Ta vì biểu thúc họa tân trang

Chương 32


Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 32:

 
Chương 32
 
Editor: Hardys
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng thời gian trước và sau Tết, không giống những nhà công thần quyền quý khác luôn bận rộn với việc xã giao, phủ Trấn Quốc Công không mở tiệc chiêu đãi với bất kỳ nhà nào, nhưng sau Tết Nguyên Tiêu, Trấn Quốc Công phủ đã phát thiệp mời ra, mời người thân, bằng hữu gần xa đến phủ Trấn Quốc Công tham gia thọ yến 60 tuổi của Từ lão thái quân vào ngày 25 tháng hai.
 
Từ lão thái quân chính là cô cô ruột mà Kiến Nguyên Đế kính trọng nhất!
 
Trong khoảng thời gian này, dân chúng toàn Kinh Thành đều bắt đầu say sưa bàn tán về thọ yến của Từ lão thái quân.
 
Trong bốn vị cô nương của Tào gia, Tào Thấm đã xuất giá, Tào Doanh chuẩn bị thành Thái tử trắc phi, không nên ra ngoài làm khách, cho nên chỉ có Tào Bái, A Ngư sẽ theo các trưởng bối đến.
 
“Muội muội đã chọn được lễ vật mừng thọ để tặng Lão thái quân chưa?” Trong một lần nói chuyện phiếm, Tào Bái tò mò hỏi.
 
A Ngư đã sớm nghĩ ra tặng lễ vật gì là tốt nhất, nhưng nàng muốn thừa nước đục thả câu, tới giây phút cuối cùng mới công bố.
 
Tào Bái dí trán nàng một cái: “Xem muội đắc ý chưa kìa, trái lại, tỷ muốn nhìn xem lễ vật tốt của muội là gì.”
 
Đừng nói là người đã có một bó tuổi như Từ lão thái quân, mà cô nương mười bốn tuổi như Tào Bái đều cảm thấy lễ vật mừng thọ mà các phủ tặng chẳng qua chỉ là những linh vật quen thuộc, không có gì mới mẻ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến ngày thọ yến của Từ lão thái quân, trời chưa sáng A Ngư đã thức dậy, tùy tiện mặc bộ xiêm y ở nhà rồi chui vào phòng bếp nhỏ ở Đào viện.
 
Nàng muốn tặng Từ lão thái quân một loại thức ăn nàng tự làm.
 
Có lẽ lễ vật mừng thọ của nàng không có gì mới mẻ, nhưng chứa đầy tâm ý của nàng đối với Từ lão thái quân.
 
Hôm nay, con hẻm yên bình trước phủ Trấn Quốc Công đặc biệt nhộn nhịp, ngựa xe như nước, trong ngõ nhỏ có một dãy xe ngựa xếp hàng.
 
Mọi người ở Bình Dương Hầu phủ tới không sớm cũng không muộn, đứng chờ ở trong hẻm khoảng hai khắc rốt cục xe ngựa cũng đi tới trước của phủ Trấn Quốc Công. 
 

A Ngư, Tào Bái ngồi chung một chiếc xe, lúc Tào Bái còn đang xuống xe ngựa, A Ngư lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng trêu chọc phóng khoáng của phụ thân nhà mình: “Tiểu Ngũ mặc y phục đỏ, dường như rất giống tân lang nha.”
 
A Ngư: …
 
Tiểu Ngũ, phụ thân có thể đừng gọi Từ Tiềm như vậy được không?
 
Tuy còn chưa thấy Từ Tiềm nhưng không hiểu sao A Ngư có cảm giác chắc chắn hắn sẽ không thích nghe. 
 
Đến phiên A Ngư xuống xe, Bảo Thiền kéo rèm cửa thay nàng, A Ngư thò người đi ra, theo bản năng nhìn về phía trước, kết quả nàng thấy Trấn Quốc Công Từ Diễn, Từ Tam gia, Từ Tiềm cùng với Thế tử Từ Thận, một nhóm người đứng trước cửa, trong đó Từ Tiềm hiếm khi mặc trường bào màu đỏ, dáng người vừa cao vừa thon, trẻ tuổi lạnh lùng, thật giống bạn cùng lứa tuổi với Thế tử Từ Thận.
 
Để ý tới sắc mặt khó coi của Từ Tiềm, A Ngư không cần đoán cũng biết là phụ thân nhà mình đắc tội.
 
Trong nháy mắt đã đứng vững, bỗng nhiên A Ngư có chút lo lắng, kiếp này Từ Tiềm vẫn chưa có loại “ý tứ kia” đối với nàng, nghìn vạn lần đừng vì không ngăn được miệng của phụ thân mà Từ Tiềm không muốn gặp nàng nữa nha.
 
“Đi thôi.” Tào Bái khẽ gọi, nhắc nhở A Ngư đi vào cửa cùng nàng ấy.
 
A Ngư gật đầu, hai tỷ muội sóng vai đi theo sau các trưởng bối.
 
Tào Đình An trêu ghẹo Từ Tiềm xong, cũng khách sáo hai ba câu cùng với Trấn Quốc Công Từ Diễn, sau đó dắt Giang thị dẫn đầu bước vào phủ Trấn Quốc Công.
 
Những người khác của Tào gia cũng lần lượt đi theo, lúc đi ngang qua ba vị gia của Từ gia và Thế tử Từ Thận thì đều gật đầu chào hỏi.
 
A Ngư có lòng riêng mà giở trò, nàng cố ý đi bên trái Tào Bái, đến gần nhóm người Từ gia.
 
A Ngư chỉ gật đầu với công công* kiếp trước cùng với Từ Tam gia, khi sắp đi ngang qua Từ Tiềm, A Ngư ngửa đầu cười với hắn: “Ngũ biểu thúc, đã lâu không gặp, gần đây thúc khỏe không?”
 
(*công công: cha chồng)
 
Lúc này, Trấn Quốc Công, Từ Tam gia đã đi tiếp đã một nhóm khách mới ở phía sau, Từ Tiềm đang muốn qua đó, không ngờ sẽ có người bắt chuyện với hắn.
 
Mà sau khi phu thê Tào Đình An đã vào trong phủ trước, Từ Tiềm cũng không chú ý tới những người khác ở Tào gia.
 
Dừng bước lại, Từ Tiềm nhìn xuống dưới, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp khéo léo đứng trước mặt, nàng ngẩng mặt lên, nắng sớm chiếu xéo vào, không biết là do nàng trời sinh đã rực rỡ hay là do ánh nắng, khuôn mặt trắng nõn trơn mịn kia, khiến cho Từ Tiềm không nhịn được mà nghĩ tới “Vô cùng mịn màng, thanh tao thoát tục” và những từ miêu tả tương đương. 

 
Mãi cho tới khi đối diện với cặp mắt hạnh trong veo, điềm tĩnh còn có chút ngại ngùng, Từ Tiềm mới nhớ nàng là ai.
 
Tứ cô nương Tào gia, A Ngư.
 
Đã nhiều năm trôi qua, đây là cô nương khác họ đầu tiên chủ động đến gần hắn.
 
Nhưng mà hai năm trước tiểu A Ngư bị hắn xem như hài tử nên mới ôm nàng cưỡi ngựa, mà chẳng biết từ khi nào đã biến thành thiếu nữ đậu khấu*, mà còn trở thành một thiếu nữ xinh đẹp nổi bật nhất trong nhóm mỹ nữ rập khuôn.
 
(*đậu khấu: dùng để chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi.)
 
Thu ánh mắt lại, Từ Tiềm thản nhiên nói: “Ta vẫn khỏe, đa tạ.”
 
Nói xong, hắn dời bước đi chào khách mới tới rồi. 
 
Từ Tiềm không thích xã giao, nhưng hôm nay là thọ yến của mẫu thân, tất nhiên hắn phải là người tiếp khách.
 
Nơi này người ra người vào, A Ngư cũng không hy vọng có thể được tán gẫu thêm với Từ Tiềm, có được một ánh nhìn của hắn, A Ngư đã mãn nguyện rồi.
 
Tâm trạng nàng sung sướng mà đi vào trong.
 
Tào Bái khó hiểu hỏi nàng: “Tỷ thấy muội có vẻ đặc biệt thích Ngũ cữu cữu.”
 
A Ngư đã sớm nghĩ được cái cớ tốt, cười nói: “Bởi vì thúc ấy tặng Phi Nhứ cho muội nha, muội cảm kích thúc ấy cả đời.”
 
Tào Bái ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ đến giá trị của Phi Nhứ, nàng lại cảm thấy đường muội phải ứng như vậy là bình thường.
 
Chốc lát sau, tất cả mọi người Tào gia đều đã đi tới Tùng Hạc Đường của Từ lão thái quân.
 
Những khách nhân trước đã được mời đến phòng dùng trà, phía bên Tùng Hạc Đường xem như đã yên tĩnh, chỉ có Dung Hoa trưởng công chúa, Từ Nhị phu nhân cùng Từ lão thái quân tiếp khách.
 

Nhìn Tào Đình An sánh bước cùng với Giang thị mà đi đến, khóe miệng Dung Hoa trưởng công chúa vểnh một cái, kiêu căng dời tầm mắt.
 
Đây là lần đầu tiên Từ lão thái quân gặp Giang thị, ánh mắt xoay vòng trên mặt Giang thị và A Ngư, Từ lão thái quân cười tít mắt mà khen nói: “Hèn chi A Ngư lại xinh đẹp như vậy, thì ra là do nàng được di truyền từ mẫu thân.” Nói xong, Từ lão thái quân trêu chọc Tào Đình An: “Tiểu tử nhà ngươi quả thật rất có diễm phúc.”
 
Tào Đình An tự hào mà nhìn Giang thị cười, bảy phần thật lòng, ba phần là cố tình khiến Dung Hoa trưởng công chúa buồn nôn, nếu không phải vì thể diện của Từ lão thái quân, bà thật sự muốn nói hai câu làm nhục nữ nhân kia.
 
Sau khi trò chuyện xong, tiếp theo nên tặng lễ vật rồi.
 
Lễ vật mừng thọ mà các trưởng bối chuẩn bị dĩ nhiên đều có giá trị quý giá nghìn vàng, Từ lão thái quân liên tục khen tốt. 
 
Đến phiên tỷ muội A Ngư, dựa theo trình tự từ lớn đến nhỏ, Tào Bái dâng lên một tấm bình phong Tùng Hạc Diên Niên* do chính tay nàng thêu.
 
(*Tùng Hạc Diên Niên: là sự kết hợp giữa Hạc Tiên và cây Tùng Bách tượng trưng cho sự trường thọ và sức khỏe dẻo dai.)
 
Từ lão thái quân khen nữ công của nàng rất tốt.
 
Sau khi Tào Bái lui xuống, A Ngư nhận lấy hộp thức ăn do Bảo Thiền bảo quản từ đầu, cười khanh khách mà đi tới trước mặt Từ lão thái quân, khéo léo nói: “Lão thái quân, đây là bánh khoai từ mà sáng nay con vừa mới làm, vẫn còn nóng, ngài nếm thử xem có ngon không?”
 
Từ lão thái quân nhận lễ vật mừng thọ nhiều năm như vậy nhưng không nhận được nhiều đồ ăn cho lắm, các tôn nữ ở gần cũng tự mình làm vài lần nhưng ngại tân khách bên ngoài chê món ăn phiền phức mà cũng không đủ quý trọng, nên chưa bao giờ tặng bà.
 
Từ lão thái quân có phần mong chờ bánh khoai từ của A Ngư, có thể tặng lễ vật mừng thọ là bánh khoai từ, chắc chắn là bánh có chỗ đặc biệt hơn người.
 
Không chỉ Từ lão thái quân, ngay cả những người chung quanh cũng đều tò mò mà nhìn về phía hộp thức ăn trong tay A Ngư, bao gồm cả phụ mẫu nàng là Tào Đình An và Giang thị.
 
A Ngư mở hộp thức ăn ra, bên trong còn có một bộ cái hộp bằng sứ men xanh chuyên dùng để đựng bánh ngọt.
 
A Ngư thật cẩn thận mà lấy hộp bánh ngọt sứ men xanh ra, đặt lên trên bàn của Từ lão thái quân, sau đó lại mở nắp ra, cuối cùng diện mạo thật sự của bánh ngọt đã từ từ lộ ra.
 
Đó là một khối bánh khoai từ được làm thành hình quả đào mừng thọ lớn bằng lòng bàn tay, bánh khoai từ óng ánh trong suốt, nhìn rất mềm và mịn, mặt bánh trắng như tuyết, phía trên còn có một chữ “Thọ” màu vàng đỏ. Từ lão thái quân tuổi đã cao, mắt không tốt lắm, cúi đầu, mới phát hiện chữ “Thọ” kia là dùng nhiều cánh hoa nguyệt quế khô khéo léo rắc chồng lên nhau mà thành.
 
Vàng đỏ phối với màu trắng tuyết, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp.
 
Từ lão thái quân vô cùng kinh ngạc.
 
A Ngư lại đang vô chán nản nhìn chữ “Thọ” hơi hơi biến hình do xe ngựa xóc nảy, xấu hổ nói: “Chữ hơi bị rời rạc rồi.”
 
Từ lão thái quân đã vô cùng cảm động rồi.
 

Nói thật, nếu A Ngư vẫn chỉ là thứ nữ, tốn sức lấy lòng nàng thì còn thể là có ý đồ, nhưng hiện tại A Ngư đã là đích nữ, có phụ thân như Tào Đình An, A Ngư vốn không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Một cô nương mười ba tuổi rời giường từ sáng sớm lại tìm tòi cách sử dụng hoa nguyệt quế viết chữ “Thọ”, lại phải bưng đi một đoạn đường thật xa, chứng tỏ nàng thật lòng muốn dỗ bà vui vẻ.
 
“Bánh khoai từ này thật xinh đẹp, ta hơi không nỡ ăn.” Từ lão thái quân yêu thích mà ôm hôn A Ngư một cái, sau đó quay đầu nói với Tào Đình An: “Ta thích lễ vật này của A Ngư nhất, hôm nay để A Ngư và A Bái ở lại phủ chung với nhau đi, ở bên cạnh ta vài ngày, chờ ta yêu thích đủ rồi thì trở về.”
 
Phủ Trấn Quốc Công thiếu cô nương, hằng ngày Từ lão thái quân thích ngắm những tiểu cô nương trang điểm xinh đẹp nhất.
 
Có thể được Từ lão thái quân xem trọng là may mắn của nàng, Tào Đình An lập tức quyết định nói: “Vậy thì quấy rầy người rồi.”
 
Từ lão thái quân nhìn ngắm A Ngư, trong lòng lại nghĩ, nha đầu này thật sự là khiến người ta yêu thích.
 
Trên đường đi tới sảnh chính, A Ngư hơi mơ hồ, sao nàng lại ở phủ Trấn Quốc Công rồi?
 
Kiếp trước, trước khi nàng gả cho Từ Khác, có lẽ chưa từng cư trú ở bên này.
 
Sau đó, yến tiệc toàn khách khứa, A Ngư không có cơ hội tiếp cận Từ Tiềm nữa rồi.
 
Nán lại tới lúc tiệc mừng thọ kết thúc, lúc Từ lão thái quân sai Tam phu nhân tới nhận tỷ muội A Ngư và Tào Bái, A Ngư mới ý thức được nàng thật sự sẽ ở Từ gia mấy ngày rồi.
 
A Ngư rất vui vẻ vì có thể thường xuyên gặp Từ Tiềm, lại có chút lo lắng không yên, dù sao đây cũng không phải nhà mình.
 
“Được rồi, nhớ nghe lời Tam phu nhân.” Trước lúc chia tay, Giang thị thấp giọng dặn dò nữ nhi: “Nếu muốn đi chơi ở Đông viện, tuyệt đối phải đi cùng với Tam tỷ tỷ của con, không được tự tiện đi lại.”
 
A Ngư hiểu rõ, cười nói: “Nương yên tâm chăm sóc đệ đệ, con đi khoảng hai ngày thì về rồi.”
 
Giang thị bóp bóp vai nữ nhi, giao phó nữ nhi cho Từ Tam phu nhân, bà không yên tâm mà theo Tào Đình An lên đường hồi phủ.
 

 
Sau khi yến tiệc kết thúc, phủ Trấn Quốc Công vẫn bận rộn như cũ, phải dọn dẹp khắp nơi.
 
Tỷ muội A Ngư, Tào Bái đều đến ở trong viện của Nhị cô nương Từ Anh, ngủ trưa một chốc trời đã tối sầm xuống. 
 
Ba tiểu cô nương tụ họp một chỗ nên ồn ào trò chuyện, Từ lão thái quân phái một đại nha hoàn sang truyền lời, nói sáng mai ba vị cô nương tới Tùng Hạc Đường ăn sáng cùng với Lão thái quân.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.