau khi cắt đứt truyền âm, thánh tăng bắt đầu đánh đàn.

Chỉ là lần này ở trong ảo cảnh, thánh tăng không phải đàn Phật môn khúc gì đó, ngược lại là một khúc không rõ là khúc gì.

Bạch Lang lúc này cũng không buồn ngủ, nghe nghe không khỏi có chút kỳ quái.

“Thánh tăng, đây là khúc gì vậy?”

Nàng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Già Ly.

Áo cà sa màu trắng bị một con tiểu long lôi kéo, ánh mắt Già Ly trở nên nhu hòa, cúi đầu nhìn về phía nàng:

“Ngươi nghĩ sao?”

Bạch Lang nghĩ nghĩ: “Có chút giống đào hoa.”

Nàng nói xong lại có chút ngượng ngùng: “Không biết vì sao, khi nghe khúc này liền cảm giác như thấy được rất nhiều đào hoa. Rất kỳ quái.”

Đầu ngón tay Già Ly dừng một chút, trong lòng hiểu rõ: “Những đào hoa đó làm gì?”

Tiếng đàn như tiếng lòng.

Ý cảnh này kỳ thật…… chính là suy nghĩ của hắn lúc này.

Ánh mắt của bạch y tăng nhân ôn hòa nhìn về phía nàng, chống tay ghé vào trên bàn.

Biểu tình của Tiểu Bạch Long lại có chút kỳ quái, giống như là…… có thứ gì đó vượt qua nhận thức của nàng.

Nàng mím môi, vẫn thành thật nói: “Nó hôn ta.”

Khi tiếng đàn vang lên, những đào hoa đó ào ào hạ xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt nàng.

Cảm giác này thực nhẹ.


Nhẹ đến mức thậm chí làm cho Bạch Lang cảm thấy có lẽ chỉ là ảo giác của nàng, chỉ là đào hoa kia bị gió thổi bay, dán ở trên mặt nàng mà thôi.

Nàng nói đến đây thì không nói nữa, ghé vào trên bàn, chớp chớp mắt: “Thánh tăng, tiếp tục đàn đi.”

Hôn sao……

Đầu ngón tay Già Ly run rẩy một chút, thu hồi lại ánh mắt từ trên gương mặt nàng, qua thật lâu, mới tiếp tục đàn.

Bởi vì đang ở trong ảo cảnh, hắn lần đầu tiên…… mới dám làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm.

Đốt ngón tay uốn lượn gần như trắng bệch.

Trong lòng hắn đã định, tiếp tục đánh đàn.

Phương Sinh ở một bên quả thực đối với một màn này trợn mắt há mồm.

Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Già Ly thánh tăng luôn luôn thanh tâm quả dục sẽ làm ra chuyện như vậy, mượn dùng tiếng đàn tới hôn Bạch Lang!

Chuyện này nếu là trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cho dù là chính bản thân Già Ly cũng không nghĩ tới hắn thật sự sẽ làm như vậy. Chỉ là trong nháy mắt kia, hắn thực sự suy nghĩ như vậy mà thôi.

“Năm đó sư phụ ta luôn nói ngươi vô dục vô cầu, là Phật tử trời sinh. Hóa ra là vô dục vô cầu như vậy sao?”

Nhìn Long Nhật Thiên ngốc bạch ngọt kia không hay biết gì. Phương Sinh nhịn không được mở miệng châm chọc.

Tay Già Ly dừng một chút, thế nhưng vẫn còn cầm tràng hạt.

Hắn rũ mắt nhìn luân hồi cảnh vẫn đang tiếp tục, sau đó mới nhìn về phía Phương Sinh: “Ta không phải vô dục vô cầu.”

Hắn sinh ra là Phật tử, nhưng cũng không phải là vô dục vô cầu.

Chẳng qua khi Phương Sinh đã sớm phóng thích thiên tính, Già Ly lại đem hết thảy cảm xúc đều đè ép xuống mà thôi.

Người ngoài luôn cảm thấy thánh tăng Vô Đỉnh Tự trời sinh thánh nhân.

Nhưng trên thực tế, hắn cũng có yêu thích, cũng có thiên vị, và…… cầu không được.

Những lời này làm cho Phương Sinh nói không ra lời.

Bởi vì tính tình bất đồng, lại luôn bị lôi ra so sánh, hắn từ trước đến nay luôn đối với người của Vô Đỉnh Tự, bao gồm cả Già Ly có địch ý rất lớn.

Lúc này nghe hắn nói như vậy, lại thấy người này không tiếc hao phí trăm năm tu vi để tạo một luân hồi cảnh, cầu một kết quả vô luận như thế nào cũng không thể trở thành hiện thực, thế nhưng cảm thấy có chút đáng thương.

Thấy Già Ly dường như không có việc gì dời đi ánh mắt, lời nói trong miệng hắn miễn cưỡng nuốt xuống, chỉ đành nhìn về phía Long Nhật Thiên.

Thời gian trong luân hồi cảnh trôi qua rất nhanh.

Bạch Lang đang ở trong đó, quên mất ký ức một tháng này.

Tuy vẫn từng chuyện từng chuyện xảy ra, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Một ngày trong ảo cảnh, bên ngoài mới chỉ qua chốc lát.

Yến Phất Quang sau khi Bạch Lang không tiếp truyền âm phù liền trầm mặt đứng dậy.

Ngân tuyến hiện tại cũng không bị cắt đứt, hắn rất dễ dàng có thể theo dấu vết hai người tìm được đến nơi.

Là ở bên bờ sông Lưu Hà.

Yến Phất Quang chớp mắt đã biến mất ở khách điếm.

Mà lúc này, trong luân hồi cảnh Tiểu Bạch động động cổ tay, tựa hồ như có chút khó chịu, nhưng trong nhất thời cũng không nghĩ ra là chuyện gì.

Chỉ có Già Ly nhìn thấy một màn này, lông mày giật giật.

Ngân tuyến.


Nối liền hai người.

Xem ra Yến Phất Quang không lâu sau sẽ đến.

Phương Sinh thấy một màn này, sắc mặt thay đổi: “Ngươi không lo lắng sao?”

Trộm nhìn Long Nhật Thiên đang ở trong ảo cảnh.

Vạn nhất Yến Phất Quang tới……

Lông tơ sau gáy Phương Sinh dựng ngược cả lên, chuẩn bị chạy.

Thần sắc Già Ly lại không thay đổi.

“Luân hồi cảnh một khi mở ra, trừ phi hết thời gian, nếu không sẽ không tự kết thúc.”

Yến Phất Quang có tới cũng vô dụng.

Từ chân trời một đạo kiếm quang hiện lên.

Yến Phất Quang vừa đến liền nghe thấy được những lời này.

Hắn chưa kịp lý giải ý nghĩa của luân hồi cảnh.

Thẳng đến khi nhìn thấy Tiểu Bạch bị phật quang bao vây, còn có ảo cảnh trên mặt nước, lúc này mới minh bạch.

Tên hòa thượng này……

Sắc mặt hắn khó coi.

“Ta cũng không ngờ ngươi sẽ đánh chủ ý này.”

Yến Phất Quang sắc mặt lạnh lùng.

“Tu vi của bản tôn cao hơn ngươi, luân hồi cảnh này không có cũng không sao.”

Hắn nếu là cường hành phá vỡ luân hồi cảnh, Già Ly cũng không làm gì được.

Chỉ có Phương Sinh không thể không nói: “Cái kia, Phất Quang chân quân, luân hồi cảnh này một khi tự tiện xông vào, người thi thuật chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Người thi thuật chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà Già Ly chính là người thi thuật.

Có ngàn vạn bí pháp, hắn lại cố tình lựa chọn loại đối với bản thân gây ra thương tổn nặng nhất, mà đối với Bạch Lang vô hại nhất.

Lời này vừa nói ra, bên bờ sông bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.

Yến Phất Quang nắm chặt tay, kiếm khí trên người bạo động, Phương Sinh không hề hoài nghi, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là hắn sẽ không áp chế nổi bản thân.

Già Ly lấy bản thân làm lợi thế.

Nếu hắn bởi vậy mà chết, không chỉ có Yến Phất Quang không thể giải thích được với người ngoài.

Đến cả Tiểu Bạch Long sau khi ra ngoài, cũng sẽ cảm thấy áy náy.

Đây chính là Già Ly thánh tăng mà tiểu long kia luôn miệng nhắc tới.

Trong lòng Bạch Lang đối với Già Ly cũng thực thân thiết.

Yến Phất Quang biết.

Bằng không lâu như vậy rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã bảo Tiểu Bạch rời xa đối phương, nàng cũng sẽ không lần nào cũng không nghe lời như vậy.

Khuôn mặt tuấn mỹ của vị kiếm quân lạnh lùng, bỗng nhiên nắm chặt tay.

Một đạo kiếm khí quệt qua cổ Già Ly.

Già Ly không tránh.

Cuối cùng kiếm khí kia vẫn phải ngừng lại.

Yến Phất Quang nhìn hắn thật sâu: “Ngươi sẽ hối hận.”

Nếu như không cầu kết quả còn tốt.

Một khi cưỡng cầu, kết quả chưa chắc sẽ như ý.

Hắn thu kiếm.

Bạch Lang đang trong ảo cảnh không biết đến sự tình phát sinh bên ngoài.

Lúc hội đèn lồng, nàng nguyên bản muốn đi tìm sư tôn.


Nhưng lúc này Già Ly thánh tăng lại đem mặt nạ đưa cho nàng, hy vọng nàng có thể bồi hắn đi hội đèn lồng dạo một chút.

Thánh tăng giúp nàng rất nhiều, Bạch Lang cũng không thể cự tuyệt, đành phải tiếp nhận mặt nạ.

Đó là chiếc mặt nạ bạch long ngày đó Già Ly ở chợ đèn hoa mua được.

Bạch Lang đeo lên rất đẹp.

Già Ly sau khi đưa mặt nạ cho Bạch Lang, do dự một chút, muốn giúp nàng buộc dây.

Yến Phất Quang nhìn một màn này, tay cầm kiếm cơ hồ bóp nát.

Phương Sinh ho nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, trong ảo cảnh, Tiểu Bạch Long đến kỳ động dục.

Ánh mắt nàng mê ly, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy một dòng nhiệt bốc lên trong người, cực kỳ khó chịu.

Thánh tăng lúc này nói: “Tiểu Bạch có thể biến thành hình người không?”

Một con rồng lại đeo thêm một cái mặt nạ rồng xác thật có chút kỳ quái.

Bạch long thanh tỉnh trong chớp mắt, ứng thanh.

Sau đó khi thánh tăng tiếp cận, ngửi thấy mùi đàn hương trên tay áo. Nàng nhíu nhíu mày, như là không khống chế được.

Luân hồi cảnh lắc lư vài cái.

Mặt nạ kia mới vừa đeo lên, Tiểu Bạch Long mở to hai mắt, bỗng nhiên biến thành nguyên hình.

Một con rồng thon dài xinh đẹp xuất hiện ở trong phòng.

Mặt nạ chỉ to bằng mặt người kia bị long giác của Bạch Lang xuyên qua, treo lủng lẳng trên long giác.

Bạch Lang nhìn chính mình, cũng không phản ứng được đây là chuyện gì xảy ra.

Trên đám vảy trắng xinh đẹp phiếm màu hồng nhạt, toàn thân rồng mơ mơ hồ hồ.

Không biến thành người, lại biến thành đại long.

Trong ảo cảnh Già Ly nhíu nhíu mày.

Nghe thấy Tiểu Bạch phản ứng lại sốt ruột nói: “A, đợi đã. Thánh tăng không được, ta hình như tới kỳ động dục rồi.”

Yến Phất Quang đối với kỳ động dục lần đầu tiên của Bạch Lang ấn tượng rất sâu.

Ánh mắt hắn hơi dừng, nghĩ đến Tiểu Bạch khi đó động dục còn cắn hầu kết của mình, nhưng đến Già Ly nơi này lại biến thành hình rồng, ai quan trọng hơn không cần nói cũng biết.

Đuôi lông mày hắn thả lỏng chút.

Già Ly nắm chặt tay.

Ba người đều vì kỳ động dục mà có chút khẩn trương.

Trong ảo cảnh Già Ly tay lần tràng hạt run lên, đối với chuyện Bạch Lang thình lình xảy ra kỳ động dục, trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống.

Thẳng đến khi đuôi Tiểu Bạch quấn lên xà nhà, nhẫn nhịn, có chút ngượng ngùng nói: “Thánh tăng, kỳ động dục của ta tới rồi. Cái kia……”

Nàng do dự một chút.

Phương Sinh sợ Long Nhật Thiên nói ra mấy câu đại loại như muốn cùng Già Ly cái gì gì đó, hắn chắc phải toi mạng đương trường.

Hắn khẩn trương không thôi.

Bạch Lang lại không nói.

Già Ly gắt gao nắm lấy tràng hạt, tim đập lỡ một nhịp.

Lúc này, Tiểu Bạch Long sau khi ngượng ngùng nửa ngày, dưới ánh mắt của mấy người ở ngoài ảo cảnh, mới ấp a ấp úng nói:

“Cái kia, thánh tăng, ngươi có thể đi giúp ta tìm”

Đi giúp ta tìm sư tôn lại đây.

Đuôi lông mày Yến Phất Quang giãn ra.

Hắn chuẩn bị nhướng mày nhìn về phía Già Ly, nhưng ngay sau đó Tiểu Bạch Long liền nói:

“Có thể giúp ta tìm mấy nam tu sĩ trẻ tuổi sức lớn lại đây không? Ta sợ một người không đủ.”

Biểu tình trên mặt Yến Phất Quang tức khắc cứng đờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.