Bạn đang đọc Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử – Chương 19: Năm Ấy Ta Có Bao Nhiêu Lời Chưa Nói
Bên ngoài cây cối rậm rạp không ai tỉa tót, ven nhà có một giàn nho, cửa sổ son đỏ bám đầy bụi cả lối đi hành lang cũng phủ đầy cây lá khô không ai quét dọn.
Bây giờ ngoài trời còn sáng, cây cối che khuất khiến trong nhà u ám đi rất nhiều.
Cửa mở ra kêu cọt kẹt rồi đổ ập xuống khói bụi mù mịt, Thanh Hồn trách:”Bạch công tử mạnh bạo quá rồi.”
Bên trong mọi thứ đều giữ nguyên bám đầy bụi đất, Thành Kính nhìn giá nến như vừa lăn qua đất cát, thắp lửa lên soi cảnh trí trong phòng.
Cơn mưa xuân làm căn nhà không đóng kín cửa sổ có vài chỗ ẩm ướt, rêu mốc, Thanh Hồn cà nhắc cà nhắc tìm chỗ ngồi xuống…!
“Nè, đừng…”
Hậu quả là ghế gỗ mục gãy sụp xuống, Thanh Hồn kêu một tiếng thảm thương, cả cái ghế cũng ăn hiếp mình.
Thành Kính dùng đèn soi xét cái chân ghế gãy:”Nó thật đáng thương.”
Thanh Hồn “…”
Y nhìn cây nến đỏ tươi kia, sắc đỏ thật đẹp nhìn rất tươi thắm nhỉ? Đồ tốt đồ tốt, không thể không khen tên Kỳ Cơ này thật giàu.
Lục Khuynh Tâm đỡ y lại, hơi quái lạ nhìn vết cắt trên y cánh tay áo theo quy luật nào đó:”Cái này là sao, ngươi vừa gặp ai à?”
Thanh Hồn xua tay:”Vừa gặp tam sư huynh đó mà.”
Lại là người trên ngọn núi nào đó mà hắn không biết:”Kiếm pháp không tệ, ngươi tránh được sao?”
“Ha ha chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mấy chiêu thức này ta né được hết.”
“Lại đây xem nè.” Bạch Diệp xem chừng đã tìm được gì đó, mọi người lập tức đi theo xem, Thanh Hồn nhìn chồng sách bám đầy bụi kia, cầm thử lật vài trang.
Bạch Diệp nói:”Dù là dọn nhà cũng không nên bỏ sách lại chứ, không phải nên quý như mạng sao?”
“Hay là tìm hiểu nguyên nhân sao Kỳ Cơ dọn nhà trước đi.” Thanh Hồn liếc nhìn cảnh trí xung quanh nơi này đẹp đẽ khang trang hơn nơi Trầm Châu nhiều.
“Thanh Hồn nói đúng, nơi này mọi thứ đều tốt hơn căn nhà bên hồ sen kia.
Thường thì nữ tử phải theo chồng, sao Kỳ Cơ lại dọn đến chỗ của của Trầm Châu chứ?”
Mọi người tản ra tìm, ai cũng cầm theo ngọn nến soi đường.
Thanh Hồn thấy mình cũng nên có trách nhiệm tìm kiếm suy nghĩ đắn đo rất lâu mới đi tìm một cây, Lục Khuynh Tâm lôi khuỷu tay y kéo lại:”Ngươi đi cùng ta, cứ cà nhắc cà nhắc lại đổ vỡ tùm lum.”
Thanh Hồn không từ chối cùng hắn đi một vòng, mành treo thẻ trúc trong phòng phát ra tiếng êm êm, Thanh Hồn trầm ngâm quái dị nói:”Nơi này cũng thiếu cái gì đó.”
Lục Khuynh Tâm day trán:”Thiếu nơi để tắm, chỗ Trầm Châu cũng vậy.”
Thanh Hồn ui da một tiếng:”Hai người đó không ai tắm sao?”
“Ngươi bị điên à?”
Thanh Hồn cười khổ:”Lục công tử à…”
“Cũng có thể nơi này từ có một cái hồ, giống như hồ sen kia.”
Thanh Hồn nhướng chân mày:”Xem ra, phải đào mới biết được.”
“Ngươi định đào ở đâu đây, rộng như thế không phải ngày một ngày hai là xong.
Mà một cái hồ….ừ xem ra phải đào thật không chừng bên dưới có rất nhiều thứ..”
Thanh Hồn chỉ khoảnh đất trống bên ngoài:”Nơi đó chẳng có cây cối gì ước chừng khoảng trống cũng bằng một cái hồ đấy.
Ta nghĩ không cần đào sâu, nếu lấp lại thì tất nhiên đã đầy…”
Cái gọi là đã đầy của Thanh Hồn, chính là đầy xương cốt.
“Ta vẫn cảm thấy còn thiếu…”
“Sao ngươi đi tra án mà cứ cảm thấy thế hả? Không có chủ kiến đã đành, không biết quan sát hay sao, chẳng nhanh nhạy gì cả.”
“Ta là đại phu…!không phải người trong quan phủ, là các người vừa rồi lôi ta theo đó chứ.” Y dáo dác nhìn quanh suy nghĩ nát óc.
“Là từ đường.” Lục Khuynh Tâm thầm nghĩ lẽ nào hắn đánh giá y quá cao sao, y như một tên đần độn chẳng biết gì cả.
Thanh Hồn gật đầu lia lịa:”Đúng, đúng chính là thiếu từ đường hương khói, cả hai bên đều không có, hay là hai người đó có người đến từ bộ tộc nào đó có tục lệ đem xương cốt người thân xuống hồ, giống như thủy táng.”
“Nếu thật như thế thì Diệp Mẫn giải thích thế nào, bà ta có phải người thân của họ, theo ta điều tra được hai người đó đều là người Trung Nguyên, xuất thân thư hương.”
Thanh Hồn tỏ vẻ ngưỡng mộ:”Lục công tử đúng là làm việc cặn kẽ, chuyện gì cũng điều tra tỉ mỉ tận gốc gác, vậy….”
“Được rồi ngươi bớt nói nhảm.”
“Rốt cuộc hai người họ ở đây đã làm ra chuyện gì, cái này chắc không phải trùng hợp? Hồ nước nào cũng đầy xương cốt nữa đêm không sợ ma gõ cửa sao?”
“Xương này đã cũ lắm rồi đáng lẽ chôn dưới đất phân hủy phải chậm hơn mới đúng.
Tuổi đời còn lớn hơn hai người họ, có lẽ không phải…do họ làm.”
Thanh Hồn chậc chậc không nói gì, lẽ nào hai người này xui đến mức dọn hai lần, hai lần đều ngay chỗ phong thủy không tốt.
***
Lúc Kỳ Cơ trở về cũng là ngày thành hôn, bọn họ đợi hắn về để hỏi chuyện Diệp Mẫn, nếu như hỏi người Diệp phủ trước sợ hắn nghe được đề phòng.
Bây giờ người ta thành hôn lẽ nào bắt ngừng lại hỏi chuyện xác chết, không bị đánh bể đầu mới lạ.
Lục Khuynh Tâm day trán, mấy ngày nay hắn cứ liên tục đau đầu ăn không ngon mà ngủ cũng không yên:”Ồn ào quá thật đau đầu.”
Thành Kính gật gù nhàm chán gõ mặt bàn:”Đúng vậy, chúng ta đi tra án có phải đi dự yến tiệc đâu?”
Thanh Hồn đang ăn uống quyết liệt đột nhiên có người dùng kiếm gõ nhẹ lên bàn, y phiền toái thở dài:” Tam sư huynh.”
Liễu Nguyên Hồng cười cười, rất nể mặt xưng huynh gọi đệ:”Đệ chưa chết à?”
“Nhờ hồng phúc của Tam sư huynh không đến nỗi nào, tốt lắm, tốt lắm.”
“Mang tiếng là thần y mà chân đến giờ còn chưa lành? Ngươi đó đừng có làm mất mặt sư môn.”
Chu Nhuận Thành cũng thấy chân của y lâu lành thật, đến mùa xuân rồi vẫn còn đau nhức, tái lại.
Y nhìn chân mình:”À à, đúng là nó không biết điều thật.
Chắc do vết thương lăn từ trên núi xuống để lại vết tỳ, chỉ cần động một cái là đau nhức.” Y đổi chủ đề:”Tam sư huynh sao lại đến đây?”
Liễu Nguyên Hồng định nói thì có người hối hả chạy vào, kinh hãi nói:”Tiểu thư…tiểu thư…”
Diệp lão gia có dự cảm không lành hơi ớn lạnh:”Có chuyện gì?”
“Tiểu thư, tiểu thư rơi xuống nước rồi….đã đã…đã không còn thở…”
Diệp phu nhân ré một tiếng kinh hãi ngất xỉu.
Bạch Diệp đã hoài nghi hôm nay sẽ có chuyện nên không uống rượu lúc này vội vàng đậy tách trà lại.
Rời khỏi bàn, lúc tới nơi cô ta đã được vớt lên nằm trên mặt đất, son phấn còn chưa tô điểm chỉnh tề.
Quản gia khum khum sợ hãi:”Tiểu thư bơi rất giỏi…sao lại…”
Thanh Hồn nhìn mặt nước phẳng lặng kia, bên hồ treo đầy lồng đèn đỏ, bên dưới có rất nhiều cá hồng đang bơi lượn, là một nơi đẹp đẽ nhiều người lui tới ngắm nhìn.
Dời mắt lên hành lang lót ván gỗ màu đỏ, lúc đi dù rất nhẹ cũng nghe thấy âm thanh không có bất cứ thứ gì trơn trượt.
Mà lời quản gia thật có nhiều nghi vấn cô ta bơi giỏi như vậy cái hồ này nước không cao lắm, mong là trong hồ này dưới lớp bùn kia không có hài cốt nào nữa.
“Kỳ công tử đâu?” Y hỏi
“Kỳ công tử bị ngất ở bên ngoài hoa viên.” Người đó nhìn y quái lạ:”Mà ngươi là ai vậy.”
Thanh Hồn nghẹn lại, hahaha gượng gạo nói:”Là dòng họ xa mấy đời của Kỳ công tử nhà ngươi đấy.”
Hạ nhân trong phủ ồ một tiếng.
Thanh Hồn “…” họ tin thật à?
Lục Khuynh Tâm day trán đến ửng đỏ:”Cô ta không phải nên ở trong phòng trang điểm sao? Đi chúng ta đi xem phòng tân nương.”
“Phòng tân nương nên để tân lang đi vào đầu tiên thì hơn…”
Hắn không đáp trực tiếp lôi người đi xềnh xệch.
Trong phòng thắp đầy nến đỏ, nổi bậc giường tân hôn, chăn gối thêu chỉ vàng đính đá chói lọi, không biết làm sao có thể ngủ ngon, bên trái có một cái bàn trang điểm, bên trên chất đầy đồ nữ nhân dùng điểm trang, Lục Khuynh Tâm đi tới lục lọi một hồi, đang định túm lấy Thanh Hồn ngẩn người gần cửa đầu lại nhói một cái, bóng hắn trong gương ẩn ẩn hiện hiện phân tách ra, mơ hồ nghe tiếng tên bắn vút vút, tiếng tên nhọn đâm vào da thịt rất rõ ràng, mặt gương loang lổ màu máu tươi, tiếng than khóc xé lòng cùng tiếng cười quỷ dị cùng nhau vang lên.
Hắn cố chấn tỉnh bản thân nhìn kỹ gương đồng, nơi đó vẫn loang lổ vừa máu vừa bùn nhơ, giống như mặt nước động đậy ẩn hiện bóng người, rất nhiều bóng người chồng lên, không nhìn rõ là ai, mơ màng nghe tiếng nói chầm chậm gọi hồn.
Dần dần trong gương hiện lên một cánh tay đầy máu, y nhìn kỹ thấy bóng người như cắm đầy tên, máu trên người đã bị chảy ra ngoài.
Trạch Dương.
Không gian yên tĩnh, nơi mặt gương hiện lên một gương mặt cười ấm áp, sáng lạn.
Ngón tay hắn siết chặt lại không cam lòng thù hận lần nữa cuộn trào trong lòng.
Ngày ấy gặp gỡ, lần đầu tiên hắn đến thăm nhà đại ca, trong khi những người khác đang tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau, Trạch Dương một mình ngồi trên lan can đá với tay lên tàng cây hái quả, động tác leo trèo có chút khó khăn.
Khi đó hắn cho rằng đệ ấy là khách đến tham dự yến tiệc không quen ai nên ngồi một mình.
Tuổi không lớn lắm da dẻ trắng nõn như quả trứng gà đứng dưới nắng càng khiến người ta để ý, càng lại gần hắn càng phát hiện gương mặt kia đúng là cực phẩm.
Hắn nhìn người đó xắn tay áo lên loay hoay với tay mải không hái được, đầu hơi ngửa lên tinh nghịch hồn nhiên, nóng vội lườm huýt quả trên cành có chút buồn cười, tốt bụng hái giúp người đó một quả, đứng bên dưới lan can chào hỏi:”Ta là Lục Khuynh Tâm đến từ Thời Cảnh.” Hắn hơi hất cằm về phía người kia:”Đệ đến đây một mình?”
Trạch Dương cầm trái cây đa tạ một tiếng, cắn non nửa quả, nghe hắn nói tên không khỏi cười nói:”Lục Khuynh Tâm, nghe rất giống tên nữ nhi.”
Lục Khuynh Tâm “…”
Y chỉ vào người mình:”Nhiếp Trạch Dương.”
Lục Khuynh Tâm day thái dương nảy lên:”Là nhị đệ của đại ca?”
Trạch Dương nhìn hắn bằng ánh mắt ba chấm:”Ngươi từ đâu ra mà giành đại ca với ta?”
Lục Khuynh Tâm “…”
Ấn tượng đầu tiên của hắn về đệ ấy là gương mặt thật đẹp, nhìn không hề có nét giống đại ca, da đại ca đen khỏe khoắn, gương mặt góc cạnh dữ tợn còn đệ ấy lại trắng trẻo, gương mặt ôn hòa mềm mại như nước, khiến người ta đối xử khoan dung, sinh lòng yêu thương.
Chuyện cũ theo từng giọt máu nhỏ xuống mặt gương tái hiện, dưới tàng cây đệ ấy nằm trên mỏm đá, lấy lá sen che mặt cuộn tròn như một con mèo nhỏ ngủ ngon lành.
Mỗi khi gió thổi qua con mèo kia bị lá rơi lên người nhồn nhột cựa quậy.
Lục Khuynh Tâm nhiều lần đuổi người về phòng nhường chỗ không được đành ngồi bên gốc cây lẩm bẩm đọc sách.
Tháng ba, hoa đào nở rộ, liễu rủ bên hồ cảnh sắc ngoài trời đẹp như tranh vẽ mây trời non nước ngợp sinh khí, gió mang mùi hoa cỏ thổi khắp trời đất bao la.
Hắn nhìn Trạch Dương ngồi trên xe bò dựa đống rơm ôm một quyển sách đọc, khẽ nói:”Đừng đọc sách trên xe dễ chóng mặt lắm.”
Hai bên đồng xanh bát ngát hoa cải vàng , Trạch Dương cựa quậy nho nhỏ thân mình:”Cứ đi thế này không biết chừng nào mới tới, buồn chán lắm.” Đưa mắt nhìn về phía xa bất giác nở nụ cười:”Hoa cải nở đầy đồng rồi, xin một ít về nấu canh rất ngon.”
Hôm đó, vì một số chuyện hắn đưa y đến nhà họ hàng ở tạm, dưới những gốc hoa đào nở rạng rỡ nhuộm nắng vàng, chỉ chia ly một thời gian ngắn hắn đã mơ đến ngày hội ngộ, quyến luyến chẳng muốn rời đi.
Bàn tay chần chừ mãi mới rút trong tay áo ra một vật.
Ngọc bội hoa sen mọc cùng một gốc đặt trong túi thơm màu đỏ tươi, bên trên còn khắc tên đệ ấy lờ mờ khó nhận ra, khi đó hắn cảm thấy hơi thở chính mình như biến mất khỏi thế gian, lòng chộn rộn nổi lên cuồng triều muôn ngàn vó ngựa xông đến, giẫm đạp vạn dặm mù mịt khói bụi, hắn không nói gì đôi mắt đen láy như đầm nước phản chiếu hình bóng đệ ấy, không biết đệ ấy có hiểu ý hắn không, khi gặp lại đã mang cho hắn ngọc bội hoa mai trong tuyết.
Đời này họ chẳng còn có hội ở bên nhau nữa, trong niềm vui mừng tưng bừng khắp thế gian lộ ra đau đớn âm ỉ khó nguôi.
Hoa sen cùng gốc…!
Hoa mai trong tuyết…!
Mùa xuân năm đó, hoa đào màu hồng phấn rơi lả tả giữa gió xuân nồng ấm như áng mây bình minh, hắn luôn chìm trong mộng mị mơ mộng riêng mình, âm thầm ươm mầm tình yêu này, hắn xem Trạch Dương như ánh trăng trên cao trong trẻo không thể tùy tiện chạm đến, giờ đây ánh trăng của hắn đã vỡ vụn mong manh.
Hắn không thể níu kéo sự sống đệ ấy lụi tàn, chỉ có thể lưu giữ chút hương thầm an ủi bản thân.
Lục Khuynh Tâm càng nhớ càng muốn liếm láp vết thương, sen hai bên hồ lại nở, tàng cây đó vẫn còn người ở nơi đó đã không thấy đâu.
Bao nhiêu mùa hoa trôi qua, dưới tàng cây chỉ còn mỗi hắn ôm theo một bóng hình không thể quên, cũng không muốn quên.
“Lục công tử, Lục công tử…” Thanh Hồn thổi tắt nến, nắm khuỷu tay hắn lôi kéo ra ngoài huơ ta trước mặt:”Lục công tử.”
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy Thanh Hồn kéo tay mình, đột nhiên cảm thấy dơ bẩn không chịu nổi, giãy giụa:”Tránh ra.”