Ta vì biểu thúc họa tân trang

Chương 140


Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 140

 
Chương 14:


 
Editor: Hardys


 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tứ hoàng tử đăng cơ, xưng là Minh Hi Đế.
 
Minh Hi Đế mười sáu tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tất nhiên hắn sẽ không quen chính vụ nhưng chỉ cần có người đáng tin bên cạnh chỉ dẫn, các thần tử trong triều đình đừng nghĩ ba xạo vài câu là có thể lừa bịp Hoàng đế thiếu niên.
 
Kiến Nguyên Đế sắp xếp Từ Tiềm, Đỗ thủ phụ phụ chính là muốn hai người một văn một võ phụ tá nhi tử ông.
 
Trong tay Từ Tiềm cầm binh quyền, sau khi Minh Hi Đế đăng cơ thì phụ trách ổn định triều đình, quân vụ biên cương, còn chuyện cấp bách trong triều đình đều do Đổ thủ phụ cùng toàn bộ Nội các hợp tác giúp Minh Hi Đế xử lý.
 
An táng Tiên đế xong, Minh Hi Đế thực hiện một chuyện lớn đó là sửa lại án oan cho đại tộc Tào thị.
 
Toàn bộ nhân chứng vật chứng đều được áp giải tới Đại Lý Tự, Minh Hi Đế chính là ngoại sanh tử của Tào Đình An, nghĩ đơn giản cũng biết Minh Hi Đế muốn kết quả thế nào, lại thêm trước đó Giản vương thu thập chứng cứ vô cùng thuyết phục, Đại Lý Tự kết án rất nhanh chóng. Thái tử cũ đã chết, Giản vương cũng bị chính miệng Tiên đế phế bỏ, bất kể là thân phận hay tính tình thì Thành vương đều không đáng lo, ngoại trừ gia tộc Trần thị thì nhóm người triều thần đã được chỉnh qua, tất cả đều chuẩn bị dùng toàn lực phụ tá tân Đế.
 
Có người vội vã nịnh bợ Minh Hi Đế, lấy cớ Thái tử hãm hại trung thần, có ý đồ bức vua thoái vị nên trừng phạt nguyên Hậu không biết dạy con, không xứng làm Hậu, cũng không xứng được an táng trong hoàng lăng cùng Tiên đế. Ý của họ là thỉnh cầu Hoàng Thượng xóa bỏ danh hiệu Thái hậu của nguyên Hậu, tùy tiện phong danh hiệu Thái phi là được, sau đó để mẫu thân ruột của Minh Hi Đế là Tào thái hậu cùng an táng ở hoàng lăng cùng tiên hoàng.

 
Minh Hi Đế trách cứ đại thần một trận, nói nguyên Hậu và Tiên đế là đôi phu thê tình thâm, phong hào Thái hậu cũng do Tiên đế đích thân phong, thân làm nhi tử, làm sao hắn có thể làm trái tâm nguyện của Tiên đế, vậy chẳng phải là bất hiếu à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lời vừa nói ra, nhóm người triều thân cũng không dám nhắc lại việc này nữa.
 
Sau khi A Ngư biết được, lập tức đoán được ý nghĩ của Hoàng Đế biểu đệ, hắn cảm thấy Kiến Nguyên Đế không xứng an táng cùng cô cô.
 
A Ngư cũng thấy Kiến Nguyên Đế không xứng, không phải do Kiến Nguyên Đế thì cô cô của nàng vẫn còn đang sống tốt.
 
Từ Tiềm là Nhiếp Chính Vương khác họ do Tiên đế phong, sau khi Minh Hi Đế đăng cơ, đã đổi phong Từ Tiềm thành Trang Vũ vương, vẫn nhiếp chính.
 
Đây là ban thưởng Minh Hi Đế đặc biệt cho Từ Tiềm.
 
Dựa theo ý của Tiên đế, Từ Tiềm chỉ có thể làm Nhiếp Chính Vương hơn hai năm, tới ngày Minh Hi Đế mười tám tuổi thì đích thân chấp chính, cái mũ Nhiếp Chính Vương của Từ Tiềm hoàn toàn mất. Minh Hi Đế sửa đổi lại như thế, Từ Tiềm vốn đã là Trang Vũ vương gia, sau đó mới là Nhiếp Chính Vương, mặc dù trong tương lai Minh Hi Đế tự chấp chính, không cần Từ Tiềm thì hắn vẫn là một Vương gia khác họ.
 
Vinh hạnh đặc biệt này, có người hâm mộ, có người không chỉ hâm mộ mà còn ghen tị, đề xuất phản đối trên triều đình, chỉ trích Từ Tiềm không có công lao lớn tới mức được phong Vương gia khác họ. Nếu Hoàng Thượng chỉ vì Từ Tiềm là biểu thúc mới cho hắn vinh hạnh đặc biệt, vậy phủ Trấn Quốc công còn có hai vị biểu thúc là Từ Diễn và Từ Nhị gia, vì sao Hoàng Thượng không sắc phong hết cho bọn họ?
 
Hoàng Đế thiếu niên chỉ nói một câu: Đây là lời Tiên đế dặn dò hắn trước khi lâm chung, hắn hoàn toàn làm việc dựa theo lệnh của Tiên đế.
 
Đại thần phải đối nghẹn lời, lại hỏi còn có ai nghe được mệnh lệnh đó của Tiên đế.
 
Hoàng Đế thiếu niên nhíu mày kiếm lại: “Ngươi đang nghi ngờ trẫm nói xạo?”

 
Đại thần không dám, còn muốn nói thêm vài câu, Hoàng Đế thiếu niên cười lạnh nói: “Nếu ai không tin thì tự đi tìm Tiên đế mà hỏi!”
 
Tiên đế đã chết, hỏi Tiên đế, vậy chẳng phải bản thân mình cũng phải chết sao?
 
Tình cảnh này, lập tức không có ai dám phản đối nữa.
 
Từ Tiềm chính trực, chính hắn đi tìm Minh Hi Đế, bày tỏ chính mình không đủ công lao, đức hạnh, không xứng với chức vị, thỉnh cầu Minh Hi Đế thu hồi ý chỉ.
 
Trong điện chỉ có hai quân thần bọn họ, Minh Hi Đế lạnh nhạt hỏi: “Vương gia có phải cảm thấy trẫm phong Vương và ban thưởng Vương phủ là để cảm tạ ngươi?”
 
Cảm tạ cái gì, đương nhiên việc Từ Tiềm thu thập chứng cứ để sửa lại án sai cho gia tộc Tào thị, cùng với việc Từ Tiềm sắp xếp thị vệ trong cung.
 
Từ Tiềm nhướng mắt lên nhìn thiếu niên đối diện với vẻ đăm chiêu.
 
Tuy tân Đế còn trẻ nhưng gương mặt hắn lạnh lùng, trong mắt là sự thâm sâu mà thiếu niên cùng tuổi hắn không có.
 
Không phải cảm tạ thì là gì?
 
Minh Hi Đế nhìn thẳng hắn nói: “Trẫm ban thưởng Vương phủ cho ngươi là muốn ngươi dẫn phu nhân và nữ nhi của ngươi dọn ra đó ở, không cần phải về lại phủ Trấn Quốc Công nghe những lời bàn tán.”
 
Quả thật Minh Hi Đế cảm tạ Từ Tiềm hỗ trợ hắn hoàn thành đại sự nhưng phần cảm kích này vẫn chưa đủ để hắn phong Từ Tiềm làm Vương gia khác họ, vị biểu tỷ A Ngư thích khóc kia mới là người hắn luôn nhớ trong lòng. Năm trước Từ Tiềm tìm vị đạo sĩ soạn ra một lý do mới dẫn biểu tỷ A Ngư chuyển ra ngoài phủ Trấn Quốc Công nhưng lý do này đã sớm không còn dùng được, Từ lão thái quân khỏe mạnh, nếu Từ Tiềm không dọn về, nhóm người Ngự sử sẽ buộc hắn tội bất hiếu.

 
Hiện tại hắn phong Từ Tiềm là Trang Vũ vương, đường đường là một Vương gia dĩ nhiên không thể ở trong phủ Trấn Quốc công, cho dù Từ Tiềm không nhiếp chính thì hắn vẫn tiếp tục là Vương gia, biểu tỷ A Ngư tiếp tục làm Trang Vũ vương phi, tôn quý không thua kém gì Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Mấy năm nay, Minh Hi Đế ở tận trong hậu cung cũng nghe được biểu tỷ A Ngư bị mẫu tử Dung Hoa ức hiếp mà không kiêng nể gì. Bây giờ thì khác, biểu tỷ A Ngư nhát gan, lương thiện, vậy Hoàng Đế như hắn sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, biểu tỷ A Ngư không cần lo lắng về những người trước kia ức hiếp nàng, hắn sẽ thay biểu tỷ đòi lại từng chút một!
 
Không nói đâu xa, không phải gần đây cả nhà Giản Vương đã bị biếm thành thứ dân sao, Minh Hi Đế lệnh cho phủ Nội Vụ thay đổi bảng hiệu phủ Giản vương, đổi một cái thành “Trang Vũ Vương Phủ”, một tháng sau thì có thể vào ở rồi.
 
A Ngư không ngờ có ngày mình được làm Vương phi!
 
Khi cả nhà ba người mang theo tâm phúc chuyển vào Trang Vũ vương phủ đã là giữa tháng mười rồi.
 
Năm đó, khi Giản Vương chuyển vào đây đã sửa chữa thành một tòa nhà đầy khí thế, lúc Giản vương còn ở đây, mỗi năm đều giữ gìn và tu sửa, Vương phủ vẫn luôn trong trạng thái mới tinh, lần này chỉ sửa chữa nhỏ mà cả một Vương phủ to như thế vẫn trông như mới.
 
Từ Tiềm nữ nhi bốn tháng tuổi cùng xem nhà mới với A Ngư.
 
Vương phủ quá lớn, cả nhà họ đi dạo một nửa, mặt Nguyễn Nguyễn đã đỏ lên, đã có một mùi khó ngửi rồi.
 
Đừng nhìn Nguyễn Nguyễn còn nhỏ, sức ăn cũng vô cùng lớn, mùi thối đến mức khiến phụ thân đen cả mặt.
 
Nhũ mẫu cười ôm tiểu Quận chúa về phòng tẩy rửa.
 
Nữ nhi đã đi rồi, A Ngư thấy Từ Tiềm nghiêm mặt, nhịn không được mà trách hắn: “Chàng đang tức giận gì vậy? Từ khi nữ nhi sinh ra, có ngày nào chàng không đi sớm về trễ? Có mỗi hôm nay mới ôm con nhiều một chút thôi.”
 
Từ Tiềm không thể cãi lại.
 
Trước khi Minh Hi Đế đăng cơ, hắn giúp đỡ lập kế hoạch, sau khi Minh Hi Đế đăng cơ, hắn tập trung để ý những bất thường trong thiên hạ và toàn triều đình suốt một tháng, hiện tại mới ổn định sơ sơ lại.

 
Nhưng mà Từ Tiềm không tức giận, hắn không ngờ nữ nhi sạch sẽ xinh đẹp như thế mà mùi vị lại nồng như thế.
 
“Một năm nay, nàng vất vả rồi.” Bọn nha hoàn đã sớm thức thời mà lui ra, Từ Tiềm kéo tay A Ngư, nhìn nàng rồi nói.
 
A Ngư lắc đầu, dựa vào ngực của hắn, cảm thấy thỏa mãn mà nói: “Thiếp nên cảm tạ chàng mới đúng.”
 
Tuy Từ Tiềm không nói gì với nàng cả nhưng A Ngư đoán được một chút.
 
Biểu đệ ở trong cung không có người quen, chỉ có một ít tâm phúc và nô tài do cô cô để lại, nô tài trong cung am hiểu chuyện tính kế nhưng tìm chứng cứ giúp phụ thân sửa lại án sai là một chuyện cực kì hao tốn nhân lực, biểu đệ và thuộc hạ hắn không làm được, ngoài cung, người đồng ý làm chuyện này chỉ có phu quân của nàng, Từ Tiềm.
 
Phu thê bọn họ cảm tạ lẫn nhau, không khí có hơi căng thẳng.
 
Từ Tiềm nở nụ cười trước, thương lượng với nàng: “Chúng ta thăng quan lại có phủ mới, có phải nên thỉnh mấy phòng bên kia qua đây ăn tân gia không?”
 
A Ngư ngửa đầu nhìn hắn.
 
Từ Tiềm không hề che giấu ý đồ của mình, người xưa nay luôn lạnh lùng trầm ổn lại xuất hiện một vẻ ngông cuồng.
 
Từ Tiềm không quá để ý chuyện được phong làm vương gia khác họ, nhưng trong phủ Trấn Quốc Công, chắc chắn đã có người sớm méo miệng.
 
Từ Tiềm vui thêm một trận nữa.
 
Ngày xưa, hắn muốn những người ngày xưa đã giày vò A Ngư, bây giờ phải quỳ gối hành lễ trước mặt nàng!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.