Bạn đang đọc Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử – Chương 192: Ngoại Truyện 2 Khói Mộ Chưa Tan Lệ Đã Hai Hàng
Sau khi mẫu thân mất, Nam Bình soi gương mới giật mình phát giác, hóa ra chỉ sau một tháng mà mình đã tiều tụy nhợt nhạt như già hơn mười tuổi.
Nàng muốn ở nhà để tang một thời gian nhưng phụ thân không chịu, từ khi nàng gả đi đến nay vẫn chưa có con.
Điều này khiến ông ấy không ngừng lo lắng địa vị của nàng sẽ lung lay không giúp ích cho gia đình.
Dù Lệnh Chương có nói giúp rằng nàng mệt mỏi quá độ, không nêm đi đường xa đợi khi khỏe lại sẽ đến đón.
Phụ thân cũng chỉ ậm ừ không tán thành vui vẻ lắm, mỗi lần nàng quay lưng đi ông ấy đều nhìn bóng nàng bằng ánh mắt sắc lẹm.
Nhiều lần ám chỉ có phải Lệnh Chương giở trò hay là nàng không sinh được?
Những ngày tháng bạo bệnh nàng đọc đi đọc lại một lá thư tay, không có đề tên nhưng nàng biết nó là của ai.
Từng câu từng chữ đều do Nhuận Thành viết lời lẽ ôn tồn ấp áp khuyên nàng bớt đau buồn.
Nàng nhiều lần muốn dùng nét chữ dài ngắn nắn nót đáp lời nhưng giữa phòng cô đơn tĩnh mịch, chỉ có mình nàng trong cơn nghẹn ngào khóc thầm, giữa họ có còn gì nữa đâu.
Những ngày cuối cùng bên linh cửu, Nam Bình khóc ngày càng nhiều, đến khi không chịu nổi đập đầu bên linh cửu tự vẫn.
Khi Uyển Nhi biết tin này là đang niệm kinh nghe xong lòng đau như cắt, tay khẽ che mặt giấu lệ quang, bỏ ăn bỏ uống người gầy đi rất nhiều.
Thế là đã qua một năm ngày Nghiên Nghiên mất.
Chu Nhuận Thành không đi thăm mộ, tang lễ của nàng ở Bắc Tống xa xôi, tin tức nghe được cũng chỉ phong thanh.
Có thể vì mẫu thân nàng mất, nên nàng mới sầu đau mang bệnh trong người.
Hắn chưa bao giờ chủ động nghe tin về nàng, cho đến khi nghe cớ sự xảy ra có cảm giác như một hồi trống kinh mộng làm hoảng hốt.
Nhớ đến nơi núi Nhàn, nàng tươi cười ôm hắn vào lòng quấn quýt không rời.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi đã làm cho hắn ghi nhớ đến thiên trường địa cửu, không linh dược nào có thể ép hắn quên đi.
Một mình hắn ở lại nơi đây ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cỏ cao đến thắt lưng dập dờn như sóng bể, hoa trắng nắng tràn.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, mông lung mờ mịt.
Nước trong hồ không ngừng gợn lên đưa đẩy những cánh hoa đào, đang mùa xuân nụ đào kết nụ đơm hoa, nở như ráng chiều, như gấm vóc.
Hàng vạn gốc đào chốn này đang nở, hắn đón cánh hoa rơi trong tay, nhớ lại ngày đó ở bên gốc đào, nàng xinh đẹp kiều diễm khiến vạn vật lưu mờ.
Gốc đào này lưu giữ ân tình của họ, hạnh phúc vẫn ở nơi đây chưa từng rời xa.
Chu Nhuận Thành quyến luyến những yêu thương chốn này, ánh hoàng hôn rực rỡ rọi xuống rừng đào khiến muôn ngàn hoa đều lộng lẫy, tựa như nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng.
Hắn chọn rời khỏi Trung Nghĩa Đường, dựng nhà bên triền núi này, dạy những đứa trẻ quanh đây học y thuật, cứ thế ở cạnh những ngọt ngào ngày cũ.
Muôn ngàn cánh hoa ở rừng bạch đào không bao giờ tàn này, không những chứa đựng những ngọt ngào mà còn ngập ngụa đau thương của chúng ta.
Chu Nhuận Thành như nhìn thấy khóe môi nàng mỉm cười, nàng vẫn ở đây chói chang dẫn đường cho hắn.
Mơ màng hoảng hốt dưới ánh sáng lung linh ngợp trời, mọi thứ đang hé nở ra, đất trời hân hoan chào đón chúng ta, hắn mơ màng: “Sao giờ nàng mới tới.”
Thoáng nghe nàng đáp lại: “Chàng đã hứa với ta sẽ đến đón ta, sẽ đưa sính lễ đến đón ta, ta vẫn chờ chàng.”
Bóng dáng nàng yêu kiều đi giữa rừng đào, vạn vật thất sắc.
Nhàn Phượng nhà sàn bên cạnh rừng mai xanh, ở đây hắn đã trao nàng tín vật là túi thơm của mẫu thân hắn.
Chốn thanh bình này nàng vẽ đôi chim nhạn tặng hắn, loài chim trung trinh.
Đất trời hương ngát, đều thân thuộc khôn xiết giờ lại chỉ còn hắn ở đây bi ai chua xót, bây giờ trong cơn mơ hắn có thể nghĩ đến việc ôm nàng vào lòng.
Không sợ tội lỗi, cũng không sợ tâm tư của hắn vấy bẩn nàng, khiến tình cảm của họ có ngày tan thành tro bụi.
Đứng ngay trước cửa nhà nhỏ chúng ta từng đến mà không dám bước vào, quay về chỗ cũ mà không thể chung sống.
Không dám đến thăm mộ nàng vì sợ lưu luyến, sợ không kìm được thất thố.
Nàng từng nhảy múa ở đây, từng đang mạn, dệt gấm, từng dựa chân ta ở nơi đây cắt rau gọt quả trò truyện đôi lời.
Chu Nhuận Thành lẩm bẩm: “Ta trở về rồi đây.”
Hắn do dự không dám bước lên thềm nhà, đứng lặng giữa màn mưa bay.
Tiếng xe ngựa cộc cộc vang tới, nhất định là có người lại đến thăm mở tiệc bên bếp lửa ăn mừng mùa màng tươi tốt, Chu Nhuận Thành đành phải rời đi tránh bản thân làm cho người khác mất hứng, lẳng lặng đi ra sườn núi.
Hắn đã cùng nàng xách giỏ đi hái nụ hoa ở nơi đây, gió thổi qua tán lá tạo ra những tiếng ngân nga thật vui tươi.
Trên sườn núi xa xa ánh tịch dương nhuộm vàng rừng hoa trùng điệp, tiếng kèn lá khiến người ta nghe nhớ mong quyến luyến.
Có người đến tiếng kèn lá vẫn không ngừng, khi ngoảnh đầu lại mới thấy có người ngồi lặng lẽ bên mỏm đá.
Gió chiều lồng lộng ngợp trong biển hoa, bóng người mờ tỏ.
Người đứng đó áo bay phấp phớ tựa như sắp từ trong tranh bước ra, khói chiều như bay xuyên.
Vì ngày ngày dãi gió dầm mưa khiến thân thể hơi mệt nhọc dễ sinh mụ mị, nữ tử đứnh trước mặt dáng người cực kỳ thước tha yểu điệu, mái tóc xõa nhẹ nhàng bay gương mặt dịu dàng thanh tú.
Hệt như ngày xưa!
Được một lát, Chu Nhuận Thành chấn động ngẩn ngơ.
“Lời hẹn khi chàng đến Tước Nguyệt có còn nhớ không?” Nàng nhìn hắn dịu dàng vô hạn, giọng run run: “Ta đến rồi, chàng lấy ta đi.”
Tiếng gọi dịu dàng như vang lên tự sâu thẳm hắn vẫn hết sức thảng thốt, lưỡng lự lùi lại.
Nếu hắn bước đến sẽ phá hủy ảo ảnh đẹp đẽ này, đừng tàn úa mà, đừng biến mất, đời này đẹp đẽ chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi.
Trong khói biếc nàng mông lung mờ ảo tựa như sương sớm mờ mịt không thể giữ trong tay.
Đúng, hắn có nàng trong lòng nhưng không thể giữ trong tay.
Sợ nàng lại rời đi, sợ nàng thoáng đó tan biến, lại như cũ vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Mặt Chu Nhuận Thành xám tái run lên hệt như bị khoét tim.
Giữa muôn vàn cánh đào bạch đào nàng tinh nghịch mỉm cười, đi về phía hắn, đi về hướng người mà nàng yêu, cuối cùng nàng cũng có thể bước đến bên cạnh hắn, má đỏ hây hây giận dỗi: “Là ta đây, chàng không nhận ra ta sao?”
Giữa rợp trời hoa nở nàng nhảy vào lòng hắn vùi mặt vào ngực hắn: “Ta đến bên chàng rồi đây.”
Nàng nhoẻn miệng cười hạnh phúc cảm nhận lồng ngực hắn ấm sực, dồi dào sinh lực.
Chu Nhuận Thành do dự đưa tay lên: “Thật sự là nàng sao?”
Nàng moi một lá thư trong ngực ra, thẹn thùng: “Lệnh Chương và ta đã hòa ly rồi, chúng ta từ nay có thể ở cạnh nhau quấn quýt không rời.”
Hắn nhìn nàng không dám tin: “Sao lại….”
Lệnh Chương cất giọng khản đặc: “Bình Nhi, nàng về với người mình thương đi.”
Nàng đang mệt vì chuyện canh linh cửu ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Lệnh Chương đứng cách nàng một tấm bình phong, thật ra họ ở cạnh nhau bấy lâu chẳng khác gì ở trong một màn sương mù, vĩnh viễn ngăn cách họ.
Trong lòng nàng không có hắn, hắn không thể khóa chặt nàng trong lòng son này mãi được: “Có lẽ ta biết người nàng thích là ai, Bình Nhi, nàng đi đi, đi đến nơi thuộc về nàng.”
Ngập ngừng một lát hắn nói: “Thuốc Quan Kiến Vỹ điều chế ta để trên bàn, nó có thể giúp được nàng.”
Hai người ngồi ngắm hoàng hôn.
Thành Kính ôm củi đốt lửa không nhịn được hỏi: “Tam ca, ngũ đệ đi đâu rồi nhỉ?
Họ là đến đây để chia ly lần cuối, ngũ đệ muốn ở lại nơi đây họ cũng chỉ có thể ủng hộ.
“Một người thì đến Nhàn Phượng, một người thì đi lang thang rồi, cũng có thể đã chạy đến xứ Cúc Qùy.” Bạch Diệp thở dài.
Bỗng lúc này nhìn thấy góc áo hai người đi tới.
Thành Kính sốc đến rơi củi đầy đất.
Trời sao đẹp quá, trong ánh lửa bập bùng mọi người quay quanh đống lửa hát đối đáp.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào những đôi nam nữ nhảy múa hát vang, người người cười đùa nâng bình rượu uống từng ngụm.
Rượu hoa đào ở đây có mùi vị rất riêng, Trần Nguyên Nguyên tháo trâm cài xõa tóc, đội vòng hoa do vu lão tặng ngồi cười duyên, uống đến hai má đỏ ửng.
Cuối cùng, nàng cũng đã tự do.
Hạnh phúc đã đến với nàng.
Chu Nhuận Thành chưa bao giờ nhìn thấy nàng uống nhiều rượu đến mức ngủ say như thế, hắn đi vào cũng không hay biết.
Thêm việc bôn ba ngày đường bấy lâu người nàng đã rất mệt, nàng muốn tìm hắn nên không chịu nghỉ ngơi một mạch tới đây.
Lúc chiều hắn có bắt mạch thấy nàng huyết khí thiếu hụt, hàn khí xâm nhập.
Khuyên nàng đừng uống mà nàng cao hứng quá, hắn cũng cao hứng.
Đắp chăn xong hắn lẳng lặng đi ra sân ngồi nhìn rừng hoa thanh mai mướt vẫn hơi hoảng hốt.
Đây là thật hay là mơ?
Hắn quay đầu nhìn người đang ngủ mơ sắc mặt xanh xao khiến người ta đau lòng, không biết hắn có thể vượt qua gió mưa bảo vệ nàng không? Trái tim hắn đau nhói đến lúc này hắn còn muốn do dự sao? Nàng đã bước đến bên cạnh hắn rồi, lần này hắn phải thuận theo tim mình.
Sáng nàng tỉnh đã thấy hắn ở bên bàn trà, nghe động tỉnh liền hỏi: “Có đói không?”
“Có một chút.”
Hai người quyết định đi hái một ít nấm về xào.
Bữa ăn nhanh chóng được làm xong, nàng làm rất nhiều cùng bọn trẻ con trải chiếu hoa, bày biện đồ ăn dưới gốc đào.
Đùa giỡn như cánh bướm nhảy nhót xung quanh chơi trốn tìm, chờ đến khi mọi người có mặt đầy đủ mới dùng bữa.
Chu Nhuận Thành lúc thì sắp xếp đồ đạc, lúc thì nhìn nàng tựa như trăng sáng vui vẻ mỉm cười.
Đến giờ hắn vẫn còn lân lân, nàng chỉ mãi là Trần Nghiên Ngiên của hắn thôi.
Như chưa từng mất đi.
**
“Có thể hay không, ngày nào đó chúng ta quay trở lại núi Nhàn.” Nhớ lại câu này tim Lục Khuynh Tâm như muốn vỡ tung, họ không thể nữa rồi, quá nhiều ước nguyện không thể hoàn thành.
Chúng ta đã có quá nhiều tiếc nuối, lỡ làng.
Lục Khuynh Tâm thao thức cả đêm, cả người nóng bừng cứ ngỡ biết bao đau đớn lại ùa tới, sự yên ắng của núi rừng càng khiến đáy lòng hắn dâng lên niềm cô đơn, năm tháng xoay vần hắn chật vật mãi lúc giữ lúc buông vậy mà vẫn đánh mất người trong mộng.
Hắn không cùng mọi người nói chuyện mà tự mình tìm một chỗ thư thả, nghe nói trong núi có thắp hoa đăng.
Hắn cũng muốn thắp một cái, đem nỗi lòng thổ lộ cùng trời xanh.
Hắn ngồi bên khe suối cầm hoa đăng, mặt nước tĩnh lặng soi bóng hắn.
Không hiểu sao hắn lại thấy một bóng hình khác mỏng manh, khuôn mặt thuần trắng cùng chiếc cổ cao cao như hoa đọng sương đêm.
Cả những khoảnh khắc y tịnh tâm xuất thần hoặc khi mỉm cười trời đất bừng sáng, khi nghĩ ngợi lại trầm ngâm không nói một lời.
Đệ ấy bên cạnh hắn luôn có một nỗi bi thương mà hắn không cách nào hiểu nổi.
Hắn như thể bị màn sương mù bám lấy, run rẩy một hồi không viết được chữ nào.
Chợt có người đi lại: “Lục công tử.”
“Vu lão.”
“Thắp cho ai thế?” Câu hỏi này hơi đường đột nhưng vu lão cũng không hiểu tại sao lại hỏi: “Thanh công tử đâu, mắt của người…”
Vu lão vẫn không biết chuyện Diệu Huyền đã đi lấy bông hoa kia chữa cho y
“Cho một người thân, một người thân đã mất.” Hắn ảm đạm đáp lời, mắt của y ư? Đã khỏi rồi, còn hắn lại như mù.
“À, lúc trước Thanh công tử ở đây cũng thắp một ngọn hoa đăng nhưng là đèn tâm nguyện.
Ta có tặng cho người mấy hạt giống hoa bạch đào, người trồng đã lên hoa.” Vu lão nhìn về hướng nào đó khuất trong đêm đen: “Không biết khi nào người mới quay lại mang đi.”
Hắn lẩm bẩm: “Nếu như đã ra hoa thì cứ để nó ở đây đi.”
Vu lão cười nói: “Thanh công tử vẫn luôn chờ nó lên cây mà, đi quá vội vã lúc nó lên mầm, các người chỉ rời khỏi đây hai ngày.
Ta vẫn nghĩ người sẽ trở lại, đã ủ sẵn mấy vò rượu thơm.”
Đúng vậy, họ đã quá vội vã không thể chờ ngày có thể nói cho nhau nghe những chuyện giấu trong lòng, đệ ấy đã hắn chờ, ngày nào đó sẽ tỏ tường cho hắn nghe.
Y từng muốn sẽ trở lại, trở lại đệ tìm về gốc bạch đào đó sao?
“Vu lão, cây bạch đào đó ở đâu?”
Sơn cốc vắng vẻ tối đen, khi đó mắt y không nhìn thấy sao lại chọn nơi này.
Hắn tỉ mẩn dò bước không quan tâm tiếng hát đang vọng lại nơi xa, trong niềm vui của những con người đầy hy vọng ngoài kia, chỉ mình hắn trơ trọi với những thở than.
Có phải ngày đó đệ ấy cũng cô đơn như thế không?