Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 105:
Chương 105
Editor: Hardys
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày 22 tháng hai là sinh nhật một tuổi của Nguyễn Nguyễn.
Nhưng mà dường như Nguyễn Nguyễn sinh ra không đúng thời điểm, khi đầy tháng là quốc tang của Trang Văn Thái Tử nên không thể làm lớn, bây giờ một tuổi lại bởi vì Từ gia đang chịu tang Từ Diễn nên cũng không thể làm lớn, thậm chí ngay cả năm phòng ở phủ Trấn Quốc Công tụ tập lại để chúc mừng sinh nhật Nguyễn Nguyễn cũng không được.
Đây chính là một tuổi đó.
A Ngư có hơi tủi thân dùm nữ nhi.
Nguyễn Nguyễn là thịt trong tim nàng, A Ngư thà rằng để mình bị uất ức cũng không muốn nữ nhi phải bỏ lỡ sinh nhật một tuổi.
Nhưng mà tình thế bắt buộc, A Ngư chỉ có thể lén lút lấy xiêm y đã chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của nữ nhi, các vật nhỏ để chọn đồ vật đoán tương lai ra, lặng lẽ quan sát một lần rồi lại lần nữa, xem đã mắt rồi thì lén lút cất lại.
Trước sinh nhật Nguyễn Nguyễn một ngày, Từ lão thái quân chống gậy đến Xuân Hoa Đường.
“Mẫu thân mau vào trong ngồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Ngư cười đỡ Lão thái quân đi vào trong cùng nàng.
Võ quan không cần chịu tang toàn bộ tang kỳ, triều đình sẽ dựa vào quan hệ của quan viên và người chết mà cho một thời gian nghỉ nhất định, giống như trường hợp Từ Tiềm có ca ca chết, chỉ cho nghỉ một tháng, cho nên tuy Từ Tiềm còn đang trong thời gian chịu tang, nhưng đã sớm tiến cung làm việc rồi.
Lúc Nguyễn Nguyễn đang nghỉ trưa, chỉ có hai người A Ngư và bà bà ngồi nói chuyện cạnh giường nhỏ.
Yêu thương của Từ lão thái quân đối với tôn nữ không hề ít hơn A Ngư, sinh nhật một tuổi của Nguyễn Nguyễn không thể làm lớn, Từ lão thái quân cũng cảm thấy tiếc nuối.
“Vì để phòng tránh miệng lưỡi thiên hạ, ngày mai ta sẽ không đến đây, đây là lễ vật sinh nhật ta chuẩn bị cho Nguyễn Nguyễn, con cất kỹ trước, sáng mai đeo cho nàng.”
Từ lão thái quân trìu mến nói, Phương ma ma bên cạnh cũng bưng hộp vuông đến trước mặt A Ngư.
Bên trong là một cái khóa trường mệnh bằng vàng được khảm ngọc thạch lên.
Phương ma ma giải thích nói: Ngũ phu nhân, đây là khóa trường mệnh mà Lão thái quân đã đeo trong tiệc sinh nhật một tuổi đó, trong phủ nhiều con cháu như vậy, Lão thái quân chưa từng tặng cho ai, đặc biệt lưu giữ vì nhi nữ của người và Ngũ gia đó.”
Vậy phần lễ vậy quá quý trọng rồi!
A Ngư vừa mừng vừa lo, nhìn gương mặt trìu mến của Từ lão thái quân, đột nhiên không biết nói gì mới tốt.
Từ lão thái quân vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: “Thứ này là cho Nguyễn Nguyễn, con không cần vì thứ này mà nói lời khách sáo với ta, năm nay không còn cách nào khác, sang năm lúc Nguyễn Nguyễn làm sinh nhật hai tuổi, lúc đó chúng ta lại tổ chức lớn cho nàng, rồi mời cả nương và phụ thân con đến, làm một buổi tiệc thật hoành tráng.”
Lão thái quân dùng cả tấm lòng để đối xử với nàng, A Ngư không khách khí nữa, trêu ghẹo nói: “Người bất công với tụi con như vậy, sau này nhị tẩu sẽ nói lời châm chọc rồi.”
Từ lão thái quân cười tít mắt, chỉ chỉ vào chóp mũi A Ngư: “Ai bảo nàng ấy không bằng A Ngư, khiến người khác phải thiên vị chứ.”
Tâm sự một chút về việc nhà, Từ lão thái quân phải quay về, A Ngư tiễn người về tới thẳng Tùng Hạc Đường, rồi mới quay về viện.
Buổi chiều Từ Tiềm về phủ, A Ngư kêu hắn vào phòng trong, tựa như khoe vật quý báu mà lấy khóa trường mệnh ra, hỏ hắn: “Đoán thử xem, ai tặng cho Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta?”
Từ Tiềm nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, cười: “Mẫu thân?”
A Ngư sửng sốt, sau đó chu miệng: “Sao chàng đoán được chứ?”
Hắn đoán chuẩn như vậy, A Ngư còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi hắn đoán sai.
Từ Tiềm kéo tiểu thê tử đang chu miệng lên đùi rồi ôm vào lòng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Nếu mà do nhạc phụ nhạc mẫu đưa, tuy nàng vui vẻ, nhưng nàng sẽ cảm thấy đó là thứ nàng nên có, chỉ có vật mẫu thân đưa, hơn nữa ta chắc chắn khóa trường mệnh này phải có ý nghĩa vô cùng đặc biệt thì nàng mới có thể hưng phấn tới như vậy.”
Nghe Từ Tiềm nhẹ nhàng phân tích, hơi thở ấm áp của hắn phà lên vành tai trắng nõn của A Ngư, cũng phà vào trong tim nàng, khiến lòng nàng nổi những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Hai người thành thân lâu như vậy, nơi nào là điểm nhạy cảm của A Ngư, Từ Tiềm đã biết rõ từ lâu.
A Ngư cũng đoán được là hắn cố ý.
“Chàng thông minh nhất rồi.”A Ngư hừ hừ, ôm cái hộp chạy ra ngoài.
Dù sao cũng đang trong thời gian chịu tang, đôi phu thê cũng bớt phóng túng hơn bình thường, cách năm sáu ngày mới ân ái một lần.
Từ Tiềm thong thả bước tới, tiết lạnh mùa xuân hơi se lạnh, A Ngư mặc một bộ đồ mỏng manh, trong màn lụa đều là một mùi hương thơm ngát của nàng.
Từ Tiềm hít một hơi thật sâu.
Xong việc, A Ngư buồn ngủ mà xác nhận với hắn: “Ngày mai chàng ở nhà hả, xin nghỉ trong cung sao?”
Từ Tiềm: “Ừ”
Nữ nhi một tuổi không được đãi tiệc vốn vô cùng uất ức, hắn làm phụ thân sao có thể vắng được đây?
Sáng ngày thứ hai, phòng bếp cố ý làm một chén mì trường thọ cho Nguyễn Nguyễn.
A Ngư ôm Nguyễn Nguyễn, do Từ Tiềm đút ăn.
Nguyễn Nguyễn có sáu cái răng trắng, Từ Tiềm dùng thìa xắn mì sợi thành từng đoạn ngắn, rồi lại đút cho nữ nhi ăn.
Nguyễn Nguyễn há mồm chờ ăn, “ùm” một cái mà ngậm chặt nửa cái thìa trước mặt, đáng tiếc phụ thân xem nhẹ sức ăn của nữ nhi, chỉ đút một ít mì sợi.
Ăn chưa đã, Nguyễn Nguyễn với tay cầm muỗng muốn tự ăn.
Từ Tiềm có ý muốn tiếp tục đút nữ nhi ăn, nhưng Nguyễn Nguyễn không quan tâm, dây dưa một hồi lâu sau, tiểu nha đầu ngửa đầu về phía sau có ý muốn khóc.
“Đây đây đây, của con đây.” Từ Tiềm thỏa hiệp trong nháy mắt.
Nước mắt Nguyễn Nguyễn cũng nhanh chóng thu lại, cầm lấy chén nhỏ mà cười ha ha bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi.
Từ Tiềm hoàn toàn thua nữ nhi rồi.
“Bình thường cũng đút cơm như vậy sao?” Ngồi vào một bên, Từ Tiềm bất đắc dĩ hỏi.
A Ngư cười: “Có cơ hội là sẽ bắt, lúc trước còn quậy hơn bây giờ, thức ăn vương vãi ra đầy đất.”
Từ Tiềm nhìn hai bàn tay nhỏ dính đầy mì của nữ nhi bướng bỉnh, quyết định bây giờ cứ nuông chiều nữ nhi trước, đợi nữ nhi ba bốn tuổi có thể nghe hiểu hắn nói gì rồi thì hắn sẽ dạy nữ nhi đi vào nề nếp.
Nguyễn Nguyễn không biết phụ thân đang bừng bừng quyết tâm, chỉ vui vẻ ăn thôi.
Sau khi ăn xong, đôi phu thê ôm Nguyễn Nguyễn đến Hoa viên nhỏ ở Xuân Hoa Đường, tạm thời đi dạo ngắm xuân ở đó, chờ tới giờ lành buổi trưa, bọn họ lại ôm nữ nhi về phòng, lén lút mua một bộ lễ phục đỏ thẫm, chọn đồ vật đoán tương lai.
Từ Tiềm đã sớm không coi Từ Diễn như huynh trưởng, sao lại vì Từ Diễn mà không cho nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai chứ?
Cành hoa Mai kiều diễm, Từ Tiềm ngắt lấy một đóa, gắn lên đầu nữ nhi.
Nguyễn Nguyễn ngửa đầu cười với phụ thân, sau đó nhấc cánh tay nhỏ lên, nhanh chóng hái hoa Mai phụ thân đưa cho nàng xuống.
Từ Tiềm: ….
Nữ nhi bướng bỉnh lại không thích ăn diện như vậy, rốt cuộc tính tình giống ai vậy?
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, đột nhiên Bảo Thiền chạy tới, cười: “Ngũ gia, phu nhân mau trở về thôi, Hầu gia và phu nhân bọn họ đã tới rồi!”
A Ngư vừa vui vừa sợ, hiện tại phủ Trấn Quốc Công không hề đãi khách….
Chắc chắn phụ thân khăng khăng muốn gặp mặt ngoại tôn nữ trong ngày sinh nhật, tính tình phụ thân nóng nảy, sao mẫu thân có thể ngăn được?
A Ngư dở khóc dở cười nhìn về phía Từ Tiềm.
Từ Tiềm hiếm khi có một lần không ghét bỏ nhạc phụ của hắn, ôm nữ nhi xoay người, vừa đi vừa nói: “Ngoại công đến đây, phụ thân ôm Nguyễn Nguyễn đến gặp ngoại công nha.”
Nhưng mà phu thê Tào Đình An đã đến thỉnh an Từ lão thái quân trước rồi.
“Lão thái quân, tối hôm qua ta mơ thấy người, hôm nay cố ý đến thăm người.”
Nhìn thấy Từ lão thái quân, Tào Đình An ngồi trên xe lăn, cười đùa nói.
Giang thị cực kỳ xấu hổ mà đứng bên cạnh ông.
Từ lão thái quân lắc đầu, oán trách Tào Đình An: “Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, còn tưởng rằng sau khi bị thương sẽ đàng hoàng hơn, không ngờ càng lúc càng không hiểu chuyện rồi.”
Tào Đình An cười: “Không dám, không dám, phu thê chúng ta thật sự vội đến thỉnh an người, nhưng mà đã đến đây rồi, thuận tiện ta cũng nên đi nhìn A Ngư và nữ nhi của nàng.”
Từ lão thái quân cố ý: “Sao nào, Thủ nhà ta không đáng để ngươi nhìn hả?”
Tào Đình An: …
Từ Tiềm là một đại nam nhân, ông cũng là một đại nam nhân, đại nam nhân nhìn một đại nam nhân để làm gì, có gì đẹp đâu?
Giang thị đỏ mặt nói: “Hôm nay là do chúng ta liều lĩnh, nhưng thỉnh Lão thái quân thông cảm.”
Từ lão thái quân khoát tay, cười: “Được rồi, đi đi, ăn cơm trưa ở bên đó xong rồi về.”
Giang thị vô cùng cảm kích, nhanh chóng đẩy Tào Đình An đến Xuân Hoa Đường.
Một nhà ba người A Ngư vừa mới từ Hoa viên nhỏ trở về, phu thê Tào Đình An cũng vừa vào tới Xuân Hoa Đường.
Ngoại công, ngoại tổ mẫu cũng đã đến, đương nhiên là vì muốn chúc mừng ngoại tôn nữ được một tuổi.
“Phụ thân thật là, sau này người không được như vậy nữa.” Tuy rất vui vẻ, nhưng A Ngư vẫn khuyên bảo phụ thân.
Tào Đình An ôm ngoại tôn nữ mềm mại tròn trịa như bánh bao, hừ nói: “Ta không phải đến thăm con đâu.”
A Ngư tức giận, tố cáo với mẫu thân: “Nương, người phải quản lý phụ thân chứ.”
Giang thị có việc muốn nói riêng với nữ nhi, bà ném phu quân cho nữ tế, ra vẻ thần bí mà kéo nữ nhi vào phòng.
“Đầu tháng này công chúa giúp Nhị ca con tổ chức tiệc ngắm hoa, ta thấy những khuê tú trong danh sách đều đến, con đoán xem Nhị ca con nhìn trúng ai?”
A Ngư vội la lên: “Nương nói mau đi, đừng làm người ta tò mò nữa.”
Vẻ mặt Giang thị phức tạp: “Hắn nhìn trúng tiểu cô tử của công chúa, Tam cô nương của Tạ gia – Tạ Hương Vân.”
Tạ Hương Vân?
Một chút ấn tượng A Ngư cũng không có. Nhiều thế hệ của Tạ gia rất thanh liên, sau khi Tạ lão gia từ quan, thế hệ sau đều không có người nào vào triều làm quan, cũng ít xã giao với phủ khác, Thám Hoa Lang Tạ Hoài Dương xem như là thế hệ trẻ đầu tiên vào triều làm quan lại.
Thấy vẻ mặt mẫu thân lo lắng, A Ngư ngạc nhiên nói: “Tạ cô nương có gì không tốt sao, sao nhìn nương dường như không đồng ý cho lắm?”
Giang thị thở dài: “Tạ cô nương rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, ôn nhu nhã nhặn, lịch sự, Nhị ca con vừa nói, ta với phụ thân con cũng hỏi thăm rồi cũng cực kỳ hài lòng, hôm trước ta còn cố tình đến nói bóng nói gió để thăm dò công chúa, con đoán kết quả ra sao, công chúa nói ta biết, Nhị ca con đã phạm vào một sai lầm lớn, muốn thành thân với cô nương Tạ gia, sợ là không dễ dàng gì.”
Nói xong, Giang thị thấp giọng kể sai lầm của Tào Quýnh.
A Ngư: …
Nhị ca này, sao lại ngốc như vậy chứ!
Tuy phần lớn nhóm công tử trẻ tuổi ở Kinh Thành đều có thông phòng, nhưng Nhị công tử nói, hơn nữa thành thật mà phối hợp sắp xếp của bà, khỏi phải nói, dĩ nhiên Giang thị rất cao hứng, chưa từng nghĩ hôn sự của Nhị công tử gặp đủ mọi khó khăn.
Đổi là người khác có lẽ sẽ vì kính nể Tào gia được Kiến Nguyên Đế sủng ái ngoài mặt mà vui vẻ nịnh bợ Tào gia, nhưng Tạ gia là gia đình thanh liêm, vốn không ham muốn danh vọng của Tào gia.
“Nhị ca nói sao?” A Ngư lại hỏi.
Giang thị lo lắng nói: “Hắn nói hắn chỉ muốn thành thân với Tạ cô nương, không thích ai ngoài nàng ấy.”
Ngoan cố muốn chết, vừa nhìn đã biết là cùng loại với Tào Đình An, Giang thị chỉ mong Sí Nhi của bà không được học theo tính tình của phụ thân và huynh trưởng.
A Ngư nghĩ nghĩ, đề xuất ý kiến giúp mẫu thân: “Bây giờ Nhị ca trong mắt mọi người Tạ gia là một tên háo sắc, nếu thật sự Tạ cô nương không muốn gả, vậy người hỏi huynh ấy có đồng ý bỏ hết thông phòng bên người, hơn nữa cũng đảm bảo sau khi thành thân sẽ không thu thông phòng hay nạp thêm thiếp. Nếu như Nhị ca đồng ý, người lại đến Tạ gia thỉnh công chúa hỗ trợ người nói lời hay về Nhị ca, chúng ta dùng sự chân thành để đánh vào lòng người, nếu Nhị ca không đồng ý, vậy người nói huynh ấy đừng nên nhớ tới Tạ cô nương nữa.”
Tào Quýnh là Nhị ca của nàng, A Ngư hi vọng Nhị ca có thể lấy được nữ tử tốt, nhưng A Ngư cũng là nữ tử, nàng biết nữ tử muốn gả cho nam nhân như thế nào.
Giang thị trầm tư một chút, gật đầu nói: “Được, làm theo lời con nói vậy.”
Trên đường về Hầu phủ, Giang thị nói cho Tào Đình An nghe kế hoạch này trước.
Tào Đình An nhíu mày: “Nữ nhi Tạ gia quý giá vậy à, ngay cả vài thông phòng cũng không khoan dung nổi?”
Giang thị nghe vậy, không muốn cãi nhau với ông, chỉ mở to mắt, buồn bã nói: “Hầu gia là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Thận phận của thiếp kém xa cô nương Tạ gia, vậy mà đã quên sắp xếp thông phòng cho ngài, quả thật là nên…”
“Đừng nói bậy, ta không có ý đó!” Thấy Giang thị sắp rơi nước mắt, Tào Đình An nóng nảy, vừa ôm nữ nhân vào ngực vừa thề với trời.
Thấy lời thề không có tác dụng, Tào Đình An tiếp tục dỗ dành nói: “Thật sự ta không có tư tưởng kia, nàng khác với người khác, từ khi thấy nàng, ta nhìn nữ nhân nào cũng thấy chướng mắt.”
Dáng vẻ của Giang thị vẫn còn rầu rĩ không vui, tự giễu nói: “Cảm ơn sự yêu thương của Hầu gia nhưng thiếp không đọc nhiều sách, cũng không có quá nhiều kiến thức, nên ngay cả hôn sự của Nhị công tử cũng làm không ổn, Hầu gia vẫn nên biếm thiếp thành tiểu thiếp thôi, rồi lại lấy một người….”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tào Đình An thô lỗ chặn miệng lại
Giang thị xô xô đẩy đẩy.
Tào Đình An nhận tội, nắm chặt tay nhỏ của bà: “Thôi thôi thôi, nàng nói thế nào thì làm thế đó, nếu lão Nhị không đồng ý, vậy cứ để hắn tiếp tục cô đơn đi, sau này ta sẽ không lo chuyện của hai huynh đệ bọn họ nữa, chỉ chờ ngày ôm tôn tử của Sí Nhi.”
Lời này lố quá lố, Giang thị bật cười.
Tào Đình An nhéo má bà: “Rốt cuộc cũng cười rồi, đừng cho là ta không biết chút chiêu trò đó của nàng.”
Mấy năm nay Giang thị càng lúc càng thích dùng chiêu giả khóc để đối phó ông.
Tào Đình An biết chứ, nhưng ông cam tâm tình nguyện diễn cùng với bà.