Ta vì biểu thúc họa tân trang

Chương 1


Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 1:

 
Chương 1
Editor: Hardys
 
Phượng Dương Thành.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu thu ở Tây Bắc trời quang mưa ít, ban ngày ánh mặt trời chói chang, chỉ mới vài ngày mà những quả hồng trên cành đã nhuộm một lớp màu đỏ ánh kim.
 
A Ngư ngồi trên giường đất ấm áp gần cửa sổ, nhìn cây hồng trong viện mà chảy nước miếng.
 
Năm trước nàng theo Từ Tiềm đến Phượng Dương Thành để nhậm chức, tới chậm một chút, quả hồng đều bị bọn hạ nhân trong tướng phủ hái hết, chỉ còn một cây hồng trơ trụi. Năm nay, A Ngư nhìn cây hồng từ từ mọc ra chồi non, nhìn cây hồng đơm hoa kết trái, nhìn quả hồng có kích cỡ giống hạt đậu từ từ lớn hơn nắm tay của nàng. Cuối cùng cũng chờ đến lúc quả hồng chín, A Ngư càng ngày càng chờ không nổi nữa rồi. 
 
Trong các loại dưa và trái cây, A Ngư thích ăn hồng nhất, một quả hồng to chín mọng, hoặc là cắn một vết nhỏ rồi hút nước trái cây ngọt ngào hoặc là lột vỏ bỏ vào bát rồi dùng thìa múc ăn. Mùi vị đó, e rằng Quỳnh Tương Ngọc Dịch* trong truyền thuyết cũng chỉ đến vậy thôi.
 
*Quỳnh Tương Ngọc Dịch 琼汁玉液 : là một câu thành ngữ ở Trung Quốc chỉ một loại nước được tinh chế từ ngọc thạch, tương truyền nếu ai uống vào thì có thể thành tiên. Câu thành ngữ thường dùng để chỉ các loại rượu hoặc nước trái cây ngon.(Nguồn: Baidu)
 
Nhưng mà Vương ma ma ở phòng bếp nói rằng, quả hồng rụng sau khi sương xuống ăn mới ngon, bây giờ ăn vẫn còn chát. 
 
Cho nên A Ngư chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. 
 
Nha hoàn Bảo Thiền vén rèm đi vào, nhìn bộ dạng tham ăn như mèo nhỏ của chủ tử bên cửa sổ, không nhịn nổi mà chu miệng, oán giận nói: “Cô nương chỉ biết nhớ đến những thứ không quan trọng này, dù cho số lượng bà mối đến đề nghị kết thông gia với Ngũ gia đã sắp đạp nát ngưỡng cửa Tham tướng phủ thì ta cũng không thấy cô nương sốt ruột hay nóng giận. Hừ, người cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu Ngũ gia thật sự cưới thê tử thì ngay cả phủ Tham tướng người cũng không được ở lại, làm gì còn hồng để ăn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
A Ngư đỏ mặt, hốt hoảng nhìn về phía cửa, sau khi chắc chắn không ai nghe được đoạn đối thoại giữa chủ tớ bọn họ, nàng mới hạ giọng trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó, Ngũ gia có vợ thì liên quan gì đến ta, vì sao ta phải tức giận?”
 
Bảo Thiền khó chịu, kích động nói: “Cô nương, đây là lời nói thật lòng của người hay là chỉ trả lời qua loa cho có lệ? Nếu là lời thật lòng, nô tỳ thấy đau lòng thay Ngũ gia! Đúng vậy, trước kia cô nương gả cho Lục công tử nên phải gọi Ngũ gia một tiếng thúc thúc. Nhưng cô nương đừng quên, bốn năm trước Lục công tử đã biến người từ thê thành thiếp. Lục phu nhân mới vào cửa lại càng không ưa  người, vừa mới vào phủ đã âm mưu muốn lấy mạng của người. Nếu không có Ngũ gia ra tay cứu giúp, cô nương và nô tỳ đã té chết từ lâu, làm thức ăn cho lũ chó sói ở vách núi rồi!”
 
A Ngư cúi đầu, hàng mi dày và tinh tế rũ xuống, giấu đi nỗi ưu tư trong đôi mắt nàng. 
 
Bảo Thiền thấy dáng vẻ trốn tránh của nàng thì càng khó chịu hơn, đôi mắt đã đỏ lên: “Khi cô nương mới gả vào Từ phủ, Ngũ gia liên tục giải vây giúp người, lúc đó nô tỳ chỉ nghĩ Ngũ gia là bậc quân tử, cách làm việc thẳng thắn công bằng. Nhưng trải qua bốn năm này, rốt cuộc nô tỳ cũng thấy rõ, trong lòng Ngũ gia từ lâu đã có cô nương! Cô nương là Lục thái thái, Ngũ gia chôn giấu tâm tư kia vào sâu tận đáy lòng. Cô nương không phải Ngũ thái thái, Ngũ gia vẫn che chở người như bảo bối, đi đến đâu đều mang người theo tới đó, tuyệt đối không để cho cô nương chịu một chút thiệt thòi nào! Cô nương không chịu hiểu, từ đầu đến cuối vẫn đối xử với Ngũ gia như ân nhân, Ngũ gia lại luôn dùng lễ nghĩa đối đãi với người. Nhưng mà cô nương à, tim của người thật sự làm bằng đá hay sao? Ngũ gia đã 30 tuổi rồi, tuổi đã cao mà ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, người không đau lòng sao? Người thật sự không rõ ngài ấy làm vậy vì ai sao?”
 
Đầu A Ngư càng cúi thấp hơn, lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trắng như tuyết. 
 
Nàng đã hai mươi hai tuổi, tuy đã gả cho người ta nhưng lại không hề có phong thái đoan trang chững chạc mà một phu nhân nên có, ngược lại vẫn là dáng vẻ nũng nịu, e thẹn như thể vẫn còn là Tứ cô nương chưa xuất giá của Bình Dương Hầu phủ. 
 
Bảo Thiền nghĩ đến chủ tử đã sống chung nhiều năm thì cảm thấy mềm lòng. Nàng ta bò lên giường và ngồi bệt trước mặt chủ tử, cầm lấy đôi tay mềm mại không xương của nàng và hỏi: “Cô nương, người nói thật với nô tỳ đi, Ngũ gia làm nhiều việc vì cô nương như vậy, cô nương thật sự không động lòng chút nào sao?”
 
Trong đầu A Ngư hiện lên hình ảnh bóng dáng cao lớn của Từ Tiềm, hai mắt nàng sáng rực lên nhưng rồi lại tối sầm lại, nói với vẻ chua xót: ” Ta… Ta làm sao xứng với ngài ấy.”
 
Nàng đã từng gả cho người khác, nhà mẹ đẻ từng vinh quang lẫy lừng nay đã suy tàn. Từ Tiềm tuổi trẻ tài cao xứng đáng với một cô nương tốt hơn.
 
Bảo Thiền tức giận: “Cái gì mà xứng với không xứng, Ngũ gia đã chờ người lâu như vậy, chứng tỏ ngài ấy vốn không để ý những thứ đó, nếu không ngài ấy đã sớm cưới những quý nữ danh gia vọng tộc rồi.”
 

Trong lòng A Ngư cũng cảm thấy Bảo Thiền nói có lý nhưng Từ Tiềm chưa từng vượt quá giới hạn, nàng có thể làm được gì? Chủ động hỏi hắn sao?
 
A Ngư vừa thấy hắn đã hồi hộp, không có khả năng làm việc đó. 
 
Bảo Thiền là người ngoài cuộc, nhìn rất rõ điểm mấu chốt giữa hai người. Chủ tử nhát gan không dám tỏ thái độ, Ngũ gia là bậc quân tử, hiểu lầm chủ tử không muốn nên cũng không dám có lời nói hay hành động biểu lộ nào. 
 
“Cô nương, nếu như người thật lòng muốn thăm dò tình cảm của Ngũ gia, nô tỳ có một cách.” Trong đầu Bảo Thiền chợt nảy ra một ý tưởng, nàng ta vui mừng nói. 
 
A Ngư ngẩng đầu, nhìn về phía nàng ta, hỏi: “Cách gì?”
 
Bảo Thiền nhanh chóng đi tới thì thầm bên tai nàng.
 
A Ngư nghe xong, hai gò má lập tức đỏ bừng, quay đầu nói: “Không được, ta…”
 
Bảo Thiền nắm lấy bả vai của nàng, khổ sở van nài: “Cô nương à, cô nương tốt của ta ơi, Ngũ gia đã ba mươi tuổi, coi như người thương tiếc ngài ấy đi. Nếu thành công, sau này người và Ngũ gia sẽ là một đôi uyên ương mặn nồng như hình với bóng. Nếu thất bại, người cứ coi như mình say rượu làm loạn. Từ nay về sau, người cứ yên tâm thương nhớ những quả hồng của người, nô tỳ tuyệt đối không hó hé nửa lời.”
 
A Ngư vẫn không dám làm nhưng Bảo Thiền cứ liên tục xúi giục khiến nàng chịu không nổi, choáng váng hồ đồ nên đã đồng ý với nàng ta.
 

 
Lúc hoàng hôn, Từ Tiềm từ quân doanh trở về. 
 
Bảo Thiền vẫn luôn chờ ở chính viện, cuối cùng đã nhìn thấy người, Bảo Thiền cười nói: “Ngũ gia, hôm nay là sinh thần của Tứ cô nương ạ! Tuy cô nương không thích náo nhiệt nhưng nô tỳ cảm thấy một năm chỉ có một ngày nên đã tự ý dặn phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Ngũ gia có thời gian tới hậu viện ăn cùng không ạ?”
 
Từ Tiềm nhìn về phía hậu viện, nàng luôn tuân thủ lễ tiết, chưa bao giờ chủ động mời hắn. 
 
“Là ý của ngươi hay là ý của Tứ cô nương?” Ngón tay lướt nhẹ qua ống tay áo, Từ Tiềm lạnh giọng hỏi. 
 
Bảo Thiền vội vàng nói: “Là ý của Tứ cô nương, cô nương nói một bàn thức ăn ngon như thế, cô nương ăn một mình thì quá lãng phí, Ngũ gia lại đi sớm về trễ nên cần bồi bổ bằng một bữa ăn ngon.”
 
Từ Tiềm đã hiểu rõ, vừa đi về phía trước vừa nói: “Được, vậy chờ ta một chút.”
 
Bảo Thiền vui vẻ đi về phía hậu viện.
 
A Ngư cực kỳ hồi hộp, chuyện đêm nay, nói dễ nghe là thăm dò tâm ý của Từ Tiềm, nói khó nghe chính là quyến rũ. 
 
Mặc dù có một số người luôn mắng nàng là hồ ly nhưng từ trước đến nay, A Ngư chưa từng quyến rũ ai. 
 
Thấp thỏm lo lắng không được bao lâu thì Từ Tiềm đã đến. Tham tướng đại nhân cao lớn vừa mới đứng ở trước cửa phòng đã chặn hết những ánh nắng chiều ở bên ngoài.
 
A Ngư nắm chặt lấy khăn, cúi đầu đứng dậy, hành lễ với hắn: “Ngũ gia đến rồi.”
 
Nàng khoác một chiếc áo ngoài màu xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, hai gò má hơi hồng tựa như một đóa hoa màu trắng xinh đẹp trong ao sen.
 

Thật là một cô nương quyến rũ nhưng trên mặt cô vừa lộ ra sự sợ sệt tỏ vẻ như sợ bị người ăn thịt. Dù cho Từ Tiềm rõ ràng có tâm tư khác nhưng lại không dám bước thêm một bước. 
 
Ánh mắt nhìn đi nơi khác, Từ Tiềm gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”
 
A Ngư thật sự rất luống cuống, Từ Tiềm vừa ngồi xuống, nàng lập tức sai Bảo Thiền dọn thức ăn lên.
 
Mỗi một món ăn đều được mang lên theo thứ tự, có khoảng chừng tám món. Món cuối cùng có mùi rượu xông vào mũi, là tửu nhưỡng viên tử*.
 
*Tửu nhưỡng viên tử 酒酿圆子: gọi là rượu nếp bánh trôi nếp, là món ăn vặt truyền thống của Giang nam Trung Quốc. Bánh trôi được làm từ gạo nếp nấu chung với rượu nếp. Rượu nếp có hương vị nồng đậm ngọt ngào, bánh trôi nếp mềm dẻo, nước canh có hương vị thơm mát.
 
Từ Tiềm kinh ngạc nhìn A Ngư bên cạnh.
 
Theo hắn biết, A Ngư không thể uống rượu dù chỉ một chút vì chỉ cần một giọt nàng cũng sẽ say, chẳng lẽ món này chuẩn bị cho hắn?
 
Đồ ăn đã mang lên đủ, Bảo Thiền dẫn hai tiểu nha hoàn lui xuống. 
 
A Ngư yên lặng nhìn một bàn đồ ăn đa dạng trước mắt, không biết là do kế hoạch đêm nay làm lòng dạ nàng rối bời hay là do mùi rượu thoang thoảng ảnh hưởng đến nàng. Hai gò má A Ngư nóng lên, đôi đũa đang cầm trong tay cũng sắp cầm không vững.
 
Từ Tiềm chú ý đến sự khác thường của nàng. 
 
Phát hiện ánh mắt của hắn, A Ngư cắn răng một cái, dùng muỗng múc tửu nhưỡng viên tử, chậm rãi nhai kĩ rồi nuốt xuống. 
 
Đũa trúc trong tay Từ Tiềm từ từ khựng lại.
 
Dù tữu nhưỡng được dùng từ rượu nếp thì A Ngư cũng say. Ánh mắt mơ màng nhìn về phía Từ Tiềm, chỉ cảm thấy chỗ hắn ngồi có đến hai người giống hắn.
 
Chỉ trong vài cái chớp mắt, A Ngư mềm nhũn ngã ra bàn. 
 
Từ Tiềm đứng dậy theo phản xạ muốn đỡ nàng, lại nghĩ tới việc nàng sợ hắn nên nhanh chóng rút tay về, ngoảnh mặt ra ngoài gọi người: “Bảo Thiền!”
 
Bảo Thiền trốn sau cửa phòng, hai tay nắm chặt cửa, làm bộ như chưa nghe thấy gì.
 
A Ngư bị âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Từ Tiềm làm tỉnh táo đôi chút nhưng tiếng thì thầm của Bảo Thiền lại vang vọng bên tai. Trong đầu A Ngư lập tức bốc cháy, ngọn lửa khô nóng khiến nàng khó chịu đồng thời thiêu rụi chút do dự còn sót lại của nàng.
 
Bảo Thiền nói đúng, tuổi Từ Tiềm cũng không còn nhỏ, nếu thành công, nàng sẽ chung sống với hắn thật tốt. Nếu thất bại, nàng sẽ dẫn Bảo Thiền rời khỏi, tránh cho mai sau khi nương tử của hắn vào phủ, nàng lại thành chướng ngại ở nơi này.
 
“Ngũ gia…” A Ngư nhẹ nhàng cất tiếng gọi. 
 
Thay vì đi tìm Bảo Thiền, Từ Tiềm lập tức đi tới bên cạnh nàng, ân cần hỏi: “A Ngư, nàng sao rồi?”
 
Đôi mắt phượng của hắn sâu thăm thẳm, sắc bén tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, A Ngư nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Đầu ta choáng váng, thỉnh cầu Ngũ gia đỡ ta về phòng.”

 
Hơi thở nàng mong manh, dáng vẻ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gục, quả thực khiến người ta thương xót.
 
Từ Tiềm đưa mắt nhìn vào sân nhỏ trống rỗng, bỗng nhiên nảy ra một suy đoán.
 
Nàng không thể uống rượu nhưng lại cố ý uống rượu. Xưa nay nàng đều giữ lễ nhưng hôm nay lại chủ động thỉnh cầu hắn đỡ nàng. Nha đầu Bảo Thiền kia lại không thấy bóng dáng. 
 
Chẳng lẽ, cuối cùng nàng cũng thông suốt rồi sao?
 
Suy nghĩ một chút, yết hầu Từ Tiềm chuyển động, ôm lấy tiểu cô nương đang say khướt trên bàn. 
 
Bờ vai của hắn rộng lớn rắn chắc, tay của hắn như biết phun lửa, chỉ ôm A Ngư như thế mà A Ngư đã không chịu nổi rồi.
 
Vẫn còn muốn tiếp tục diễn sao?
 
Thôi, đã tới nước này rồi, dứt khoát đánh cược vậy. 
 
Tựa đầu vào vai Từ Tiềm, A Ngư lén mở mắt ra thì đối diện với một bên mặt tuấn tú lạnh lùng của nam nhân.
 
Trong lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, vụng về mà hôn vành tai của hắn.
 
Toàn thân Từ Tiềm cứng đờ, ngừng lại. 
 
Hắn chậm rãi quay đầu. 
 
Ngay tại thời khắc đó, A Ngư hoảng sợ lấy tay che mắt hắn lại. 
 
Giọng Từ Tiềm hơi khàn: “A Ngư, nàng có biết nàng đang làm gì không?”
 
A Ngư biết, nàng vừa quyến rũ hắn. 
 
Nhưng nàng không nói nên lời.
 
Từ Tiềm hiểu rõ tính tình của nàng, có thể làm đến nước này, chắc nàng đã dùng hết tất cả dũng khí. 
 
Hắn chỉ cần xác nhận một việc. 
 
Bước nhanh chân vào trong phòng ngủ, Từ Tiềm không chút thương tiếc mà thả A Ngư trên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang định che mặt của nàng, Từ Tiềm thở hổn hển: “A Ngư, ta là ai?”
 
Mắt hạnh của A Ngư rưng rưng, bên trong toàn là nước, sắp bị hắn dọa đến phát khóc, run rẩy trả lời: “Chàng… Chàng là Ngũ gia.”
 
Tốt lắm, không say, cũng không có coi hắn là lão Lục. 
 
Từ Tiềm chỉ vào lỗ tai của mình, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi: “Vì sao hôn ta? Thích ta sao?”
 
A Ngư mắc cỡ chết đi được, vậy mà hắn vẫn còn hỏi!
 
Tay không động đậy được, A Ngư nhắm mắt lại, đôi môi anh đào cũng mím chặt, bày ra biểu cảm đánh chết cũng không mở miệng, chỉ có khuôn mặt say rượu đỏ bừng như hoa Hải Đường.


 

Ánh mắt Từ Tiềm tối lại, tiện tay kéo màn xuống, lập tức nhào tới.
 
….
 
Đêm nay Từ Tiềm cũng không để cho A Ngư ngủ được bao lâu.
 
Mãi cho đến khi trời bên ngoài đã sáng, Từ Tiềm bắt buộc phải đến quân doanh, cuối cùng hắn mới chịu bỏ qua.
 
A Ngư mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở lên nổi, ý thức cuối cùng của nàng là lúc Từ Tiềm ôm nàng hứa hẹn: “Cuối tháng này ta nghỉ hưu mộc, chúng ta tổ chức lễ thành thân.” 
 
Nói xong, hắn lại hôn nàng. 
 
A Ngư ôm chăn lăn vào phía trong giường, vừa mới nằm đã lập tức ngủ thiếp đi. 
 
Nàng mệt mỏi vô cùng, giấc ngủ này của A Ngư vô cùng ngon, cũng vô cùng thỏa mãn. 
 
Từ Tiềm thích nàng nhiều hơn còn nhiều hơn nàng nghĩ. Hắn nói, cuối tháng hắn muốn quang minh chính đại cưới nàng. 
 
Trong giấc mơ, A Ngư nở nụ cười ngọt ngào. 
 
“A Ngư mau tỉnh lại, phụ thân của con sắp về, sao con còn đang ngủ nướng!”
 
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, bả vai cũng bị người ta dùng lực lắc tới lắc lui, A Ngư mơ màng mở to mắt.
 
Cuối cùng nữ nhi cũng thức dậy, Giang thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dỗ dành: “Mau đứng lên, mau đứng lên, Hầu gia sắp tới cửa rồi!”
 
A Ngư ngơ ngác nhìn khuôn mặt mẫu thân bên trên.
 
Nhưng đúng lúc này, hai người nha hoàn bưng nước vội vã sải bước đi vào, trong đó có một người là Bảo Thiền. Có điều lúc này Bảo Thiền búi hai búi tóc tròn, khuôn mặt còn trẻ con, rõ ràng dáng vẻ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, so với khuôn mặt đầy u sầu như bà cụ non của Bảo Thiền lúc trước, quả thật tựa như hai người khác nhau. 
 
“Ai nha, tiểu tổ tông của ta, sao người vẫn còn nằm, người không sợ Hầu Gia nữa hả?”
 
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của chủ tử, Bảo Thiền liền trực tiếp đẩy Giang Thị mỏng manh tựa như đóa hoa sau cơn mưa rào ra ngoài, khom lưng kiên quyết kéo A Ngư đứng dậy.
 

 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Ngũ Thúc: Đợi nhiều năm như vậy, mới ăn được một miếng thì thê tử đã bay mất, đây là đãi ngộ của Nam chính?
 
Từ Lục: Tức giận! Ngũ thúc mau chóng bỏ vai, ta đến diễn thay ngươi!
 
Ngũ Thúc đạp tới một phát.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.